Cực Võ

Quyển 3 - Chương 176: Một khúc tiếu ngạo (2)




Lưu Chính Phong đứng giữa đại sảnh, lời nói phi thường rõng rạc, lúc này cho dù bất kể thế nào Lưu Chính Phong cũng phải bảo vệ Khúc Dương đại ca.

Lời nói của Lưu Chính Phong tuyệt đối gây ra nhân thần công phẫn đối với người Ngũ Nhạc Kiếm Phái bất quá trong những người này cũng có cá biệt, ánh mắt Lệnh Hồ Xung không khỏi nhìn về phía Lưu Chính Phong, chẳng biết tại sao trong mắt lại có một tia bội phục.

Lệnh Hồ Xung từ bé đến lớn đều được Nhạc Bất Quần dạy dỗ nhưng mà ai bảo cha mẹ sinh con trời sinh tính đây?, cho dù Nhạc Bất Quần trong miệng đầy sách thánh hiền, nói ra câu nào là đạo lý câu đó, cho dù Lệnh Hồ Xung cũng biết chính tà bất minh nhưng suy nghĩ của Lệnh Hồ Xung thủy chung khác với sư phụ.

Cái gì gọi là chính tà bất minh?, với Lệnh Hồ Xung thì đây là hai mặt tốt và xấu nhưng tốt xấu không nằm ở xuất thân, tốt xấu nằm ở con người, tốt xấu nằm ở cảm nhận của bản thân.

Lệnh Hồ Xung từng gặp Mai Nhược Hoa trên Hoa Sơn, nếu hôm đó không phải là Lệnh Hồ Xung mà là một đệ tử Hoa Sơn nào khác chỉ sợ sẽ mang sự tồn tại của Mai Siêu Phong nói với Nhạc Bất Quần.

Trên núi bất chợt xuất hiện một nữ tử thân phận bất minh, võ công cao cường hơn nữa còn có chút tà dị, không báo cho sư phụ thì còn biết làm gì?.

Lệnh Hồ Xung coi Nhạc Bất Quần như cha nhưng chính Lệnh Hồ Xung cũng cảm nhận được Mai Nhược Hoa không phải người xấu trái lại Lệnh Hồ Xung mở hồ cảm thấy trong từng ánh mắt, từng cử chỉ đều có sự cô đơn, đây là lý do tiên quyết để Lệnh Hồ Xung đối xử rất tốt với Mai Nhược Hoa, đương nhiên cũng không thể thiếu lý do Mai Nhược Hoa từng cứu mạng Lệnh Hồ Xung.

_ __ _ _ _ _ _

Câu nói cảu Lưu Chính Phong cũng đả động đến Kiều Phong, trong mắt Kiều Phong hơi hơi xuất hiện sự tán thưởng.

Kiều Phong thân là bang chủ Cái Bang thì sao không hiểu đạo lý vàng thau lẫn lộn, đệ tử Cái Bang lên đến vài vạn người sao có thể toàn bộ là người tốt?, ở địa vị của Kiều Phong đã quá đủ để nhìn ra nhân tình thế thái thậm chí toàn bộ chưởng môn Ngũ Nhạc đều hiểu nhưng từ hiểu đến chấp nhận, đến việc đứng ra thì lại khác.

Kiều Phong nổi tiếng lấy rượu luận bằng hữu nhưng đây cũng là ẩn ý của Kiều Phong, là biến tấu trong cách làm người của Kiều Phong, dùng rượu luận phẩm tính, lấy phẩm tính mà chọn bằng hữu chứ tuyệt chẳng phải xuất thân.

Dĩ nhiên Kiều Phong không thể đứng ra nói tốt cho Lưu Chính Phong được, Lưu Chính Phong nói một kiểu còn Phí Bân lại nói một kiểu, làm sao có thể chắc chắn ai là người nói thật, ai là người nói dối để mà giúp đỡ Lưu Chính Phong?.

Lần này Kiều Phong đến Lưu phủ cũng chẳng phải vì Chậu Vàng Rửa Tay mà là vì người Thanh Thành Phái, nếu không phải nể mặt Ngũ Nhạc Kiếm Phái cùng Lưu Chính Phong thì Kiều Phong đã trực tiếp ra tay với Dư Thương Hải, bắt người này lại rồi.

Mặt mũi của Ngũ Nhạc Kiếm Phái thì Kiều Phong nhất định phải cho, việc riêng của Nhũ Nhạc Kiếm Phái... Kiều Phong nhất định cũng cảm thấy khó ra tay vô cùng.

_ _ __ _ _ __ _

Lưu Chính Phong đã đứng ra thì Vô Song cũng không đứng yên, Vô Song lúc này còn không thể nắm rõ mọi việc trong tay, hắn sẽ không hồ đồ hành động nhưng mà có một số việc Vô Song có thể làm trước.

Thú thật tại Hành Dương lần này còn có một nhân vật làm Vô Song hứng thú, người này chính là Nhạc Bất Quần.

Vô Song chắc chắn không phải người tốt, ít nhất hắn đã đi quá xa để trở lại làm người tốt rồi, nếu Vô Song từng nghĩ tới việc lợi dụng Lâm Bình Chi thì sao không nghĩ đến việc lợi dụng Nhạc Bất Quần?.

Nhạc Bất Quần so với Lâm Bình Chi thì khó khống chế hơn nhiều nhưng công dụng thì cũng hơn nhiều.

Vô Song nhìn thoáng toàn bộ đại sảnh một chút, sau đó liền len lén di chuyển về phía đám người Hoa Sơn Phái.

Khi mà toàn bộ đại sảnh đều đang chú ý tới Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương thì cũng chỉ có Hoàng Dung lẫn Kiều Phong là để ý tới hành động của Vô Song, đương nhiên cả hai người cũng không biển hiện ra bất cứ thứ gì.

Vô Song đi đến cạnh đám người Hoa Sơn, khi hắn đến đủ gần đương nhiên Nhạc Bất Quần cũng nhận ra, sau đó vài giây sau Ninh Trung Tắc cũng để ý tới Vô Song, cuối cùng mới là đám Hoa Sơn đệ tử.

Trong những người này trừ Lệnh Hồ Xung ra không ai nhận ra Vô Song, Lệnh Hồ Xung thấy Vô Song đang đi tới không khỏi lên tiếng bất quá giọng hắn cũng không lớn, chỉ đủ cho những người gần đó nghe thấy mà thôi.

"Đông Phương đại ca ".

Lời chào của Lệnh Hồ Xung cũng chính là để giới thiệu Vô Song với sư phụ mình, ít nhất có thể giúp Nhạc Bất Quần xác định người tới là "bằng hữu".

Vô Song cười nói gật đầu với Lệnh Hồ Xung, thản nhiên mà đáp.

"Lệnh Hồ huynh đệ ".

"Tại hạ Đông Phương Bạch gặp qua Nhạc chưởng môn, gặp qua Ninh nữ hiệp".

Trong cái lúc này dĩ nhiên không phải là thời điểm để kết giao với nhau vì Định Dật Sư Thái bắt đầu nổi đóa mà khiển trách Lưu Chính Phong, không khí cực kỳ căng thẳng sao lại có thể "kết giao".

Đương nhiên với Quân Tử Kiếm mà nói người này cực trọng lễ tiết, thấy Vô Song hướng về mình thì cũng không thể không đáp lại.

"Gặp qua Đông Phương thiếu hiệp".

Giọng nói của Nhạc Bất Quần tương đối lạnh nhạt thậm chí có cái gì đó cao cao tại thượng, dù sao bằng hữu của Lệnh Hồ Xung thì vốn không cùng bối phận với Nhạc Bất Quần.

Thấy Nhạc Bất Quần không quá coi trọng mình, Vô Song cũng cười cười, hắn cứ như vậy đứng ở hàng ngũ Hoa Sơn Phái cực kỳ tự nhiên, điều này làm đệ tử Hoa Sơn Phái ai nấy đều nhíu mày nhưng nể Vô Song là bằng hữu của đại sư huynh thật sự cũng chẳng ai nói gì.

Trong đám người chỉ có Lệnh Hồ Xung là bước về phía Vô Song, có chút khó hiểu mà hỏi hắn.

"Đông Phương đại ca, ngươi đây là? ".

Vô Song cười cười với Lệnh Hồ Xung nhưng mà cũng không nói gì, chỉ thản nhiên mà đứng.

Lệnh Hồ Xung không hiểu ra sao lại thấy Vô Song không có ý đáp cũng chỉ có thể đứng im cạnh hắn, dù sao có Lệnh Hồ Xung đứng bên cạnh thì Vô Song liền bớt một chút "lạc lõng".

Vô Song di chuyển đến chỗ Hoa Sơn Phái không mấy ai để ý, hắn làm gì cũng không ai biết, lúc này tất cả mọi người đều đang bị Lưu Chính Phong làm cho kinh sợ.

Tại đại sảnh hiện tại Lưu Chính Phong dõng dạc hướng về phía quần hùng, hướng về phía Định Dật Sư Thái.

"Lưu Chính Phong ta không phải con nít ba tuổi mà không phân được thiện ác, phân được đúng sai, bằng hữu của Lưu Chính Phong ta là người mà ta công nhận, Khúc Dương đại ca là người Lưu Chính Phong bội phục từ tận đáy lòng, chúng ta đến với nhau vì cầm đạo tuyệt chẳng vì việc giang hồ, cớ sao ta phải sợ hãi Khúc Dương đại ca lừa ta? ".

Lưu Chính Phong lại nhìn đến Khúc Dương, Khúc Dương hiện tại bị thương rất nặng hơn nữa rõ ràng bị người khác điểm á huyệt căn bản cũng không thể lên tiếng giải thích gì, Lưu Chính Phong cảm thấy đây tuyệt đối là âm mưu Tung Sơn Phái hướng về phía mình nhưng mà mục đích thật sự của việc này là gì Lưu Chính Phong lại khó mà nghĩ ra.

Lưu Chính Phong chỉ biết mình hiện tại cũng chẳng còn đường lui, đã bị ép đến mức này chi bằng không giữ lại cái gì, Lưu Chính Phong lại tiếp tục nói.

"Các vị, Lưu Chính Phong ta coi các người là bằng hữu, các người tin tưởng ta thì ta tin tưởng các người, đã không tin tưởng Lưu Chính Phong này thì ta nói gì cũng không ai tin ".

"Những người tin tưởng Lưu Chính Phong thì ta coi là bằng hữu, những người nghĩ Lưu Chính Phong làm việc phản phúc, dẫn sói vào nhà thì ta không có gì để nói, hôm nay là đại yến của Lưu phủ, đã không phải bằng hữu của Lưu Chính Phong vẫn là xin rời đi ".

Lưu Chính Phong lần này vậy mà ra lệnh trục khách, căn bản không có ý tứ hòa hoãn.

Phí Bân một bên cười lạnh, Định Dật Sư Thái rõ ràng tỏ ra không thể tin, Thiên Môn Đạo Nhân một mặt đầy khó chịu chỉ có Nhạc Bất Quần vẫn thản nhiên đứng đó, không ai biết hắn nghĩ cái gì.

Lưu Chính Phong hướng ánh mắt về mọi người, rốt cuộc dừng lại trước mặt Phí Bân, lại nói.

"Phí Bân, Lưu Chính Phong ta từ hôm nay cũng không muốn liên quan gì tới Ngũ Nhạc Kiếm Phái, càng không muốn liên quan gì tới Tung Sơn Phái các ngươi, các ngươi tốt nhất rời đi nếu không đừng trách Lưu Chính Phong ta không khách khí ".

Lưu Chính Phong có cái tự tin này bởi đệ tử Tung Sơn không nhiều, Phí Bân cũng chẳng phải là đối thủ của Lưu Chính Phong, muốn dùng võ lực trục khách đối với Lưu Chính Phong căn bản không khó.

Phí Bân cười lạnh, cũng tỏ ra không sợ hãi Lưu Chính Phong mà thản nhiên đáp.

"Lưu Chính Phong, đây chính là lựa chọn của ngươi? ".

"Ngươi vì ma đầu này đối nghịch với Ngũ Nhạc Kiếm Phái, phản bội lại Ngũ Nhạc Kiếm Phái, đúng là Phí Bân ta không phải đối thủ của ngươi nhưng ở đây không thiếu chưởng môn trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, ngươi không sợ các vị chưởng môn trừ gian vệ đạo? ".

Nghe Phí Bân nói Lưu Chính Phong không khỏi nhíu mày, Lưu Chính Phong cảm thấy câu nói này... tương đối buồn cười.

Lưu Chính Phong đúng là không đỡ được tất cả mọi người cùng lên nhưng mà ở đây là Hành Dương Thành, dưới chân thiên tử Lưu Chính Phong không tin đám người Ngũ Nhạc Kiếm Phái lại dám dùng vũ lực thật sự chém giết tại Lưu phủ.

Lưu Chính Phong tuy không nhập quan nhưng thế lực tại Hành Dương Thành cực lớn, tài sản bạc triệu, trong mắt triều đình một mình Lưu Chính Phong thậm chí bằng 10 Tả Lãnh Thiền cộng lại, cái này tuyệt đối là sự thật.

Lưu Chính Phong có tài thương nghiệp, là bậc đại phú một phương, cũng không ít lần có cơ hội vào triều làm quan, đây là thứ Tả Lãnh Thiền căn bản không so được.

Tại Hành Dương này chỉ cần có chuyện gì xảy ra với Lưu phủ thì binh lính triều đình tuyệt đối sẽ tới giúp đỡ, quan hệ của Lưu Chính Phong tại Hành Dương Thành này đã đuọc tạo dừng cả chục năm, hắn đâu khác gì địa đầu xa nơi này?.

"Lưu Chính Phong ta đúng là không địch lại quần hùng nơi đây nhưng dưới chân thiên tử, các ngươi tính làm loạn? ".

Câu nói này tuyệt đối là đánh mặt nhau, Lưu Chính Phong đã dùng triều đình ép trên đầu mọi người, thân là người trong võ lâm làm gì có ai thích bị triều đình ép trên đầu?.

Ngay lúc này Phí Bân thần bí mỉm cười để rồi từ ngoài đại sảnh một âm thanh vọng lại, âm thanh bá đạo vô cùng mà cũng quen thuộc vô cùng với Vô Song.

"Nghịch tặc Lưu Chính Phong, quả thực là trời không sợ đất không sợ, dưới chân thiên tử không ngờ cũng dám làm loạn? ".

Sau câu nói này Lưu Chính Phong lập tức nhìn thấy một đại đội binh mã triều đình vây chặt cửa Lưu phủ, đệ tử Hành Sơn còn chưa kịp làm gì đã bị khống chế, tiếp theo một nam tử hai tay chắp sau lưng đi thẳng vào bên trong Lưu phủ, ngay sau lưng hắn là hai nam nhân, một trẻ một già.

Người này thần kỳ cũng là người quen của Vô Song, thế tử của Trấn Nam Vương - Ngô Ứng Hùng.

Ngô Ứng Hùng xuất hiện ở đây, chỉ bằng một câu nói thậm chí khiến Vô Song có cảm giác muốn dồn Lưu Chính Phong vào chỗ chết.

Ngô Ứng Hùng có đại nhiệm vụ tại Hành Dương thì Vô Song biết thậm chí Vô Song cũng nhận ra được hắn muốn đối phó với Lưu Chính Phong hay nói đúng hơn Trấn Nam Vương Phủ muốn tàng bảo đồ trong tay Lưu Chính Phong.

Điều bất ngờ nhất chỉ là Vô Song không nghĩ tới Tung Sơn Phái vậy mà lén lút quan hệ cùng Trấn Nam Vương Phủ.

Tung Sơn Phái nằm trên núi Tung Sơn, tuy thực lực mạnh nhất trong Ngũ Nhạc nhưng cũng chỉ là "lão nhị" ở Tung Sơn mà thôi.

Bắc Thiếu Lâm là chủ nhân chân chính của Tung Sơn, Bắc Thiếu Lâm vốn được biết đến là thế lực võ lâm trung thành nhất nhì với Đại Thanh ấy vậy mà "lão nhị" Tung Sơn lại dám đi cửa sau với cha cho Ngô Tam Quế?, đây chẳng nhẽ là muốn chết?.

Mọi việc càng ngày càng có chút thú vị.