Cực Võ

Quyển 3 - Chương 62-4: Bắc Địa Phong Vân (3)




Kỵ binh Mông Cổ vốn là khinh kỵ binh, vũ khí của bọn họ không phải trường thương giống kỵ binh nhà Hán mà là đoản đao.

Nói thật chỉ cần là người biết nghĩ đều sẽ cảm thấy trường thương mạnh hơn đoản đao nhưng thực chất thì không phải, cực kỳ sai lầm.

Trường thương gọi là vua chiến trường dù sao ‘một tấc trường thương một tấc cường’ nhưng với người Mông Cổ bọn họ thích nhất là tiêu diệt đám kỵ binh sử dụng vũ khí này.

Tại sao lại nói như vậy?, đây là vấn đề tốc độ.

Kỵ binh Mông Cổ có hai điểm siêu mạnh.

Điểm thứ nhất là khả năng cưỡi ngựa dù sao cho dù đứa bé 5 tuổi lớn lên ở thảo nguyên cũng đã biết cưỡi ngựa, sống trên lưng ngựa chứ đừng nói kỵ binh chính quy.

Điểm thứ hai là ngựa, ngựa của Mông Cổ nói mạnh nhất thế giới cũng chẳng ngoa, là ngựa nhanh nhất trong thiên hạ cũng là ngựa dai sức nhất trong thiên hạ.

Nhờ hai đặc điểm này mà kỵ binh Mông Cổ gần như nuốt gọn khinh kỵ binh sử dụng trường thường của người Hán dù sao tỷ lệ kỵ binh người Hán có thể dùng một thương đâm chất kỵ binh Mông Cổ ngay lập tức là cực thấp, kỵ binh Mông Cổ hoàn toàn có thể dựa vào khả năng của bản thân mà tránh né ngay trên lưng ngựa.

Tiếp theo chỉ cần khoảng cách giữa hai thớt ngựa bị thu lại, trở thành ngắn hơn độ dài của trường thương cũng là lúc loan đao phát huy tác dụng, tại khoảng cách gần chém giết thì trường thương thua chắc lại thêm tài cưỡi ngựa của người Mông Cổ cho dù khoảng cách chiến đấu rất hẹp bọn họ vẫn có thể thoải mái khiển ngửa, vì cái này khiến mỗi khi chiến trận nổ ra, kỵ binh người Hán liền bị giết rất thảm.

Đây là cách chiến đấu với khinh kỵ binh còn khi gặp phải trọng kỵ binh, khi mà loan đao gần như rất khó gây tổn thương trực tiếp cho trọng giáp thì người Mông Cổ liền chọn chiến thuật thả diều, vừa chạy vừa bắn, mỗi khi trọng kỵ binh lại gần thì chạy, đến khi trọng kỵ binh dừng lại thì bắn.

Ngựa của trọng kỵ binh cho dù có khỏe đến mấy cũng phải chịu tải một loại trọng lượng trên người, không bao lâu cũng sẽ bất lực mà đổ xuống, trọng kỵ binh không đánh mà diệt, đây cũng là cách chủ yếu làm kỵ binh Mông Cổ hoàn toàn tiêu diệt kỵ binh Kim Quốc.

Từ hai bài học này mà Đại Thanh cũng bắt đầu chế tạo kỵ binh cho riêng mình,, kỵ binh có thể đánh cùng kỵ binh Mông Cổ.

Đầu tiên là ngựa, ngựa của người Mãn Thanh không phải ngựa Trung Nguyên, không phải ngựa Mông Cổ mà là ngựa của vùng gió phương bắc, của những đại mục trường nằm gần La Sát Quốc.

La Sát Quốc là nước nào?, đây chính là nước Nga cổ đại, loại ngựa nhà Thanh chính là loại ngựa của Đông Âu.

Ngựa không nhanh bằng ngựa của Mông Cổ nhưng cực khỏe, bắp chân thô to, sức thồ cùng sức chịu đựng rất lớn.

Để giảm tải cho sức ngựa cũng như tăng tốc độ của ngựa, triều đình Mãn Thanh đương nhiên phải giảm thiểu trọng lượng giáp nhưng mà làm sao giảm thiểu trọng lượng giáp để vẫn bảo đảm đây là trọng kỵ binh?, đáp án chính là thay đổi nguyên liệu chế giáp, nguyên liệu làm giáp của quân đội Mãn Thanh chính là Đằng Giáp sau đó phủ một lớp da thú bên ngoài, tiếp tục phủ thêm một lớp vải bạc xung quanh ngăn cản những bộ giáp này bắt lửa.

Đây là một bước cải thiện rất lớn của Đại Thanh hơn nữa không chỉ kỵ binh mà còn có thể thấy ở trên người đám Huyết Chích Tử, bước tiến này từ đầu đến cuối đều là Phúc Kiến An nghĩ ra.

Tiếp theo là vũ khí, vũ khí đương nhiên là trường thương nhưng đây chỉ là vũ khí xung trận, trường thương chỉ dùng cho phá công cuộc xuyên trận, công cuộc phá đội hình còn lại kỵ binh nhà Thanh cũng đều sử dụng loan đao.

Loại loan đao này nặng hơn đao của người Mông Cổ, độ hinh hoạt kém hơn nhưng sức công phá lại cao hơn nhiều, áp dụng đúng quy tắc của trọng kỵ binh, nếu hai loại loan đao va chạm vào nhau loan đao gãy trước chắc chắn là loan đao của kỵ binh Mông Cổ.

Người Mãn Thanh cũng không có tài cưỡi ngựa như người Mông Cổ cũng vì vậy kỵ binh Mãn Thanh phải đẩy mạnh khả năng phối hợp nhóm, dùng khả năng phối hợp đoàn đội át đi kỹ năng cá nhân.

Một đội của quân Mông Cổ khoảng từ 15 đến 20 người bởi kỵ binh Mông Cổ đã quen với việc tách nhỏ binh lực sau đó không ngừng dùng kỹ năng của mỗi kỵ binh mà rong ruổi nơi chiến trường, đoạt xác con mồi hoặc chia thành từng đợt công kích mài chết con mồi.

Một đội của Mãn Thanh lại tính theo doanh, mỗi doanh cả ngàn người, mỗi lần biến trận thì sẽ biến đổi theo dạng từng doanh, cứ lấy ngàn người phối hợp với nhau.

Cũng vì yêu cầu biến thái này mà kỵ binh Mãn Thanh chỉ có thể do con cháu Mãn Châu xây dựng thành, chỉ có những đứa trẻ ưu tú nhất người Mãn lại được qua đào tạo từ khi còn rất nhỏ mới có thể tiến vào Bát Kỳ.

Tổng hợp tất cả các yếu tố trên, kỵ binh Mãn Thanh thực sự rất mạnh, phi thường mạnh hơn nữa so với thời kỳ Mãn Thanh nhập Trung Nguyên mà nói bản thân kỵ binh Mãn Thanh đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, tất cả thay đổi đều nhằm khắc chế kỵ binh Mông Cổ và người nhận trách nhiệm thay đổi phong cách chiến đấu của bát kỳ ngày xưa chính là Phúc Kiến An.

Đương nhiên cho dù dùng lời nói hoa mỹ thế nào đi chăng nữa thì cũng có hai điểm mà kỵ binh Mãn Thanh không thể đuổi kịp kỵ binh Mông Cổ, đầu tiên là ‘giá thành’ tạo ra một kỵ binh người Mãn cơ hồ bằng 5 kỵ binh Mông Cổ, thứ hai là số lượng con cháu người Mãn không có cách nào so được với người Mông Cổ, số lượng kỵ binh Mãn Thanh luôn bị vây vào thế yếu, vì vậy kỵ binh Mãn Thanh chỉ có thể dùng để thủ, không thể dùng làm tấn công, không thể liều hao tổn cùng kỵ binh Mông Cổ.

Để khắc chế một điểm này, Phúc Kiến An vẫn phải lấy bộ binh bổ khuyết, dùng trận hình bộ binh kết hợp kỵ binh, lấy hai bút cùng vẽ, sử dụng hai loại binh chủng mới có cơ hội ngang sức ngang tài với kỵ binh Mông Cổ.

_ _ __ _ _ __ _ _ __

Giây phút Chính Bạch Kỳ kỵ binh lao thẳng về phía kỵ binh Mông Cổ, từ phía trong thành Vĩnh An bắt đầu có đại lượng bộ binh xuất hiện.

Bản thân Phúc Kiến An là muốn lấy kỵ binh dụ kỵ binh của Mông Cổ giao chiến, như vậy có thể ép toàn bộ công thành khí dừng lại hơn nữa có thể tranh thủ thời gian cho bộ binh để cho bộ binh có thể giàn trận.

Đội bộ binh này số lượng cũng không nhiều, khoảng 2 vạn người đương nhiên tại chiến trường này 2 vạn bộ binh thực sự không tính là gì, 2 vạn bộ binh thậm chí còn không đủ cho kỵ binh Mông Cổ nhét kẽ răng tuy nhiên đám bộ binh này cũng không tầm thường.

Đây là một chi bộ binh được tạo nên từ người Mãn Thanh cùng người Hán, đương nhiên binh lính thì là người Hán, tướng lĩnh thì là người Mãn.

Cứ xếp 80 người làm một phương, đứng đầu 80 người Hán sẽ là một người Mãn gọi là Phương Sĩ.

Mỗi phương xếp thành trận hịnh vuông, lấy 50 người trực tiếp cầm khiên làm thành tường chắn, 30 người bên trong thì lại dùng lưỡi mác về phần Phương Sĩ thì mang theo cờ hiệu đồng thời bên người có một sợi dây xích quấn ngang hông.

Đoàn kỵ binh này vừa ra, mỗi phương như biến đổi thành một cái lô cốt đặt trước mặt đại địa, bảo vệ cho Phúc Kiến An.

_ _ _ _ __ _ _ _

Phúc Kiến An một thân áo vải trắng, cưỡi một thớt bảo mà đỏ rực như lửa, tại chiến trường này thực sự rất bắt mắt, gần như là trung tâm của chiến trường vậy, đương nhiên Gia Luật Lưu Ca cũng là nhìn thấy.

Gia Luật Lưu Ca hiện tại liền biết trận này đánh không được, trận hình kỵ binh Mông Cổ đã loạn hơn nữa lại bị chia cắt thành mảnh nhỏ, bị ép cận thân va chạm cùng trọng kỵ binh của Mãn Châu, thử hỏi thiên hạ này có chi khinh kỵ binh nào dám cận chiến với trọng kỵ binh?.

Gia Luật Lưu Ca cũng nhìn thấy từng xe công thành bắt đầu lùi lại, hắn cũng ý thức được việc mình phải làm, giờ là đến lượt hắn kéo dài thời gian, kéo dài thời gian cho khí giới công thành trở về doanh trại.

Đương nhiên đây thật ra không hẳn đã là việc hắn phải quan tâm, từ trong doanh trại kỵ binh Mông Cổ rất nhanh lao ra, bọn họ là muốn bảo vệ những công trình khổng lồ này.

Gia Luật Lưu Ca hoàn toàn có thể lựa chọn rút lui nhưng mà hắn không cam tâm đồng thời trong đại doanh vẫn chưa có tiềng tù và báo hiệu lui binh, Gia Luật Lưu Ca ánh mắt rốt cuộc chuyển rời đếm Phúc Kiến An cưỡi ngựa thản nhiên đứng đó cùng với đội kỵ binh của triều đình nhà Thanh đang bày trận ngay ngoài thành Vĩnh An.

Bắt giặc phải bắt vua, Gia Luật Lưu Ca biết đội kỵ binh của mình muốn thắng chỉ có thể bằng cách bắt sống Phúc Kiến An, chỉ có như thế mới có thể chuyển bại thành thắng.

Gia Luật Lưu Ca nội tâm lúc này thực sự cực kỳ bạo nộ, hắn thậm chí cảm thấy sỉ nhục không biết dấu mặt đi đâu cho hết.

Đường đường là đội kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, đường đường là danh tướng mang họ kép Gia Luật, hắn vậy mà để một chi kỵ binh còn ít hơn kỵ binh của mình đán tan, hắn không phục cũng không chấp nhận.


Hắn rốt cuộc vẫn không rời mắt được khỏi Phúc Kiến An, lập tức hung tính đại thịnh, đại đao trong tay liền tục chém ra vài đường, theo đại đao vung vẩy trực tiếp chém chết vài Chính Bạch Kỳ kỵ binh đang gần đó, tiếp theo chỉ thấy hắn quay ngược sống đao một tay còn lại kéo dây cương ngựa, con ngựa của hắn hí lên một tiếng thật dài.

“Huynh đệ theo ta, thoát vây tấp át”.

Gia Luật Lưu Ca nói xong trên người hắn hiện lên một đoàn huyết khí màu đỏ, sau đó hai tay nắm lấy đại đao cứ như chiến thần hàng lâm, một đường loạn chém, lúc này không phải binh lính có khả năng ngăn cản hắn, quả thật để Gia Luật Lưu Ca giết ra một đường máu.

Gia Luật Lưu Ca lao ra, kỵ binh Mông Cổ như tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng lập tức thúc ngựa đi theo đối phương, lướt thẳng ra khỏi sự kiềm tỏa của Chính Bạch Kỳ kỵ binh, khói bụi tung bay hướng về phía Phúc Kiến An mà chém giết.

Nhìn thấy hành động của Gia Luật Lưu Ca, trên tường thành Quách Tĩnh cũng giật mình sau đó lập tức cũng muốn lao xuống tường thành trợ giúp Phúc Vương.

Quách Tĩnh đương nhiên biết tại chiến trường đôi khi sự xuất hiện của một siêu cấp cao thủ có thể thay đổi được thế cục, dù sao đạo lý đánh giặc phải bắt vua không ai không biết, nhiệm vụ bắt vua liền phải giao cho siêu cấp cao thủ đi làm, nhiệm vụ bảo vệ vua cũng phải cần siêu cấp cao thủ đến gánh.

Quách Tĩnh rất nhanh phi thẳng xuống tường thành, hắn còn mạnh hơn cả Kim Hộ Pháp đương nhiên tiếp đất không gặp khó khăn gì, thân hình như long hành hổ bộ muốn lướt đến chỗ Phúc Kiến An, vì Phúc Kiến An đánh chết Gia Luật Lưu Ca.

Ngay lúc Quách Tĩnh lướt đến hắn rất nhanh liền khựng lại, hắn chỉ thấy bên cạnh Phúc Kiến An có một người cũng khẽ động, người này thản nhiên bước ra một bước chắn cho Phúc Kiến An, đương nhiên người này chính là Kim Hộ Pháp.

Sau đó lại thấy Phúc Kiến An đưa tay lên cao rồi mạnh mẽ nắm lại.

“Hãm Trận Doanh, liệp trận”.

Binh đoàn bộ binh này gọi là Hãm Trận Doanh, đây là dựa vào một chi bộ binh cực cường đại trong thời Tam Quốc mà gây dựng thành.

Phúc Kiến An cũng không rõ Hãm Trận Doanh của mình xây dựng cùng Hãm Trận Doanh của Trương Liêu ngàn năm trước có thật sự giống nhau hay không nhưng mà hắn đúng là dựa trên chi bộ binh này mà đào tạo ra một nhánh bộ binh chuyên dùng để hãm trận, chuyên dùng khắc chế kỵ binh đột kích.

Một lệnh của Phúc Kiến An chỉ thấy từng Phương Sĩ người Mãn rút ra đại kỳ sau lưng bắt đầu điều động đại kỳ, theo đại kỳ khẽ điều động binh sỹ Hãm Trận Doanh bắt đầu liệp trận, từ đội hình góc cạnh lập tức thu gọn lài thành hình tròn sau đó di chuyển theo phương vị hàng ngang như con cua bò vậy, từng Phương Trận ráp lại với nhau như tường thành, mũi kích đâm ngược về phía trước, bọn họ đang đợi kỵ binh Mông Cổ xung kích.

Càng đáng nói hơn trong mỗi Phương Trận đều có Phương Sĩ, bọn họ bắt đầu ném móc sắc về phía nhau, dùng móc sắt kết nối với nhau thành từng hàng, từng lối, lập tức tạo ra một cái trận doanh trên đại địa, một trận doanh được xây dựng bằng chính con người.

Đây là trận liên hoàn của Phúc Kiến An, chuyên dùng chống kỵ binh đột kích đương nhiên trận này có một điểm yếu cố hữu là khả năng di chuyển, chỉ cần gặp phải chiến thuật thả diều của kỵ binh Mông Cổ liền sẽ bị đánh tan nát, cũng vì vậy Phúc Kiến An mới nhất định phải xây dựng cả trọng bộ binh cùng trọng kỵ binh, dùng hai loại quân đội bổ khuyết cho nhau chỉ có như thế mới dám cường đấu với kỵ binh Mông Cổ một trận.

Hãm Trận Doanh di chuyển, Gia Luật Lưu Ca đương nhiên cũng thấy, ánh mắt hắn không khỏi mang theo chút sợ hãi.

Hãm Trận Doanh không hẳn là trọng bộ binh mà chia làm hai loại Công Binh cùng Thủ Binh.

Thủ Binh không mang theo bất cứ vũ khí gì, trên người chỉ có trọng giáp cùng khiên chắn, Công Binh thì trực tiếp cắm một thanh kích, một thanh thương sau lưng, bên hông có loan đao đồng thời còn mang theo cả nỏ.

Cái này giống như mỗi một quân lính chỉ chấp hành một loại nhiệm vụ, muốn gọi nó là trọng bộ binh hay bộ binh bình thường đúng là rất khó.

Gia Luật Lưu Ca cũng nhìn ra loại Hãm Trận Doanh này thực sự cũng chỉ mạnh ở liệp trận còn lại rất bị động nhưng mà vì nó mạnh ở liệp trận liền có thể khóa chặt khả năng xung kích tốc độ cao của kỵ binh Mông Cổ.

Gia Luật Lưu Ca nội tâm mang theo hàn khí, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ đến việc rút lui nhưng mà Chính Bạch Kỳ kỵ binh sau lưng cũng đang biến đổi.

Chỉ nghe lại là âm thanh của nữ nhân kia vang lên, âm thanh làm trái tim Gia Luật Lưu Ca trở nên sợ hãi.

“Thu Trận – Trọng Đột”.

Chính Bạch Kỳ kỵ binh vốn đang chia làm bốn đường, như bốn bức tường thành cắt ngang quân đội kỵ binh Mông Cổ tuy nhiên vì Gia Luật Lưu Ca phá vây mà ra, phần sau lưng của Chính Bạch Kỳ lại trở nên trống không, Chính Bạch Kỳ tướng lĩnh nghe thấy Hoàn Nhan Tuyết Y lên tiếng lập tức ghìm cương ngựa, một loạt thay đổi phương vị biến phía sau làm phía trước, bốn đạo phòng tuyến như dạt ra biến thành hai hình vòng cung tựa lưng vào nhau.

Một vòng cung mạnh mẽ như tường thành, trực tiếp cùng kỵ binh Mông Cổ quần nhau, một vòng cung thì quay đầu thúc ngựa chạy thẳng xuống, chạy thẳng về phía Gia Luật Lưu Ca như sài lang đang há miệng vậy.

Gia Luật Lưu Ca cắn răng, hắn biết mình không có đường lui chỉ có thể nắm lấy đại đao hét lên.

“Huynh đệ, theo ta xung trận, chỉ là một đám bộ binh mà thôi, giết”.

Kỵ binh Mông Cổ không hổ là kỵ binh mạnh nhất thiên hạ, đám kỵ binh này chỉ có hơn 5000 người lại vừa trong chỗ chết chém giết mà ra vốn phải tỏ ra cực kỳ mệt mỏi nhưng theo một tiếng ‘giết’ của Gia Luật Lưu Ca thì lại như sói đói thấy con mồi, đồng bộ nắm chặt loan đao bất chấp mà xông trận.

Bọn họ xông trận thì như thế nào?, đương nhiên thành công.

Từng thớt kỵ mã lao vào lô cốt hình người của Hãm Trận Doanh, lấy kỵ mã va đập thẳng vào từng phương trận của Hãm Trận Doanh, với lực xung kích của kỵ binh Mông Cổ quả thực có thể đập nát vài cái phương trận nhưng mà có thể đập được bao nhiêu mới là vấn đề.

Phương trận của Hãm Trận Doanh do Phúc Kiến An xây dựng theo từng lớp, từng tầng, nhiệm vụ duy nhất của những tầng đầu... đúng là đổi mạng.

Lấy xác người mà làm tường thành, đương nhiên quan trọng còn có cả xác ngựa, rất nhiều xác ngựa để lại sau mỗi lớp phương trận bị vượt qua.

5000 kỵ binh Mông Cổ có thể vượt qua được tổng cộng 7 lớp phương trận nhưng rốt cuộc không tiến lên nổi nữa, xích sắt tại mỗi lớp phương trận triệt để khóa cứng binh đoàn kỵ binh, xác chết tự thành tường thành không thể vượt qua, đây đã là tử địa.

Kỵ binh bị vây ở tử địa liền chắc chắn phải chết bởi lúc này Hãm Trận Doanh lại di chuyển, theo điều động của Phúc Kiến An phương trận hình tròn lại biến đổi thành hình vuông như những bức tường đang khép lại, từng mũi trường thương từ trong phương trận phi ra y như xiên thịt, phương trận hai bên cùng ép lại, toàn bộ kỵ binh Mông Cổ đều chắc chắn phải chết.

Gia Luật Lưu Ca đương nhiên cũng biết không còn khả năng cứu nguy, hắn hơi hướng mắt về phía đại doanh Mông Cổ, hắn trong giây phút này có thể thấy rất nhiều thứ, thậm chí thấy đội kỵ binh thứ hai của Mông Cổ đã lao ra, một đường rầm rầm tiến xuống.

Đội kỵ binh thứ hai tiến tới nhưng mà không giống bão cát sa mạc bọn họ lại giống hàng trăm dòng suối vậy.

Một chi kỵ binh chia làm...30 đường mà lao xuống, kỵ binh Mông Cổ không lựa chọn cường công, không lựa chọn lấy loan đao tập sát mà chuyển thành cung tên, muốn bao vây tiễu trừ quân đội nhà Thanh.

Không chỉ Gia Luật Lưu Ca thấy mà ai cũng có thể đoán ra tiếp theo là chuyện gì.

Phúc Kiến An rốt cuộc cũng lựa chọn thu quân.

Chính Bạch Kỳ kỵ binh đạo thứ nhất đã vòng về, đạo thứ hai cũng rất nhanh bất chấp quân Mông Cổ dây dưa mà vòng về, bọn họ là trọng kỵ binh nếu một đường chạy thẳng thì khinh kỵ binh Mông Cổ đúng là chưa thể làm được gì.

Phúc Kiến An vẫn cưỡi trên con huyết mã, ánh mắt của hắn trở nên sáng hơn, hắn như nhận ra người đang dẫn đầu đạo quân kỵ binh thứ hai kia.

Nhận ra người này, Phúc Kiến An quay đầu nhìn Hoàn Nhan Tuyết Y, thản nhiên nói.

“Giải quyết hắn đi”.

Hoàn Nhan Tuyết Y nghe lời lập tức lên ngựa, nàng không cần mang theo vũ khí một đường thúc ngựa lao về phái Gia Luật Lưu Ca.

Hoàn Nhan Tuyết Y vừa động, Phúc Kiến An cũng đưa tay ra, chạm lấy một cây tù và đeo bên hông ngưa, hắn đưa lên miệng thổi.

Tiếng tù và vang lên, toàn bộ Phương Trận lại chuyển động đồng thời toàn bộ Chính Bạch Kỳ kỵ binh cũng di chuyển, tiến thẳng vào bên trong Phương Trận.

Khiên chắn nâng lên, một binh lính người Hán hai tay giữ chặt khiên chắn trực tiếp quỳ một chân xuống, đập rầm thứ này xuống đất sau đó binh lính người Hán thứ hai lập tức cũng đặt khiên chắn lên tạo thành một lớp khiên chắn hai tầng.

Cứ như vậy một vòng tròn khiêng chắn rất nhanh thành hình, toàn bộ chỉ bao lấy phương viên xung quanh lại.

Lần này bất kể là Thủ Binh hay Công Binh đều quy về làm Thủ Binh.

Thủ Binh trên người không có vũ khí, chỉ biết cầm khiên chắn, trên người mỗi Thủ Binh đều sẽ có hai tấm khiên chắn, một cầm ở tay một đeo sau lưng, lúc này từng tấm khiên chắn sau lưng cũng bị gỡ ra, từng Công Binh đều nắm lấy trực tiếp thiết lập phòng thủ.

Trước chỉ là lô cốt, sau chính là tường thành.

Về phần kỵ binh Chính Bạch Kỳ trực tiếp nhập trận, chui vào trong tường thành, toàn bộ đồng dạng xuống ngựa, từng thớt bảo mã bắt đầu khụy hai chân xuống, cúi thấp đầu nằm trên mặt đất, Chính Bạch Kỳ kỵ binh biến thành cung binh.

Phúc Kiến An lúc này thực sự muốn xem, quân Mông Cổ có thể làm gì?.

Quân đội của Phúc Kiến An chỉ huy quả thực phi thường biến thái, bọn họ phối hợp với nhau như cỗ máy vậy đặc biệt là trận hình phối hợp, thực sự làm cho người ngoài nhìn thấy mà sợ.

Phương trận vừa biến đổi xong cũng là lúc Hoàn Nhan Tuyết Y đã xách ngược Gia Luật Lưu Ca lên đồng thời đội kỵ binh Mông Cổ thứ hai cũng ập tới.

Đội kỵ binh Mông Cổ này sau đó không lựa chọn tiến công, trực tiếp dàn đội hình thành một cánh cung lớn sau đó lại không tiếp tục động, vị đại tướng lĩnh binh lần này nhìn về trận hình của Phúc Kiến An không khỏi cau mày.

Trận hình phòng ngự khổng lồ, đương nhiên trận hình này có thể dùng sức ngựa cường công nhưng cường công xong chẳng khác gì rơi vào tử lộ, rơi vào con đường của 5000 kỵ binh kia.

Về phần muốn chơi chiến thuật thả diều?, Phúc Kiến An căn bản không có ý động, thả diều với ai?.

Muốn từ bốn phương tám hướng bắn cung tiêu diệt đối thủ... nói thật nhìn ngợp trời khiên chắn kia chính kỵ binh Mông Cổ cũng không tự tin.

Ngoài ra còn một việc nữa phải nói, trận hình này của Phúc Kiến An có tổng cộng 8 cửa ra, 8 thông lộ để nhập trận nhưng mà cũng không có bất cứ ai nghĩ đây là thông lộ, đây vốn là tử lộ.

Bên trong trận này còn có trọng kỵ binh của người Mãn Thanh, lao vào thông lộ mở sẵn kia chẳng khác nào đưa đầu ra cho đối phương chém.

Rốt cuộc chỉ thấy vị đại tướng dẫn binh kia dương cung, bắn ra một mũi tên.

Mũi tên của người này tốc độ như xé gió, tiếng gió rít nghe ghê cả người, hướng thẳng về phía Phúc Kiến An.

Đương nhiên Phúc Kiến An được bảo hộ bởi khiên trận, mũi tên sẽ không thực sự bắn được đến bên người hắn, quan trọng hơn mà nói đối thủ cũng không nghĩ sẽ bắn được Phúc Kiến An.

Mũi tên kia vốn đang bay với tốc độ kinh khủng lại bỗng như có ma chú ám lên vậy mà từ từ chúc đầu xuống, cắm thẳng xuống mặt đất.

Một binh sỹ vội cầm lấy mũi tên, cung kính đưa cho Phúc Kiến An.

Một tay nắm lấy mũi tên, Phúc Kiến An chậm rãi tháo một lớp giấy trắng bên trên ra, đây là Thư Tiễn.

Ánh mắt khẽ đảo qua vài dòng chữ, Phúc Kiến An mỉm cười nhếch miệng.

“Tuyết Y, thả người thôi”.

Hoàn Nhan Tuyết Y cũng không nghĩ nhiều, cưỡi ngựa của nàng một người rời khỏi phương trận hướng về phía đội kỵ binh của Mông Cổ cách đó vài trăm m, trên vai nàng vẫn đang mang theo Gia Luật Lưu Ca không rõ sống chết.

Nàng thúc ngựa hướng tới, vị đại tướng kia cũng thúc ngựa, hai người tiến đến khoảng cách 10m thì dừng lại.

Hoàn Nhan Tuyết Y thản nhiên ném Gia Luật Lưu Ca xuống đất, ánh mắt híp lại nhìn đối phương.

“Thần tiễn Triết Biệt, tiễn thuật vẫn làm cho người ta lau mắt mà nhìn”.

Triết Biệt cũng không xuống ngựa đỡ lấy Gia Luật Lưu Ca, chỉ thấy hắn tự mình thúc ngựa, hai chân bám trên lưng ngựa, cả người nghiêng sát mặt đất một tay nhấc lên Gia Luật Lưu Ca.

Triết Biệt kiểm tra thương thế của Gia Luật Lưu Ca một chút sau đó rốt cuộc với mỉm cười.

“Đa tạ Tuyết Y nguyên soái hạ thủ lưu tình”.

Hoàn Nhan Tuyết Y cũng chỉ nhếch vai.

“Nghe lệnh làm việc mà thôi, cũng không phải nguyên soái gì, ngươi không phải muốn đổ cho ta tội phạm thượng chứ? “.

Triết Biệt cũng không nói, hắn mang theo Gia Luật Lưu Ca rời đi, trước khi đi không khỏi cúi người với Hoàn Nhan Tuyết Y sau đó ánh mắt như diều hâu nhìn về phía Phúc Kiến An.

Hắn khóa chặt thân ảnh của Phúc Kiến An vài giây tiếp theo hai tròng mắt nhẹ lưu chuyển, hắn nhìn thấy Quách Tĩnh, Quách Tĩnh cũng nhìn thấy hắn.

Triết Biệt thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt Quách Tĩnh có một tia trốn tránh.

Triết Biệt khẽ thở dài, thúc ngựa rời đi, theo hắn quay lưng toàn bộ kỵ binh Mông Cổ đều nhét loan đao vào hông, ghìm chặt yên ngựa cũng không hề có động tác thừa.

Hai quân cứ như thế lui binh.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.