Cực Võ

Quyển 5 - Chương 167: Động thủ




Lý Thương Hải thực sự hợp mắt với Đại Quốc Chủ, hợp mắt vô cùng.

Đại Quốc Chủ không có tình cảm nhưng mà như một lẽ dĩ nhiên hắn cũng tu luyện Hiên Viên Đế Phượng Quyết, trong mắt Đại Quốc Chủ thì Lý Thương Hải chính là bạn phối tốt nhất.

Mỹ mạo cùng thân thể của Lý Thương Hải thì không cần nói nữa nhưng đây chỉ là thứ yếu.

Lý Thương Hải nguyên âm no đủ, nàng một đời chưa trải qua bất cứ nam nhân nào, càng đáng nói hơn nàng cực mạnh, mạnh đến mức khắp thiên hạ cũng không tìm ra được nữ nhân nào cường hãn hơn mà cho dù nam nhân thì cũng chẳng có mấy người mạnh hơn nàng.

Có thể thu phục được Lý Thương Hải để nàng làm bạn phối với mình thì hoàn toàn là làm ít công to, Đại Quốc Chủ chỉ biết càng ngày càng mạnh.

Đương nhiên đây không phải là tất cả, kể cả không liên quan tới song tu thì Lý Thương Hải không chỉ có thực lực kinh thiên mà địa vị cũng siêu nhiên vô cùng, nữ tử này tồn tại hoàn toàn có thể trợ giúp đại nghiệp của Đại Quốc Chủ hay nói đúng hơn là đại nghiệp của Đế Thích Thiên.

Hai lão nhân đi theo Lý Thương Hải cùng vào nơi này thú thật Đại Quốc Chủ không để vào mắt.

Đến cái trình độ của hắn đã không cần phải để ý đến quá nhiều người phải biết hiện tại Đại Quốc Chủ có thể coi là một trong bốn cường giả mạnh nhất thiên hạ, trong ba người còn lại có hai người Đại Quốc Chủ biết không thể thắng, có một người Đại Quốc Chủ không nghĩ mình sẽ thua, ngoại trừ ba người này ra Đại Quốc Chủ thực sự không cần phải chú trọng quá nhiều người.

Dĩ nhiên trong số ba người kia thì không có Lý Thương Hải, Vô Hà Tử cùng Thiên Thánh.

Trừ Lý Thương Hải ra bản thân Đại Quốc Chủ thấy Thiên Thánh cùng Vô Hà Tử chỉ ở dạng tạm coi là được, Vô Hà Tử một bộ cà lơ phất phơ còn Thiên Thánh thì khí huyết đã sớm khô cạn, hai người này vốn không cần đế Đại Quốc Chủ hạ thủ mà chỉ cần đám Thất Phúc Thần ra tay là đủ.

Đại Quốc Chủ thật ra đã bắt đầu tẩy não Lý Thương Hải từ sớm, từ khi nàng bước chân vào Thạch Thành thì hắn đã dùng thủ đoạn, đến khi ba người vào đại điện, Thiên Thánh căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại khiến cho Đại Quốc Chủ càng thêm yên tâm thậm chí càng thêm bỏ qua Thiên Thánh, đã bỏ qua Thiên Thánh đương nhiên cũng bỏ qua Vô Hà Tử.

Đại Quốc Chủ ở lại Bồng Lai quá nhiều năm hơn nữa hắn là thần linh, ánh mắt càng ngày càng cao, trong lòng mang theo một loại tự tin vô địch nhưng mà không thể ngờ ngày hôm nay lại lật thuyền trong mương, ngày hôm nay dĩ nhiên thất bại bởi một "tiểu bối" mà chính hắn coi thường?.

Giờ khắc này Đại Quốc Chủ đã nổi lên sát tâm, Vô Hà Tử căn bản không thể sống. 

Trên đời này Đại Quốc Chủ ghét nhất hai loại người, loại người thứ nhất là loại tự bôi đen chính mình, tự biến mình đi vào tử lộ.

Dạng người thứ hai đương nhiên là dạng người như Vô Hà Tử, vô dục vô cầu, không cầu tiến mà cũng chẳng nghĩ đến lùi.

Dạng người thứ nhất tạm thời không nói đến nhưng dạng người thứ hai cơ hồ rất đáng sợ, là dạng người thoạt nhìn làm cho người ta khinh bỉ không có trí cầu tiến nhưng ở một trình độ nào đó lại có thể đạt được một chữ "Trung" trong đạo giáo cùng phật giáo.

Trung ở đây là trung bình, nằm giữa tạo nên sự bình ổn, sự cân bằng tại bản tâm.

Một đời có mấy ai làm được vô dục vô cầu, không vui không buồn, tiêu dao tự tại đây?.

Đừng nói là phàm nhân mà cho dù tiên nhân, chân thần, ma quân... tất cả bọn họ đều có thứ phải hướng đến, rất nhiều kẻ chinh chiến cả đời giết chóc cả đời cũng chỉ cầu bốn chữ "tiêu dao tự tại", bản tâm tiêu dao tự tại giữa thiên địa thì hà tất cầu thứ khác?.

Đại Quốc Chủ cũng không nói câu nào, hắn biết không cần nói nữa, nói cái gì cũng vô ích, hắn bước ra một bước.

Một bước bước ra như cả tòa cung điện di chuyển theo hắn, bỗng chốc đã xuất hiện trước mặt Vô Hà Tử, bàn tay đưa ra thành hình long trảo, hướng thẳng về phía Vô Hà Tử.

Đại Quốc Chủ thực sự khiến cho Vô Hà Tử không thể phản ứng kịp nhưng mà ở đây cũng không chỉ có Vô Hà Tử, chỉ thấy sau lưng Vô Hà Tử có một bàn tay mềm mại đưa ra, bàn tay vì lão đầu chặn một chưởng của Đại Quốc Chủ.

"Bái Nguyệt Thần Trảo – Nguyệt Chi Thủy "

Lý Thương Hải không phải phàm nhân, nàng là một nhân vật cực kỳ kinh khủng, giờ khắc này nàng không nhận ra Đại Quốc Chủ vừa tính làm gì với mình thì cũng uổng công sống bao nhiêu năm, trong lòng Lý Thương Hải vừa sợ vừa giận, sợ ở đây chính là vì thủ đoạn quá mức quỷ dị của đối phương còn giận... thật ra nàng giận bản thân mình vậy mà không cách nào chống lại đối phương.

Đã đến cái trình độ của Lý Thương Hải thì gần như nàng tự cảm thấy nhục nhã vậy, lúc này khi Đại Quốc Chủ xuất thủ thì nàng cũng xuất thủ, dùng đến 12 thành lực lượng, toàn tâm toàn ý ngăn cản đối phương.

Một thức Nguyệt Chi Thủy đánh ra, trên người Lý Thương Hải xuất hiện một đoàn khí lãng, bàn tay mềm mại không xương đưa ra cản lại Đại Quốc Chủ.

Trảo pháp nhẹ nhàng vô cùng không có một chút lực lượng nhưng mà một chiêu của Đại Quốc Chủ vậy mà cũng trở nên không có lực lượng, toàn bộ bị hút hết vào trong thứ khí lãng kia, hai bên căn bản không phải như đang đọ chiêu mà giống với Đại Quốc Chủ muốn đưa tay bắt lấy ánh trăng, bắt lấy ánh trăng dưới nước vậy, lực đạo đưa vào bao nhiêu cũng thành hư vô.

Đại Quốc Chủ bị Lý Thương Hải cản tay ánh mắt lập tức lóe lên, mũi chân lại động.

Rõ ràng cánh tay của hắn đang bị giữ trong đoàn khí lãng do Lý Thương Hải tạo ra nhưng không rõ vì cái gì cánh tay kia lại dễ dàng thoát ra ngoài cứ như một người đưa tay khỏi mặt nước vậy.

Rút tay ra, biến trảo thành quyền, một quyền đánh xuống.

Quyền này vừa ra Lý Thương Hải biến sắc, Vô Hà Tử cũng biến sắc.

Quyền này không cần tụ khí, không cần đế khí, tốc độ quyền ra cực nhanh nhưng mà quyền như có thiên uy.

Quyền này nếu Vô Song ở đây nhìn thấy thì tuyệt đối cảm thấy khó mà tưởng tượng được, Đại Quốc Chủ vậy mà sử dụng Thái Tổ Trường Quyền nhưng mà càng thêm hoàn thiện, càng thêm tinh tế.

Thái Tổ Trường Quyền là mượn thiên địa uy, lấy uy của thiên địa hòa vào tự thân, quyền này uy lực mạnh khủng khiếp nhưng điểm yếu của nó là cần thời gian tụ lực, tốc độ xuất chiêu không cao hơn nữa còn phải dùng ba chiêu đề lên nhau theo thứ tự lần lượt nhưng mà Đại Quốc Chủ cơ hồ bỏ qua tất cả các điều luật trên, một quyền này của hắn là Thái Tổ Thiên Nộ.

Quyền này vừa ra, Lý Thương Hải lập tức mở Bắc Minh Hạo Hãn, không chỉ Lý Thương Hải mà Vô Hà Tử cũng mở Bắc Minh Hạo Hãn, hai người căn bản không có thời gian nói câu gì liền song song xuất thủ, chưởng pháp đồng dạng là Bạch Hồng Chưởng Lực.

Bạch Hồng Chưởng Lực tới lui tại tâm, tùy ý biến ảo nhưng uy lực không quá cao bất quá nếu kết hợp cùng Bắc Minh Hạo Hãn lại khác.

Bắc Minh Hạo Hãn như biển, Bạch Hồng Chưởng Lực như cơn gió, Bạch Hồng theo gió mà đến, từ biển mang theo nước từ đó ắt sinh vòi rồng.

Lý Thương Hải với Vô Hà Tử đồng loạt xuất thủ, lấy Bạch Hồng Chưởng Lực đối kháng cùng Thái Tổ Thiên Nộ.

Một bên là uy thế của thiên địa một bên lại như cơn bạo nộ của tự nhiên, hai bên vừa xuất thủ liền trở thành khó phân thắng bại, dư chấn lập tức sinh ra, dư chấn tạo thành lực lượng khủng bố bắn ngược cả hai bên lùi lại.

Vô Hà Tử cùng Lý Thương Hải đều tự động vận dụng Lăng Ba Vi Bộ hơn nữa Vô Hà Tử còn không quên kéo Thiên Thánh trong trạng thái mê loạn lùi về phía sau – về phần Lý Thương Hải nàng trực tiếp vận dụng Bắc Minh Ngự Phong tạo thành tường khí, lấy tường khí chắn toàn bộ dư lực thủ hộ cho hai lão nhân lùi lại.

Ở bên kia Đại Quốc Chủ lại càng bá đạo, một bước không lùi mặt cho dư chấn đánh lên bản thân mình, hắn như một cây định hải thần châm giữa biển vậy, hoàn toàn bất biến.

Đại Quốc Chủ cũng không động, ánh mắt của hắn như xuyên qua dư chấn quan sát lấy hai vị cao thủ Tiêu Dao Phái, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.