Cực Võ

Quyển 5 - Chương 113: Khúc dạo đầu (2)




P/s: Đầu tháng có nguyệt phiếu , cầu mọi người buff truyện giúp mình với ạ.

_ _ _ _ _ _ __

Tổ đội của Quỳnh Hương vốn có 4 người, nay thêm vào tổ đội của Vô Song liền có 7 người, Vô Song hiện tại đã có tư cách bước vào hàng ngũ tuyệt thế cường giả, đối với toàn bộ đội ngũ thì đây là tin vui, đặc biệt là với Lý Thương Hải.

Nếu chỉ ít phút trước đây, Vô Song không có cơ hội ngăn cản Ebisu thì hiện tại ít nhất Vô Song cũng có thể cản chân được hắn thậm chí nếu bỏ qua vụ siêu hồi phục kia thì Vô Song còn mạnh hơn Ebisu.

Dĩ nhiên thêm vào Vô Song thì vẫn không đủ bởi vì Lý Thương Hải biết trên đảo có Mikoto, kẻ này đủ sức ngăn cản nàng, tức là trên đảo còn có 6 người nữa ngang bằng Ebisu, thực lực của tổ đội 7 người nhóm Vô Song cùng Quỳnh Hương quả thật vẫn chưa đủ ngăn được.

Ở đây phải nói một chút, tuy Thất Phúc Thần hiện tại chỉ còn có 5 người nhưng mà thông tin này không ai biết cả, đến thời điểm hiện tại bản thân Lý Thương Hải hay bất cứ ai khác đều nghĩ Tiêu Dao Tử chỉ giết chết 1 kẻ trong Thất Phúc Thần mà không ngờ bản thân Tiêu Dao Tử trực tiếp giết 1 kẻ, gián tiếp giết 1 kẻ.

Lại nói tới lúc này Lý Thương Hải đang mang việc của Ebisu nói với đám người Quỳnh Hương.

Lý Thương Hải không để Ebisu vào mắt nhưng mà không phải ai ở đây cũng có cái trình độ như nàng.

Dĩ nhiên Ebisu là việc nhỏ, việc lớn là Mikoto và càng lớn hơn là Lý Thương Hải nghĩ Mikoto cũng mang siêu hồi phục như Ebisu, dù sao nữ nhân Mikami kia không phải như thế sao?.

Khi mà Lý Thương Hải kể về Mikoto cùng Mikami thì toàn bộ những người ngồi đây bao gồm Vô Song đều cảm thấy nặng nề.

Theo Lý Thương Hải thì Mikoto nhiều năm trước không hề dưới nàng, hiện tại cho dù hắn yếu hơn nàng nhưng riêng việc hắn có Giới thì kẻ này chắc chắn cũng phải rất mạnh, giờ lại thêm Siêu Hồi Phục thì ai có thể thắng nổi?, ngay cả cao ngạo như Lý Thương Hải cũng cảm thấy nàng không thắng được.

Nàng có thể giết Mikoto một lần nhưng mà liệu Mikoto có giống Ebisu để nàng đủ lực giết lần thứ hai, thứ ba, thậm chí càng nhiều?.

Cái này Lý Thương Hải cũng không trả lời được.

Sau câu chuyện này là cả một sự im lặng, rốt cuộc Vô Song là người đầu tiên lên tiếng.

"Các vị tiền bối, Vô Song nghĩ nếu lời của cô cô là thật chỉ sợ chúng ta phải đợi Thiên Hoàng lên đảo ".

Hiện tại lực không đủ, quả thật chỉ có thể đợi Thiên Hoàng.

Dĩ nhiên chờ đợi không phải lúc nào cũng tốt bởi vì sẽ không biết việc gì xảy ra.

"Mikami, cô ta đang ở chỗ Thiên Hoàng, nguyên cái Bồng Lai Tiên Đảo này chỉ sợ cũng đang đợi Thiên Hoàng lên đảo, thời điểm Thiên Hoàng lên đảo tuyệt đối chẳng bình yên thế này ".

Đây là câu trả lời của Lý Thương Hải và dĩ nhiên nàng nói đúng.

Ở đây ai cũng hiểu được rằng đám người Thất Phúc Thần vì một lý do gì đó mà không rời đi, không rời khỏi Thạch Thành tức là bọn chúng đang đợi.

Chỉ còn 7 ngày nữa Thiên Hoàng sẽ lên đảo, chỉ riêng việc Mikami làm, chỉ riêng việc người đàn bà này xuất hiện bên cạnh Thiên Hoàng và cũng sẽ lên đảo vào thời điểm này thì đã nói rõ toàn bộ Bồng Lai cũng đang đợi.

Mục đích của bọn chúng là gì không ai biết, sức mạnh chân chính của Bồng Lai thế nào không ai hay, trên lý thuyết Bồng Lai có Thất Phúc Thần nhưng mà thật sự trong Thạch Thành có gì thì ai biết được, dù sao Tiêu Dao Tử chưa thể đi vào Thạch Thành đã bị ngăn cản, đấy là chưa kể ở sau Thạch Thành còn có vùng tối, ai mà biết trong vùng tối còn cái gì?.

Cái này thật sự gọi là tiến thoái lưỡng nan, đi cũng không được, ở cũng không xong, đi tiếp đến Thạch Thành chỉ sợ không đủ lực, ngồi đây đợi lại không phải cách hay, mà giờ phút này có thể rời khỏi Bồng Lai Tiên Đảo hay không còn là một vấn đề.

"Hay là chúng ta tới thượng nguồn trước, sau đó trở về, vòng ngược ra khu vực rìa ngoài, xem cái màn sương trắng kia rốt cuộc là thế nào rồi lại tính tiếp ".

Quỳnh Hương ở một góc rốt cuộc lên tiếng, nàng vốn tự tin với thực lực của tổ đội nhất nhưng mà những lời Lý Thương Hải nói về Mikoto lại làm hỏng cái tự tin này của nàng bất quá nàng là người dẫn mọi người lên đảo, tập trung mọi người lại với nhau, nàng không thể không đứng ra nói một chút.

Quỳnh Hương lên tiếng, Vô Hà Tử – Thiên Thánh – Vô Song – Lý Thương Hải đều nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu, thời điểm hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.

Thượng nguồn là nơi bắt buộc phải đi, đi xong mới có thể tính tiếp, về phần rìa ngoài của Bồng Lai xuất hiện màn sương trắng, nhất định cũng phải dò xét một phen, cũng không thể để màn sương thần bí cứ như vậy tồn tại được, ai biết ẩn trong màn sương ngăn cách mọi người rời khỏi Bồng Lai ẩn dấu cái gì?.

Năm người ngồi bàn việc với nhau, rốt cuộc đồng ý với suy nghĩ của Quỳnh Hương, mục tiêu ngày mai là tiến về thượng nguồn, sau đó cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Sau khi bàn xong việc, năm người rời đi, Thiên Thánh đi cùng Quỳnh Hương, Lý Thương Hải nhìn Vô Song cùng Vô Hà Tử một lúc, nàng cũng lựa chọn trở về lều vải của mình.

Tổ đội Quỳnh Hương cũng không như tổ đội Vô Song, bốn người lên đảo đều mang theo lều vải, đây chính là kinh nghiệm của Tiêu Dao Tử để lại, tại khu vực rìa ngoài khi đi ngủ không cần thứ này nhưng vào trong quỷ lâm nơi những con côn trùng mang theo mặt người thì lại khác, hơn nữa lều vải còn phải là loại đặc chế, nếu không cũng không ngăn được cái đám này.

Bốn người mang theo lều vải, Lý Thương Hải trực tiếp trở về lều vải của mình, nàng bình thường không cần ngủ mà chỉ cần đả tọa nhưng mà hiện tại nàng cần ngủ một giấc, nàng là cường giả mạnh nhất tổ đội hiện tại, nhất định phải giữ cho trạng thái thân thể luôn ở đỉnh phong.

Trong ba cái lều vải còn lại, một cái hiện tại được tặng cho Huân cùng Dương dùng tạm, hai nữ tử này quá yếu, không có lều vải chỉ sợ đêm nay sẽ chết tại Quỷ Lâm.

Còn lại hai cái, Quỳnh Hương sở hữu một cái, một cái còn lại thuộc về Vô Hà Tử, dĩ nhiên Vô Hà Tử cùng Vô Song hiện tại ở cùng một nơi.

_ _ _ __ _ _ __

Đoàn người tán đi, mỗi người trở về một nơi chờ cho ngày mai tới nhưng mà không phải ai cũng đi ngủ, không phải ai cũng có thể ngủ ngon.

Quỳnh Hương trở về lều vải, nàng vừa đi vào thì không bao lâu sau Thiên Thánh cũng vào tới, ông vén cửa lều ra rồi chậm rãi bước vào bên trong.

Quỳnh Hương nhìn thấy Thiên Thánh, nàng khẽ gật đầu.

"Thiên lão ".

Thiên Thánh mỉm cười ôn hòa với Quỳnh Hương, sau đó lão nhân này mở miệng.

"Tiểu thư, người cùng vị tiểu bằng hữu Vô Song kia quen nhau từ trước phải không? ".

Quỳnh Hương nghe Thiên Thánh hỏi, nàng nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Vâng, con cùng hắn quả thật có chút quen biết, hơn nữa còn cộng đồng đối địch một lần".

Thiên Thánh nghe giọng của Quỳnh Hương liền nhíu mày, ông đương nhiên rất hiểu nàng, cũng biết nàng không nguyện ý nói tiếp việc này, thế là Thiên lão liên đổi chủ đề.

"Tiểu thư, Vô Song...đứa nhỏ này không có mệnh cách ".

Quỳnh Hương nghe vậy bỗng giật mình nhìn Thiên Thánh, nàng gần như không tin được vào những điều mình vừa nghe.

Thiên Thánh thấy vậy chỉ có thể cười khổ.

"Tiểu thư, người không nhìn ra nhưng lão nhìn ra, hơn nữa người cũng biết pháp môn đặc biệt của sư phụ dạy cho chúng ta, lão cũng nhìn ra đứa bé kia là Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể, cái này chỉ sợ tiểu thư cũng biết ".

"Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể không bao giờ có chuyện do hai người cùng sở hữu, trước tiểu thư chỉ có Tiêu Dao Tử sở hữu thể chất bá đạo này, sau này Tiêu Dao Tử mất đi thì tiểu thư mới có thể sở hữu nó ".

"Đứa bé gọi là Vô Song kia, vừa không có mệnh cách vừa sở hữu Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể .. . nó có lẽ không thuộc về thế giới này ".

Thiên Thánh đã nói đến đây, Quỳnh Hương sao có thể không hiểu.

Nàng lúc trước biết sứ mạng của mình có người gánh, nàng từng đối với người thần bí kia cảm kích không thôi nhưng mà nàng tuyệt chưa từng nghĩ tới đó là Vô Song.

Nàng im lặng một lúc nhìn Thiên Thánh, sau đó nói.

"Thiên lão, con biết rồi ".

Thiên Thánh nghe nàng nói vậy, ông cũng không nói gì, ông chỉ đến đây nói cái mình nhìn thấy, nói cái mình nhận ra, còn lại liền là vấn đề của Quỳnh Hương.

Thiên Thánh sống rất lâu, thời gian sống của ông cũng không phải toàn bộ đều dành cho võ đạo, sở học của Thiên Thánh thật sự rất rộng, việc ông nhận ra Vô Song đặc biệt cũng chẳng có gì là lạ.

Lần này Thiên Thánh xuất sơn, ông thật ra chẳng biết chút tình hình nào về thiên hạ đại thế cả, rất lâu rồi ông không quản việc thiên hạ, ông xuất sơn là vì thủ hộ tiểu thư, nhiệm vụ hàng đầu của Thiên Thánh chỉ có như vậy, nhiệm vụ bảo hộ Quỳnh Hương.

Y Thánh – Trương Y chịu trách nhiệm ở Hắc Địa, là người liên lạc của Võ Đang Phái với Hắc Địa, của Hắc Địa với Dược Vương Cốc.

Nhân Thánh – Trương Nhân chịu trách nhiệm điều hành cả Võ Đang Phái cùng toàn bộ giao tế lẫn hệ thống tình báo của Võ Đang trên khắp thiên hạ.

Địa Thánh – Trương Địa chịu trách nhiệm bảo vệ Dược Vương Cốc đồng thời sẵn sàng chi viện cho Hắc Địa khi có biến cố xảy ra.

Cuối cùng là Thiên Thánh – Trương Thiên, ông không cần quản bất cứ thứ gì, chỉ cần sống thật lâu, bản thân thật mạnh, trở thành tấm khiên bảo hộ cho Quỳnh Hương, vậy là đủ.

Lần này xuống núi, mãi đến khi tới Phù Tang thì Thiên Thánh mới biết thế gian xuất hiện một người gánh chịu "thiên mệnh" thay cho Quỳnh Hương, vì điều này ông mới để Quỳnh Hương lên Bồng Lai Tiên Đảo.

"Thiên mệnh " nhất định phải có người đến gánh, người này từ xưa đến nay đều là Quỳnh Hương, bản thân Bồng Lai Tiên Đảo nguy hiểm đến mức Tiêu Dao Tử còn lật thuyền thì sao ông có thể yên tâm cho Quỳnh Hương lên đảo?, ông không thể để "thiên mệnh" không ai tới gánh chịu.

Hiện tại thì tốt rồi, ông dĩ nhiên nhìn ra Vô Song chính là người chịu tải thiên mệnh hộ Quỳnh Hương nhưng mà hiện tại cả hai người có tư cách gánh thiên mệnh thì đều đang ở Bồng Lai, đang ở một nơi nguy hiểm cùng cực, chính Thiên Thánh cũng đang cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, không biết làm gì mới tốt.

.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.