Cực Võ

Quyển 3 - Chương 180: Một khúc tiếu ngạo (6)




Ma Hầu La Gia thân là ngũ tuyệt hậu kỳ nhưng mà hắn so với Ca Lâu La cũng có chút khác nhau.

Ma Hầu La Gia làm người cực kỳ gian trá, hắn cảm thấy con mồi dễ nuốt liền lập tức đánh phủ đầu nhưng nếu gặp kẻ cứng tay liền sẽ dừng lại mà quan sát đối thủ, nếu thấy đối thủ có thể gây nguy hiểm cho mình thì Ma Hầu La Gia sẽ trở nên cực kỳ cẩn thận.

Tại Bà La Môn địa vị của Ma Hầu La Gia thủy chung không sánh bằng Ca Lâu La nhưng trên dưới Bà La Môn không ai dám coi thường hắn, nếu so đấu võ công có thể Ma Hầu La Gia không phải là đối thủ của Ca Lâu La nhưng sinh tử chiến đấu thì rất khó biết.

Ma Hầu La Gia như một đầu độc xà thích ngủ đông, chỉ có bị dồn vào đường cùng mới toàn lực mà chiến, chỉ có khi tính mạng bị uy hiếp thì mới dốc lòng toàn lực.

Lúc trước hắn thấy Vô Song chỉ là ngũ tuyệt sơ kỳ vốn nghĩ chỉ vài chiêu liền tóm gọn Vô Song nào ngờ Vô Song lại cho hắn cảm giác nguy hiểm, hắn lập tức không do dự mà thu tay lại, đương nhiên động tác của hắn cực kỳ kín, nhìn từ bên ngoài cứ như hắn bị Vô Song đẩy lui vậy.

Ma Hầu La Gia có thể cảm nhận rõ ràng nhất một chuỗi hành động của Vô Song, tất cả hành động đều hợp lý vô cùng dựa trên một thân pháp mà đến Ma Hầu La Gia cũng thầm sợ hãi tuy nhiên Ma Hầu La Gia cũng không nghĩ Vô Song chạy ra khỏi Lưu phủ thành công.

Tại sao hắn lại nghĩ thế?, là vì ở vòng ngoài Lưu phủ còn có Khẩn Na La.

Ma Hầu La Gia quả thật không tin Vô Song có thể từ trong tay Khẩn Na La chạy ra ngoài huống hồ còn mang theo hai người?.

Quả nhiên như Ma Hầu La Gia đoán, khi Vô Song chạy khỏi đại sảnh Lưu phủ, khi Vô Song hướng ra sân lớn rồi muốn mượn khinh công rời khỏi Lưu phủ thì có một thân ảnh vọt lên, người này vừa xuất hiện Vô Song đã híp mắt lại.

Nữ nhân này đương nhiên là nữ nhân đêm hôm đó đi cùng Long Đế, Khẩn Na La của Bà La Môn.

Khẩn Na La đến cả nhìn Vô Song cũng không thèm nhìn, chỉ thấy bàn tay nàng ngửa ra nâng lên cây đàn huyền cầm của mình, một tay khác liền lướt trên dây đàn.

Khẩn Na La không phải là tấu nhạc mà là tấu trận.

Hợp âm thành trận, lấy trận mà vây địch.

Thủ đoạn của nàng rất đỗi bình thường, chỉ cần là bậc đại hành gia trong giới cầm sư đều có thể hợp âm thành trận, thứ này về bản chất cũng chẳng khác gì dùng kiếm khí tạo thành kiếm trận cả, so với kiếm khí bình thường thì mạnh hơn nhiều nhưng so với kiếm vực thì chẳng là gì, đương nhiên thủ đoạn bình thường do người ‘không bình thường’ sử dụng liền trở thành không bình thường.

Vô Song cũng là đại hành gia trong lĩnh vực này, hắn có thể cảm giác cầm trận của Khẩn Na La cực kỳ khó chơi.

Vô Song nhíu chặt lông mày lại, hắn không thiếu cách để phá cầm trận nhưng Vô Song hiện tại không có thời gian, cách nhanh nhất có thể chính là lấy cứng đối cứng.

Vô Song ngay từ đầu đã biết Khẩn Na La rất có thể xuất hiện nhưng khi mang theo Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong đối mặt với nàng quả thật vướng tay vướng chân vô cùng.

Đối diện Trận Âm do Khẩn Na La tạo ra, Vô Song bản ý liền muốn buông Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong ra sau đó sử dụng Hỏa Diễm Đao Khí đánh nát Trận Âm của Khẩn Na La sau đó lại lợi dụng thân pháp để tiếp lấy hai người Khúc Dương – Lưu Chính Phong rồi lướt ra khỏi Lưu phủ.

Đấy là tính toán của Vô Song nhưng mà tính toán của hắn có chút không theo kịp diễn biến thực tế, diễn biến thực tế lúc này khác xa những gì Vô Song mường tượng trong đầu.

Khi Khẩn Na La tạo nên Trận Âm thì chỉ nghe sau lưng Vô Song có một tiếng gầm kinh thiên đầy uy thế nhưng cũng tương đối quen thuộc.

“Phản tặc, muốn chạy? “.

Kiều Phong không biết từ lúc nào cũng lao theo Vô Song, tất nhiên giữa Kiều Phong cùng Vô Song còn có khoảng cách, tiếp theo chỉ thấy hai chân Kiều Phong dẫm mạnh xuống đất, hai tay đưa ra vẽ thành từng vòng trên không trung.

Theo động tác này tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên, long uy cuồn cuộn như phá tan hư không.

“Phản tặc, còn không mau chịu trói “.

“Phi Long Tại Thiên “.

Kiều Phong gầm một tiếng, một chưởng của hắn liền đánh ra.

Người bên ngoài chỉ cảm thấy một chưởng uy mãnh tuyệt luân, long uy cuồn cuộn nhưng Vô Song thì lại vui như mở cờ trong bụng.

Ai thì Vô Song không rõ chứ Kiều Phong bản thân Vô Song đã trực tiếp đối đầu, đương nhiên là ở một thế giới khác.

Trong mắt Vô Song thì Kiều Phong tại hai thế giới chiến lực cùng thực lực đều không khác gì nhau, một chiêu Phi Long Tại Thiên kia nhìn như uy lực nhưng nếu đặt trong tay Thần Võ thì lại tầm thường vô vị.

Tiêu Phong là Thần Võ, bằng vào hiệu ứng Thần Võ của hắn thì một chiêu Phi Long Tại Thiên đánh ra có thể ngang với ngũ tuyệt hậu kỳ cao thủ nhưng mà một chiêu này hiện tại cũng chỉ đạt tới ngũ tuyệt trung kỳ, đối với thực lực của Kiều Phong thì rõ ràng còn lưu lại.

Dĩ nhiên cái lý do kia không quan trọng, quan trọng là tiếng long ngâm mà Kiều Phong tạo ra.

Long ngâm nói trắng ra thì cũng là ‘âm’, khi âm va chạm với âm thì sẽ tán loạn vô cùng, Kiều Phong đang dùng tiếng long ngâm của Hàng Long Thập Bát Chưởng để khiến Trận Âm của Khẩn Na La xuất hiện lỗ thủng, khiến Trận Âm đang hình thành liền bị bẻ gãy ngay lập tức.

Vô Song mượn cơ hội này, hai chân của hắn dang ra đạp thẳng đầu Phi Long Tại Thiên của Kiều Phong, sau đó cả người như hỏa tiễn bắn lên, trực tiếp hướng bên ngoài bỏ chạy.

Sự việc thật sự diễn ra quá nhanh, Khẩn Na La còn chưa hiểu gì xảy ra đã thấy Vô Song xuyên qua Trận Âm của chính mình, đến khi nàng nhìn về phía Kiều Phong thì Vô Song đã lướt khỏi Lưu phủ từ bao giờ.

Ở dưới mặt đất Kiều Phong trong lòng không khỏi bội phục thân pháp của Vô Song thậm chí càng thêm bội phục Đông Tà – Hoàng Dược Sư.

Theo lời nói của sư phụ Hồng Thất Công, trong tứ bá bản thân Hoàng Dược Sư có thân pháp cao nhất, nay được thấy thân pháp của Vô Song thì Kiều Phong không khỏi bội phục từ tận đáy lòng, dĩ nhiên có bội phục hơn nữa thì Kiều Phong cũng không thể để lộ ra.

Một chưởng thất bại, Kiều Phong mặt ngoài liền tỏ ra giận giữ, thân hình một xoay rồi bắn thẳng lên trời, Kiều Phong cũng dùng khinh công đuổi theo hướng đi của Vô Song, trước khi đi còn không khỏi hét lên.

“Muốn chạy, đừng hòng”.

Khẩn Na La có thể nhìn thấy toàn bộ diễn biến câu chuyện, đến khi Kiều Phong cũng chạy khỏi Lưu phủ mà đuổi theo Vô Song thì nàng rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, sắc mặt liền đen lại.

“Còn đứng đó làm gì, đuổi”.

Nàng không phải là Ngô Ứng Hùng, nàng ra lệnh xong chỉ có một bộ phận rất nhỏ binh lính xoay người lập tức rời đi, đám người này bình thường không có gì đặc sắc nhưng theo một động tác này liền tỏ ra võ công tương đối bất phàm, trong đoàn người vây Lưu phủ quả thật có không ít cao thủ Bà La Môn ẩn vào bên trong.

Khẩn Na La ra lệnh xong lại nhìn Ngô Ứng Hùng, lúc này Ngô Ứng Hùng mang theo Gia Minh cùng Ma Hầu La Gia rốt cuộc chạy ra đến sân lớn, sắc mặt Ngô Ứng Hùng trở nên khó coi vô cùng, hắn không nhịn được giận giữ, gần như gầm lên mà nói.

“Phế vật, còn không mau đuổi theo? “.

Một câu nói làm cho cả Khẩn Na La cùng Ma Hầu La Gia dều cau mày lại nhưng cả hai rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ gật đầu một cái thân hình đều chuyển động lướt về phía Vô Song cùng Kiều Phong rời đi.

Sau lệnh của Ngô Ứng Hùng đương nhiên đám binh lính bao quanh Lưu phủ cũng rút đi mà đuổi theo, phong tỏa toàn bộ ngõ ngách của Hành Dương Thành thậm chí ở sau lưng Ngô Ứng Hùng thì Gia Minh còn rút ra một cái ống nhỏ, khi cái ống này mở ra một vật bị bắn lên trời sau đó nổ tung tạo thành một đoàn khí màu hồng, đây chính là báo hiệu toàn thành Hành Dương giới nghiêm.

Gia Minh sau khi làm xong nhiệm vụ của mình không khỏi hướng về Ngô Ứng Hùng đáp.

“Công tử yên tâm, kẻ kia thương thế không nhẹ, căn bản chạy được không bao xa “.

Ngô Ứng Hùng nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Gia Minh, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài cửa Lưu phủ, sau đó lạnh giọng mà nói.

“Mang toàn bộ người nhà của Lưu Chính Phong bắt đi, ném vào ngục giam Hành Dương, 3 ngày sau không bắt được Lưu Chính Phong thì mang cả lũ đó lên đoạn đầu đài”.

Gia Minh ở sau nghe vậy ánh mắt khẽ nhíu nhưng mà cũng cảm thấy cách này không sai, nếu Lưu Chính Phong may mắn chạy thoát, vì an nguy của người nhà quả thật có khả năng trở lại, nghĩ tới đây hắn rốt cuộc gật đầu.

“Vâng thưa công tử, ta liền sắp xếp việc này “.

_ _ _ _ _ _ _ _

Trái với những gì Gia Minh nói với Ngô Ứng Hùng, Vô Song hiện tại hoàn toàn sinh long hoạt hổ, làm gì có dấu hiệu bị thương.

Vô Song khi ở Lưu phủ thể hiện thực lực ngũ tuyệt sơ kỳ, đến cả phun máu cũng là đạo cụ hắn chuẩn bị sẵn, thân là người nắm giữ chiến lực cấp chuẩn đế, Vô Song bị thương mới là lạ.

Vô Song không bị thương thì hắn căn bản không thèm nhìn Ma Hầu La Gia hay Khẩn Na La, thậm chí cả Kiều Phong.

Vô Song đã vận khinh công thì ba người này đừng mơ thấy được cái bóng của hắn tuy nhiên Vô Song không vì thế mà thả lỏng gì cả, hắn còn chưa chạy ra được khỏi thành Hành Dương.

Theo kế hoạch đặt ra thì Trường Thanh Tử đã phải sớm xuất hiện rồi mới phải, việc Trường Thanh Tử còn chưa tới nơi làm cho Vô Song tương đối lo lắng.

Trường Thanh Tử là ngũ tuyệt hậu kỳ, hắn cùng đẳng cấp với Ma Hầu La Gia, theo lẽ thông thường rất khó có việc gì làm Trường Thanh Tử không thể đến đúng nơi, đúng thời điểm.

Lý do duy nhất mà Vô Song nghĩ được chính là... có một kẻ đủ mạnh ngăn cản Trường Thanh Tử, khi đó quả thật sẽ rất mệt mỏi.

Ai biết kẻ ngăn Trường Thanh Tử thực lực ra sao?, nếu Trường Thanh Tử không tới thì Vô Song cũng rất khó mang Lưu Chính Phong và Khúc Dương ra ngoài bởi Vô Song vẫn luôn phải chuẩn bị gặp đối thủ là đế vị cường giả.

Đế vị xuất hiện thì Vô Song còn khó đảm bảo an toàn cho mình chứ đừng nói cho Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong, ngoài ra Vô Song cũng chẳng khó để đoán toàn bộ thành Hành Dương đang giới nghiêm, mang theo hai người chạy ra khỏi cửa thành liền khó vô cùng chứ đừng nói còn phải chịu công kích.

Đã không thể đợi được Trường Thanh Tử thì Vô Song rất nhanh lựa chọn phương án khác, thân hình di chuyển liền vòng ngược lại Lệ Xuân Viện hay nói đúng hơn là một ngách nhỏ gần Lệ Xuân Viện.

Ngách nhỏ này có cái gì đặc biệt?, nó có một bí đạo dẫn thẳng vào bên trong Lệ Xuân Viện.

Vô Song mấy hôm trước khi nhìn thấy cái bí đạo này cũng phải giật mình, bí đạo này cũng không phải dành cho Nhật Nguyệt Thần Giáo mà là bí đạo... của riêng Đông Phương Quỳnh Hương xuất nhập Lệ Xuân Viện.

Bí đạo này là do Trường Thanh Tử nói cho Vô Song đồng thời cũng làm Vô Song nhận rõ mối quan hệ cực kỳ không tầm thường của Quỳnh Hương cùng chủ nhân Lệ Xuân Viện, một mối quan hệ mà theo lời Trường Thanh Tử vốn không liên quan gì đến Nhật Nguyệt Thần Giáo.