Cực Võ

Quyển 5 - Chương 119: Huyền cơ (2)




P/s: Tháng 6 có nguyệt phiếu, cầu mọi người đầu tháng buff truyện giúp mình với ạ.

_ _ _ _ _ __ _

Vô Song có chút không hiểu về Ám Tộc, cái bộ tộc này sau khi đón nhận đoàn người của Lý Thương Hải tiến vào thì cũng không có ai đi ra ngòi làng nữa, gần như cổng làng im ỉm đóng lại vậy.

Rõ ràng lúc trước khi đoàn người đến, bên ngoài cổng làng là cánh đồng, vẫn có những người làm việc đồng áng cực kỳ bình thường nhưng mà từ khi có khách phương xa tới thì toàn bộ mọi người lại không ra ngoài, không ra khỏi cổng làng.

Không phải nói nhiều thì Ám Tộc chắc chắn cũng có liên quan tới Thạch Thành cũng như đám người Thất Phúc Thần, như vậy sự xuất hiện của đoàn người ở Ám Tộc cho dù hiện tại Thất Phúc Thần không biết thì sớm muộn gì cũng biết, vấn để chỉ là Thất Phúc Thần sẽ giải quyết việc này ra sao.

Thất Phúc Thần một khi biết cường giả cấp bậc như Lý Thương Hải đã đến gần Thạch Thành như vậy thì có ra ngăn cản hay không, hoặc lại như năm đó mãi đến khi có người tiến tới Thạch Thành thì bọn họ mới xuất thủ?, đáp án của câu hỏi này Vô Song không đoán được.

Đối với Thất Phúc Thần hay bất cứ thứ gì trên đảo bản thân Vô Song thủy chung không rõ, thủy chung mang theo sự tò mò rất lớn, càng tò mò thì Vô Song càng muốn khám phá, càng muốn hiểu bí mật chân chính của nơi Bồng Lai.

Vì cái suy nghĩ này, Vô Song rốt cuộc xuất hiện trước đại thác nước khổng lồ như từ trên trời đổ xuống kia.

Nhìn bọt trắng đục ngầu, nhìn sức nước đổ xuống, Vô Song quả thực có chút nhíu mày, cho dù với nhục thân của Vô Song hiện tại muốn xuyên qua thứ này cũng không nhẹ nhõm gì.

Thở ra một hơi, Vô Song nhắm mắt lại, trong người vận Bắc Minh Chân Khí, đương nhiên Bắc Minh Chân Khí chỉ là phụ, cái chính là Vô Song gọi ra Bắc Minh Hạo Hãn.

Bắc Minh Hạo Hãn là thứ bản thân Vô Song mới học trong ngày hôm nay, chính hắn cũng không biết uy lực của nó ra sao nhưng mà từ cảm quan của Vô Song mà nói thì nó chắc chắn mạnh gấp nhiều lần Bắc Minh Hộ Thể.

Bắc Minh Hạo Hãn tạo thành một cái vòng, tạo thành một kết giới màu xanh bao quanh người Vô Song, có kết giới này bảo về Vô Song lập tức lao đầu vào trong thác nước, muốn xuyên qua nơi này.

Thác nước thực sự rất khổng lồ hơn nữa không phải cứ muốn xuyên qua là qua, cái này không giống như thác nước ở Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không phi thân cái là được, đây cứ như một bức tường nước khổng lồ hơn nữa còn dày vô cùng vậy.

Nước từ trên cao đổ xuống thực sự rất khủng khiếp, nó cứ như vài tấn trọng lượng đè lên người Vô Song vậy, Vô Song một đường cắn răng lao vào bên trong nhưng mà chưa đến 30 giây sau hắn phải nhảy bật lùi lại, cả người lập tức rời khỏi thác nước này.

Tính tổng thời gian mới gần 1 phút nhưng Bắc Minh Hạo Hãn của Vô Song suýt nữa bị phá hủy, sức nước quá lớn ép thẳng xuống phòng ngự của Vô Song, hơn nữa không chỉ sức nước lớn mà còn liên tục, nội lực của Vô Song còn không đủ sức chịu được cái công kích của thác nước khổng lồ này.

Như đã nói, nếu thác nước có thể phi thân qua thì mọi việc dễ dàng nhưng cái thác nước này cực dày, chính Vô Song cũng không hiểu được tại sao nó lại dày như thế, cứ thử tưởng tượng... xuyên qua mặt ngoài của thác nước là vô số thác nước kế tiếp vậy, kinh dị vô cùng.

Nhìn cái thác nước này, Vô Song trực tiếp mở ra Kiếm Giới, cũng như Bắc Minh Hạo Hãn, đây là lần đầu tiên Vô Song mở ra Kiếm Giới.

Kiếm Giới của hắn là một bầu trời màu đỏ, một bầu trời với chỉ duy nhất một đám mây khổng lồ ngự trị, nơi chính giữa đám mây khổng lồ này có một con mắt, đây chính là huyết vân cùng huyết nhãn.

Giới cường đại hơn Vực không biết bao nhiêu lần, theo ý niệm của Vô Song, từng tia kiếm khí cô đọng lại, sau đó ngưng thực mà thành kiếm ảnh, lúc này bầu trời thuần một sắc đỏ của Vô Song xuất hiện vô số thanh tiểu kiếm màu đỏ như máu, cứ như kiếm vũ vậy.

Vô Song lại động tâm niệm, kiếm ảnh tiếp tục ngưng tụ lại với nhau, đầu tiên là Thập Kiếm Hợp Nhất, sau đó là Bách Kiếm Hợp Nhất rồi Thiên Kiếm Hợp Nhất.

Nếu ở cảnh giới Kiếm Vực, Vô Song chỉ có thể sử dụng 3 thanh Thiên Kiếm là cực hạn thì hiện tại ở Kiếm Giới, Vô Song có thể chạm tới trình độ Vạn Kiếm tuy nhiên hiện tại hắn mới chỉ có thể tạo ra duy nhất một thanh kiếm cấp bậc này mà thôi.

Giới khác Vực bởi Giới đã có hồn, Giới đã có Tâm Giới.

Tâm Giới thổi hồn vào từng tia kiếm ý, từ đó kiếm ý có linh.

Cảm nhận sự cường đại của Giới, Vô Song nắm tay lại, trên người hắn Kiếm Giới toàn bộ cô đọng lại, chỉ còn một đoàn huyết vân như ẩn như hiện sau người Vô Song đồng thời Vô Song cũng hiệu triệu chín thanh Thiên Kiếm Linh thủ hộ bên người.

Có Bắc Minh Hạo Hãn, có Thiên Kiếm Linh vờn quanh, Vô Song một lần nữa lao vào trong thác nước.

Lần này khá hơn một chút, Vô Song lao đi như điên, vận hết khinh công mà di chuyển, hắn rốt cuộc thấy một tia sáng le lói sau cái bức tường nước khổng lồ này, điều không may mắn chính là hiện tại Bắc Minh Hạo Hãn của Vô Song cũng không đỡ nổi nữa, nó sắp bị hủy đến nơi, toàn bộ chín thanh Thiên Kiếm Linh nay cũng chỉ còn lại hai thanh.

Vô Song hiểu, hắn hiện tại tiến vào quá sâu, cho dù lui ra ngoài cũng không được, kể cả lui ra thành công thì cũng bị sức nước oanh kích nhục thân dẫn đến trọng thương, ít nhất cả người hắn sẽ be bét máu.

Vô Song cả đời chưa từng thấy thứ sức mạnh thiên nhiên nào kinh khủng như cái bức tường nước này, đương nhiên Vô Song không có ý định rút ra ngoài, hắn cảm thấy cửa ra ở trước mặt vì vậy tay đưa ra thành thủ thế "trảm", ánh mắt của Vô Song trực tiếp biến thành màu đỏ.

"Vạn Kiếm Hợp Nhất – Vạn Kiếm Linh ".

Dùng toàn lực của Kiếm Giới, Vô Song cô đọng ra một thanh Vạn Kiếm Linh, sau đó chém ra ngoài.

Vạn Kiếm Linh mang theo uy lực khủng khiếp như có thể chém rách cả bầu trời vậy, nó được tạo nên từ thứ sát khí, từ thứ sát lục kiếm khí từng nhiễm máu Thiên Đạo, một đường kiếm này của Vô Song có sức sát thương cao đến cực điểm, dựa vào một chiên Vạn Kiếm Linh, Vô Song trong phúc chốc cắt đôi phần nước trước mặt mình.

Hắn cũng không đoán sai, sau màn nước kia tồn tại một thạch động.

Vô Song cũng bất chấp, cả người phi thân qua khe hở do Vạn Kiếm Linh chém ra mà ngã vào bên trong thạch động.

Thân thể rốt cuộc ngã trên mặt đất, cảm nhận nền đất cứng rắn cùng không khí ẩm thấp chứ không phải là cả bể nước khủng bố kia, miệng Vô Song há ra, hắn bắt đầu thở hồng hộc, hai tay hai chân trực tiếp buông thõng trên mặt đất, lồng ngực phập phồng.

Vô Song đột phá đế vị, hắn vì vậy mà bắt đầu tự tin với thực lực của mình vô cùng nhưng mà Vô Song tuyệt chẳng ngờ được cái thác nước khổng lồ kia suýt chút nữa đã hành chết hắn.

Vô Song từng hoài nghi chữ X mà Tiêu Dao Tử đánh dấu không nằm trong thác nước này bởi hắn nghĩ thác nước cho dù lớn bao nhiêu thì chỉ cần phi thân qua là được nhưng mà hiện tại hắn biết sai rồi, cái thác nước này chẳng khác gì Thủy Thần, là Thủy Thần dưới hình dạng tự nhiên.

Vô Song biết nếu hắn không có Kiếm Giới chỉ sợ không thể tiến được vào thạch động này, hơn nữa chính hắn còn sẽ rất thảm, năm xưa nếu Tiêu Dao Tử đi qua nơi này thì cũng tuyệt chẳng nhẹ nhàng gì cho cam.

Cái thác nước khổng lồ ngoài kia như một người thủ hộ vậy, nó ngăn cản bất cứ kẻ nào tiến vào Thạch Động, cho dù là thiên binh vạn mã ở ngoài kia cũng vậy, muốn tiến vào thạch động có lẽ bắt buộc phải đạt tới trình độ của Tiêu Dao Tử, với cấp bậc cường giả như vậy bọn họ thật ra đã mạnh đến nỗi trên đời chẳng có gì cản bước được nữa, cũng không còn nằm trong phạm trù con người bình thường nữa rồi.

Cá thác nước ngoài kia, không chỉ có thể ngăn cản "con người" mà còn "nghiền nát" con người ra thành ngàn mảnh, vạn mảnh, đáng sợ vô cùng.

Lại nói lúc này Vô Song ngồi dậy, hắn mới có thời gian quan sát thạch động cùng thời gian suy nghĩ một chút, với thác nước khủng khiếp ngoài kia thì Vô Song không tin người dân Ám Tộc đi qua nổi nhưng mà Thất Phúc Thần thì khác, bọn chúng dù sao cũng không giống con người nữa, bằng vào Siêu Hồi Phục mà bất chấp thương thế cùng đau đớn thì vẫn có thể xuyên qua thác nước khổng lồ kia.

Nghĩ tới điểm này, Vô Song gần như xác định bên trong thạch động cùng lắm chỉ có Thất Phúc Thần từng đi qua.

Lộn người một cái đứng thẳng trên mặt đất , hắn bắt đầu đi sâu vào bên trong, từ tầm mắt Vô Song có thể quan sát được hai bên thạch động mọc rất nhiều rêu xanh, cái này cũng dễ hiểu bởi không khí nơi đây vốn ẩm thấp vô cùng.

Cái thạch động này nằm sâu trong núi, gần như càng đi càng xuống dưới, mặt đất dưới chân Vô Song cũng phủ đầy rêu, rất trơn mà cũng rất khó đi, xung quanh chẳng có một chút ánh sáng nào, cho dù cường giả như Vô Song trong điều kiện này cũng phải phi thường cẩn thận.

Cứ thế đi xuống bên dưới, một đường tiến sâu vào trong lòng đất, rốt cuộc lại có ánh sáng hiện thân, ánh sáng của những viên dạ minh châu hơn nữa không chỉ một viên mà là một hành dang đá toàn những viên dạ minh châu thắp sáng.

Vô Song rốt cuộc dừng lại, hắn hiện tại đứng trong một hành lang ngập tràn ánh sáng Dạ Minh Châu, hành lang này cũng không dài lại càng không lớn, gần như cũng chỉ đủ cho 3 người trưởng thành dàn hàng ngang đi qua, hai bên tường của hành lang đều làm bằng đá thạch anh đồng thời cuối hành lang là một đại môn bằng sắt, một đại môn đang đóng im ỉm.

Nhìn vào đại môn kia, Vô Song biết mình đang đến gần một cái gì đó, một cái gì đó liên quan tới Bồng Lai Tiên Đảo... thậm chí là liên quan tới Đế Thích Thiên.

.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.