Cực Võ

Quyển 5 - Chương 226: Đại sự (2)




Hoàng Thường rất tự nhiên nói với Vô Song về Lâm Triều Anh, sau đó cũng thản nhiên đổi một chủ đề khác, căn bản khiến cho Cơ Vô Song cũng chẳng kịp trở tay.

"Lần này lão đạo có việc tại thân, tiện đường muốn đi qua nơi cũ nhìn một chút cố nhân, không biết Cơ nữ hiệp có thể dẫn bần đạo đi một chuyến hay chăng?, người già trí nhớ kém, cũng không biết phải tìm đến khi nào ".

Vô Song tạm thời cũng không hiểu ý của Hoàng Thường, vì vậy nàng lựa chọn im lặng đợi Hoàng Thường nói bất quá câu nói tiếp theo của Hoàng Thường càng làm cho nàng thêm giật mình. 

"Cơ nữ hiệp từ Kiếm Trủng đi ra vừa vặn lão đạo cũng muốn đến Kiếm Trủng, không biết có thể dẫn đường cho lão đạo chăng? ".

Hoàng Thường thực sự rất kỳ lạ, Hoàng Thường như có thể nhìn thấu mọi vật, có thể biết tất cả mọi sự trong thiên hạ, bản thân Hoàng Thường cũng không thích đi hỏi lý do tại sao, vì sao, như thế nào, Hoàng Thường thực sự như có thể nắm toàn bộ mọi việc trong bàn tay của mình.

Cơ Vô Song không rõ vì sao Hoàng Thường biết nàng từ Kiếm Trủng đi ra nhưng mà từ ánh mắt của Hoàng Thường thì nàng hiểu Hoàng Thường chắc chắn nhận định việc này, căn bản không có một chút hoài nghi liệu Vô Song có biết Kiếm Trủng không, liệu nhận định của mình có đúng hay là sai.

Cơ Vô Song lúc này vốn muốn hỏi Hoàng Thường tại sao biết mình từ Kiếm Trủng ra bất quá sau một thoáng lặng im, nàng liền gật đầu.

"Hoàng đạo sư, nếu người muốn ta liền dẫn người đến Kiếm Trủng ".

Hoàng Thường nghe vậy gật đầu, chân sau chậm rãi lùi một bước lấy không gian cho Vô Song sau đó thản nhiên đợi nàng.

Cơ Vô Song cũng xoay người, cùng Tiểu Long Nữ trở lại Kiếm Trủng.

Trong đầu Cơ Vô Song lúc này thật sự mang theo rất nhiều suy nghĩ.

Vô Song sẽ không hỏi lý do vì sao Hoàng Thường muốn tới Kiếm Trủng bởi lý do Hoàng Thường cũng đã nói rõ.

Hoàng Thường muốn đến thăm nơi ở của cố nhân, cái lý do này chẳng có nửa điểm để bắt bẻ, cái Vô Song quan tâm là tại sao Hoàng Thường lại "có việc", nàng hiểu để một nhân vật như Hoàng Thường đi ra khỏi Hoàng Lăng thì tuyệt đối là đại sự, đại sự động trời.

Cơ Vô Song hiện tại cảm thấy rất áp lực, nàng mang theo quá nhiều bí mật, ngay cả sự tồn tại của nàng cũng là bí mật, sự tồn tại của Cơ Vô Song vốn đã không hợp lý, nàng phải vận dụng rất nhiều cách để hợp lý hóa chính bản thân mình nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thường đang dõi theo bóng lưng mình... Cơ Vô Song như có cảm giác mình bị nhìn thấu vậy.

Cơ Vô Song căn bản không thích cảm giác này, càng không thích nàng cảm giác được nó càng mạnh, áp lực càng lớn.

Dù mới chỉ gặp nhau, nói qua vài câu nhưng mà Hoàng Thường tuyệt đối... danh xứng với thực.

_ _ _ _ __ _ 

Hoàng Thường là hợp đạo cảnh cao thủ, là "cao nhân" chân chính trong truyền thuyết nhưng mà hai chữ cao nhân kia thì không phải một mình Hoàng Thường được đảm nhiệm, nơi Bồng Lai còn một cao nhân khác, một cao nhân cũng như Hoàng Thường khiến cho Vô Song bắt đầu cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn.

Cơ Vô Song gặp mặt Hoàng Thường còn Vô Song phải lấy Đại Quốc Chủ ra làm mục tiêu, thời điểm Cơ Vô Song dẫn Hoàng Thường về Kiếm Trủng thì Vô Song đang ngồi trong khoang thuyền, vẻ mặt có chút suy tư, bên cạnh hắn chính là hai vị lão nhân Thiên Thánh cùng Trương sư.

Khi Vô Song mang Lý Thương Hải trở về khoang thuyền, Vô Song lập tức rõ vì sao Lý Thương Hải lại bỏ mặc an nguy của mọi người mà đuổi theo cứu viện Vô Song, đáp án chính là vì mọi người chỉ sợ đã không còn gặp nguy hiểm.

Vô Song không ngờ được là Đại Quốc Chủ rời đi.

Vô Song vì lo lắng cho mọi người, lo lắng Đại Quốc Chủ tự mình tập kích vì vậy liền mang theo Bát Chỉ Kính một đường chạy thật xa thật xa, vì vậy mới dẫn Nguyệt Sát tới gặp hắn nhưng Vô Song nào ngờ thời điểm Nguyệt Sát gặp Vô Song thì trên biển xuất hiện một đại chiến thuyền với là cờ là hình mặt trời.

Sự xuất hiện của đại chiến thuyền này từ đâu ra thì không ai rõ, chiêu trò của Đại Quốc Chủ thì Vô Song cũng không có hứng thú đi hiểu rõ nhưng mà việc Đại Quốc Chủ rời đi thì tuyệt đối là đại sự.

Vô Song không rõ Đại Quốc Chủ rời đi đâu, hắn cũng không rõ hiện tại mình phải làm gì vì vậy mới mời Trương sư cùng Thiên Thánh tới đây, về phần Vô Hà Tử lúc này đang trị thương cho Lý Thương Hải.

Lão đầu nhà Vô Song hiện tại không thể động võ nhưng mà lão đầu vốn là bậc thần y đương thời, y thuật của lão đầu đến cả Vô Song cũng tự thẹn không bằng, thương thế của Lý Thương Hải dĩ nhiên phải để lão đầu đứng ra cứu trị, Vô Song cũng không có ý múa rìu qua mắt thợ.

Trong khoang thuyền chỉ còn Vô Song cùng hai lão nhân, lúc này không gian tuyệt đối im lặng.

Sự im lặng này kéo dài khoảng vài phút đồng hồ, rốt cuộc Thiên Thánh là người mở miệng trước.

Ở đây chỉ có Thiên Thánh là hợp đạo cảnh cao thủ, là người có sức đánh cùng Đại Quốc Chủ một trận, tuy hiện tại Thiên Thánh cũng không có cách nào có thể làm đối thủ của Đại Quốc Chủ nữa nhưng chí ít Thiên Thánh với Đại Quốc Chủ cũng là người đứng cùng một độ cao.

"Vô Song, lão phu không quá hiểu kế hoạch của Đại Quốc Chủ thậm chí phải nói cái gì cũng không hiểu nhưng mà lão phu hiểu một điều, Hợp Đạo Cảnh nhất định phải hợp đạo ".

"Thế nhân có vài điều không rõ, thế nhân vốn cứ nghĩ đế vị cường giả là vô địch thiên hạ nhưng chỉ có đế vị cường giả mới hiểu trên đế vị là gì, vì thế mỗi khu vực, mỗi cộng đồng đế vị đều cố gắng tự tôn ra năm người tạo thành Ngũ Đế ".

"Ngũ Đế ở đây là gì?, là năm đế vị mạnh nhất trong một khu vực, cái tôn hiệu này đặt ra không biết do ai sáng tạo nhưng mà hàm ý của Ngũ Đế cũng chẳng phải chỉ là cái danh hão, ngôi vị Ngũ Đế gần như một dạng tuyển chọn, một dạng ứng với thiên đạo ".

"Ngũ Đế ở đây đại diện cho khí lượng của một người, cũng như phân tranh thiên hạ, Ngũ Đế không hẳn là một danh xưng bởi vì danh xưng thế nào cũng vô ích, với cái nhìn của lão phu Ngũ Đế được định nghĩa bởi lão Thiên ".

"Ngũ Đế không phải do nhân tuyển mà là do Thiên tuyển, phạm vi lựa chọn Ngũ Đế bị giới hạn bởi Đại Long Mạch, nếu có người đủ thực lực bước vào vị trí Ngũ Đế lại ngộ ra đạo thì sẽ trở thành Hợp Đạo cường nhân ".

"Hợp Đạo cường nhân vốn đi theo con đường hợp với ý Thiên Gia, thuận thiên thì sống, nghịch thiên thì nhất định sẽ chết rất rất thảm, Đại Quốc Chủ thân là Hợp Đạo Cảnh, hắn hiểu thế nào là thiên mệnh, thiên ý ".

"Ngươi nói Thiên Hoàng Phù Tang đang ở trong tay Đại Quốc Chủ thì lão cũng có thể đảm bảo Thiên Hoàng tuyệt đối không gặp vấn đề gì về tính mạng, cũng không bị tà thuật khống chế tâm thần, muốn khống chế Thiên Hoàng thì phải xem bản lĩnh lừa gạt nhân tâm của Đại Quốc Chủ, đường đường chính chính khiến Thiên Hoàng hết lòng vì hắn làm việc, như vậy mới coi như hợp đạo, không trái thiên mệnh, thiên ý ".

"Cái giả thuyết ngươi nói cướp đoạt Đại Long Mạch của cả Phù Tang Quốc lão phu vốn không tin nhưng mà chính mắt lão phu cũng thấy Tĩn Ngưỡng Quốc Độ của Đại Quốc Chủ, ngưng tín ngưỡng lực thành quốc độ, thủ đoạn này ngay cả lão phu cũng cam bái hạ phong ".

"Mượn tín ngưỡng lực nếu lại thêm thiên mệnh của hoàng đế che chở thì Đại Quốc Chủ thật sự có thể che mắt Thiên Đạo, che đi thiên ý, có thể che đi thiên ý, che đi mắt của thiên đạo thì việc tróc ra Đại Long Mạch... cũng không phải là quá hão huyền, chí ít từ thập tử vô sinh có thể biến thành cửu tử nhất sinh "

"Đại Quốc Chủ đã muốn tróc ra Đại Long Mạch thì hắn chỉ có thể quay về Phù Tang nhưng mà rốt cuộc là nơi nào của Phù Tang thì lão không rõ ".

Đại Quốc Chủ là Hợp Đạo, Thiên Thánh cũng Hợp Đạo, tuy Đại Quốc Chủ thủ đoạn thông thiên triệt địa, tuy hắn quả thật hơn xa Thiên Thánh nhưng nếu chỉ tính về "đạo" thì Đại Quốc Chủ lại không hơn được, Thiên Thánh đứng ở vị trí Hợp Đạo Cảnh liền có thể hiểu Đại Quốc Chủ, hiểu con người này muốn làm gì.

Ở một bên Trương sư vốn im lặng nghe Thiên Thánh giải thích, Trương sư cũng là đế vị, cũng mơ hồ biết trên đế vị là cảnh giới gì chỉ có điều ở Nam Lĩnh không có khái niệm Hợp Đạo mà thôi.

Trương sư ở đây là vì Vô Song kính trọng Trương sư, hơn nữa Trương sư cực kỳ hiểu Phù Tang Quốc, hàng chục năm giao chiến giữa Nam Lĩnh cùng Phù Tang cũng chẳng phải cho vui.

Trương sư sau khi nghe xong Thiên Thánh nói, ánh mắt hơi lóe lên như có điều suy nghĩ rồi nói.

"Nghe Thiên huynh nói thì ta cũng nghĩ ra vài điều ".

"Lão tuy không quá hiểu Phù Tang Quốc nhưng cũng có dịp vài lần đụng độ bọn họ, cũng nghe chút truyền thuyết ở Phù Tang ".

"Tại Phù Tang có lục đại thần binh trong truyền thuyết bao gồm Bát Chỉ Kính, Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, Thảo Thế Kiếm -Hoàng Kiếm – Kusanagi, Ma Kiếm – Muramasha, Thánh Kiếm – Masamune, Trấn Kiếm – Thất Chủng Hồn ".

"Bát Chỉ Kính, Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc cùng Thảo Thế Kiếm là một bộ ".

"Thảo Thế Kiếm, Ma Kiếm, Thánh Kiếm lại là một bộ, dĩ nhiên khi đó Thảo Thế Kiếm được gọi là Hoàng Kiếm".

"Nếu tính theo cách này thì Thảo Thế Kiếm là đặc biệt nhất bởi nó gần như là cầu nối, là trung tâm của Ngũ Đại Thần Binh nhưng mà nên nhớ tại Phù Tang vốn có Lục Đại Thần Binh "

"Thần Binh cuối cùng của Phù Tang gọi là Trấn Kiếm – Thất Chủng Hồn ".

"Thất Chủng Hồn là thần binh duy nhất không phải xuất xứ từ Phù Tang, nó là thần binh của Cao Ly quốc, sau này mới lưu lạc tới Phù Tang, nó được coi là thần binh lạc lõng nhất bởi chính bản thân nó cũng không mang theo truyền thuyết gì bất quá có một việc mà lão phu mãi mãi không quên ".

"Thất Chủng Hồn dùng để trấn, kiếm này không thể rút ra, vì không thể rút ra mà Trấn Kiếm không thể thành bộ, một đời vĩnh kiếp trấn tại Phù Tang ".

Trương sư nói tới đây bắt đầu im lặng vài giây rồi mới lại nói tiếp.

"Trong tay ngươi có Bát Chỉ Kính, có cả Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc, theo ngươi suy đoán thì Thảo Thế Kiếm, Ma Kiếm cùng Thánh Kiếm đều đang trong tay Đại Quốc Chủ, vậy vì cái gì Đại Quốc Chủ lại yên tâm để Bát Chỉ Kích cùng Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc cho ngươi? ".

Một câu nói này rốt cuộc đề tỉnh Vô Song.

Vì cái gì Đại Quốc Chủ lại để Vô Song cầm Bát Chỉ Kính cùng Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc đây?.