Cực Võ

Quyển 5 - Chương 107-2: Gặp mặt (3)




Vô Song nếu chỉ là truyền nhân Tiêu Dao thì thú thật cùng lắm chỉ được Lý Thương Hải chiếu cố, nên biết ngay cả đám người Thiên Vũ gia, là hạt nhân chủ yếu của Bái Nguyệt Giáo thì Lý Thương Hải cũng lười để ý.

Đương nhiên khi Lý Thương Hải biết Vô Song là Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể thì khác, thế là nàng cực kỳ ra dáng một tiền bối quan tâm vãn bối, mặc nhiên quên luôn việc nàng cùng Vô Song vừa giao thủ hơn trăm chiêu mà nói.

"Ngươi một câu tiền bối, hai câu tiền bối nghe không thấy chối tai sao?, ngươi đã là truyền nhân Tiêu Dao Phái, là chưởng môn tương lai của Tiêu Dao, sau này gọi ta là cô cô đi ".

Lý Thương Hải hiện tại đã mặc định Vô Song là chưởng môn tương lai của Tiêu Dao Phái, dù sao không được Vô Nhai Tử truyền dạy cùng giao chức chưởng môn thì sao có thể học đến các tuyệt học kia của phái Tiêu Dao?.

Lý Thương Hải quá hiểu tỷ tỷ Lý Thu Thủy cùng Thiên Sơn Đồng Mỗ ghét nhau đến mức nào, để cả hai người cộng đồng mang tuyệt học dạy cho Vô Song thì cũng chỉ có thể là vì bản thân Vô Song là chưởng môn Tiêu Dao được Vô Nhai Tử lựa chọn mà thôi.

Sư phụ được coi như cha, nàng trên danh nghĩa vẫn là sư muội của Vô Nhai Tử tức là thấp hơn hắn nửa bối, theo nàng cảm thấy thì Vô Song gọi nàng là cô cô hợp lý vô cùng, quan trọng hơn nữa là nghe như vậy cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với hai chữ tiền bối, vừa nghe cũng cảm thấy... không bị già đi.

Lý Thương Hải vô tình nhưng mà Vô Song hữu ý, phải biết chỉ khoảng hơn tuần trước bản thân Dương Quá còn gọi Cơ Vô Song là cô cô, hiện tại Vô Song lại gọi Lý Thương Hải là cô cô, chính Vô Song cũng cảm giác có chút không tự nhiên có điều trước mặt Lý Thương Hải thì Vô Song vẫn nguyện ý nghe lời.

Vô Song chưa tiếp xúc với Lý Thương Hải nhiều nhưng tuyệt đối cảm giác được đầu óc nàng không bình thường, suy nghĩ cùng hành động khác hẳn thường nhân, nàng bình thường đã "dị" như vậy, đợi nàng điên lên thì còn kinh khủng như thế nào?.

Vô Song còn chưa quên ít phút trước Ebisu bị Lý Thương Hải đánh thảm ra sao, thế là Vô Song rất nghe lời mà nói.

"Vô Song gặp qua Cô cô".

Lý Thương Hải nghe vậy gật đầu, nàng lại mỉm cười, đương nhiên lần này cũng không có hành động gì đặc biệt cả.

"Vô Song?, tên thực sự rất hay ".

Khen ngợi cái tên của Vô Song, nàng lại nói.

"Cô cô đã lâu không về Trung Nguyên, hiện tại Tiêu Dao Phái thế nào rồi?, ngoài ra tại sao ngươi lại tới Phù Tang?, lại lên Bồng Lai Tiên Đảo này? ".

Thái độ của Lý Thương Hải chuyển biến thực sự quá đột ngột, nàng chuyển biến nhanh đến mức Vô Song không quen được tuy nhiên biên chuyện thì lại là điểm mạnh của Vô Song, một đời này hắn biên không biết bao nhiêu câu chuyện.

Mọi việc cũng không có gì, câu chuyện của Vô Song lại càng không dài.

Đại khái Vô Song lấy y việc của Hư Trúc, sau đó gán lên người mình, thay đổi một chút tình tiết, vậy liên có một "chuyện xưa" hoàn chỉnh.

Lý Thương Hải ở một bên nghe tuy nhiên Vô Song có cảm giác nàng rất lơ đãng, rất không chăm chú, cứ như việc của Tiêu Dao Phái đối với nàng không quan trọng vậy, có cũng được mà không có cũng được.

Kể xong việc của Tiêu Dao Phái, Vô Song lúc này lại nói.

"Cô cô, Vô Song có người quen ở Phích Lịch Đảo, bản thân Vô Song nhất định phải lên Phích Lịch Đảo lấy vài thứ, lúc này một người quen của Vô Song gọi là Tần Hồng Miên mới kể lại việc của phụ thân nàng sau đó nàng nhờ Vô Song giúp đỡ ".

"Vô Song cùng Tần Hồng Miên giao tình không tệ hơn nữa thứ mà Vô Song muốn tìm cũng đang được bảo quản ở Phích Lịch Đường, Vô Song đương nhiên phải giúp đỡ Tần Hồng Miên, sau đó thì đám người Thiên Vũ gia tộc trở lại Phích Lịch Đảo, bắt đầu quá trình chọn người ... chọn người để đi tới Bồng Lai ".

Lý Thương Hải nghe vậy khẽ gật đầu, ít nhất nàng không cảm thấy lời của Vô Song có cái gì không đúng, việc của Phích Lịch Đường ngay cả nàng cũng nghe nói chút chút, thế là nàng bảo.

"Trên đảo này cũng không có người mà ngươi muốn tìm, việc của ngươi cùng nữ tử họ Tần kia cô cô đã biết, phụ thân của nàng có cô cô đứng ra đảm bảo sẽ không có vấn đề gì ".

"Vô Song, thực lực của ngươi không tệ nhưng mà ngươi không nên đến đây, nghe lời cô cô rời khỏi nơi này trước, trở về Phù Tang, quay lại Phích Lịch Đảo sau đó đợi cô cô, cô cô đi chuyến này rất nhanh trở về, trở về sau đó sẽ đi tìm ngươi ".

Lý Thương Hải rất quan tâm Vô Song, vì quan tâm nên nàng càng không muốn Vô Song ở trên Bồng Lai Tiên Đảo, dù sao ngay cả Vô Song có thể giết được Hắc Thủy Thần thì Vô Song so với đám người Thất Phúc Thần vẫn quá yếu.

Vô Song nghe Lý Thương Hải nói, hắn thậm chí cảm nhận được sự quan tâm của nàng bất quá Vô Song chỉ có thể lắc đầu cười khổi.

"Cô cô, chúng ta không rời khỏi đây được ".

Vô Song nói việc này quả thực nằm ngoài suy nghĩ của Lý Thương Hải, nàng lập tức hỏi lại.

"Vô Song, ngươi nói vậy là có ý gì?, việc gì xảy ra? ".

Tổ đội của Lý Thương Hải chưa từng nghĩ đến việc nửa đường quay về, đương nhiên sẽ không quan tâm, lúc này Vô Song ở bên cạnh nàng mới nói.

"Cô cô, nơi này là một cái bẫy khổng lồ không có đường ra, sau khi tiến vào Bồng Lai Tiên Đảo, chúng ta gặp lũ quái vật kia, đương nhiên với thực lực của Vô Song thì bọn chúng không có gì khó giải quyết tuy nhiên Vô Song lại có vài bằng hữu đi cùng ".

"Vô Song... lo lắng cho các nàng vì vậy nửa muốn các nàng an toàn nửa muốn khám phá sự thật ẩn sau Bồng Lai Tiên Đảo, rốt cuộc quyết định mang hai nàng đi ngược ra ngoài, hội quân với thuyền lớn sau đó một mình Vô Song trở lại... bất quá ở bên ngoài đã không có đường ra ".

"Ở bên ngoài là sương mù trắng xóa, không thể nhìn xuyên qua, không thể đánh tan, không biết đâu là trời đâu là đất, cứ như bắt một người mù vượt đường núi trở về vậy, căn bản không thể biết đường đi, không thể biết phương hướng ".

Cái này cũng không phải Vô Song nói dối, Vô Song – Huân cùng Dương lập thành tổ đội, bản thân cả ba cũng từng thử đi ngược ra ngoài đảo, quả thật gặp đại trận sương mù kia, nếu không phải bọn họ buộc dây vào bên hông thì chỉ sợ còn chẳng biết đường nào mà quay về.

Lý Thương Hải nghe Vô Song nói, nàng sẽ không hoài nghi Vô Song, càng không có lý do để hoài nghi.

Lúc này ánh mắt nàng hơi nhíu lại, nàng nhớ tới một sự việc.

Nàng nhớ sư phụ từng nhiều lần ra biển, từng cùng người muốn tìm tung tích của Bồng Lai Tiên Đảo nhưng mà không thành.

Hiện tại theo lời Vô Song nói thì có lẽ không chỉ những sinh vật cùng thực vật trên Bồng Lai Tiên Đảo đặc biệt mà nguyên cả tòa Bồng Lai Tiên Đảo cũng đặc biệt.

Lý Thương Hải suy nghĩ một lúc, nàng cảm thấy nếu Vô Song không thể rời đi đương nhiên sẽ do nàng đến bảo vệ, đến chiếu cố, dù sao bên cạnh nàng còn có Thiên Thánh hơn nữa bản thân Vô Song cũng không yếu.

"Thế này đi, nếu đã không thể trở về thì ngươi đi theo cô cô, cô cô bảo vệ ngươi ".

Vô Song nghe vậy đương nhiên đồng ý, Vô Song lúc trước có thể cảm thấy Bồng Lai Tiên Đảo không có gì nhưng sau khi thấy Ebisu cùng Mikoto thì liền cảm nhận được áp lực khủng khiếp.

"Cô cô, người đợi Vô Song một lúc, Vô Song còn có hai bằng hữu ở gần đây ".

Lý Thương Hải nghe vậy hơi sững người, nàng có thể bảo hộ Vô Song nhưng mà nàng quan tâm làm gì bằng hữu của Vô Song?, tất nhiên nàng cũng không nói ra cái vấn đề này, thế là nàng cũng khẽ gật đầu.

"Được, đi nhanh một chút, cô cô rời đi cũng tương đối lâu, chỉ sợ người khác sẽ lo lắng ".

Vô Song nghe được người khác trong miệng Lý Thương Hải thì liền ngạc nhiên, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, dù sao có những việc vẫn là không nên hỏi.

Ngay lúc Vô Song quay đầu muốn đi gọi Huân cùng Dương đến đây đột nhiên Lý Thương Hải lại gọi hắn lại.

"Vô Song, ngươi nói ngươi được chân truyền của Vô Nhai Tử, vậy không biết đã nghe sư huynh nói về Tiêu Dao Ngự Phong hay chưa? ".

Vô Song nghe Lý Thương Hải gọi thì liền sững người lại, sau đó vội lắc đầu.

"Cô cô, thời điểm Vô Song gặp sư phụ, người đã yếu lắm rồi, hơn nữa Vô Song thực sự cũng chưa từng nghe tới Tiêu Dao Ngự Phong ".

Lý Thương Hải lặng đi một lúc, trong đầu khẽ chuyển động.

Trong mắt nàng, Vô Nhai Tử dĩ nhiên biết Tiêu Dao Ngự Phong nhưng mà luyện được mới là lạ, cho dù không bị người hại thì đến chết Vô Nhai Tử luyện cũng không được, từ đó không nhắc tới trước mặt đệ tử để dữ sĩ diện cũng là hiển nhiên, nàng lạ gì Vô Nhai Tử nữa?.

Thế là Lý Thương Hải lại cười, nàng hướng về Vô Song mà khẽ nhếch miệng.

"Truyền nhân của Tiêu Dao Phái sao lại chưa nghe đến Tiêu Dao Ngự Phong ".

"Vô Nhai Tử không dạy ngươi, vậy để cô cô đến dạy ngươi "

.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.