Cực Võ

Quyển 3 - Chương 173: Bão nổi (4)




Vô Song là người xuyên không, chính bản thân Vô Song cũng hiểu cái gọi là máu mủ tình thâm là quá giả đối với hắn.

Đành rằng Vô Song kiếp trước là cô nhi, tính ra mà nói hắn không có ruột thịt họ hàng nhưng Vô Song có một sư chủ trì mà hắn coi như cha, tại kiếp này để Vô Song coi ông ngoại như sư chủ trì là việc hoàn toàn không thể.

Khi hắn xuyên không hắn đã mang theo một linh hồn hơn 30 tuổi, linh hồn của hắn đã là một tờ giấy đầy những chữ viết, đâu phải là một tờ giấy trắng như đứa trẻ mới sinh để mà triệt để chấp nhận cái gọi là máu mủ tình thâm?, đấy là chưa kể ông ngoại Vô Song đối với Vô Song cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau, thú thật địa vị của ông ngoại trong lòng Vô Song còn không bằng lão nhân già mà không kính trên Tử Ngọc Sơn kia.

Dĩ nhiên ngay cả như thế thì Vô Song cũng có giới hạn của mình, hắn không thể thực sự coi ông ngoại là ông ngoại nhưng hắn có trách nhiệm phải bảo vệ ông, đây là thứ trách nhiệm của hắn tại thế giới này.

Hắn không rõ vì sao hắn lại xuyên không đến đây thậm chí tại thời điểm này Vô Song cũng biết có một thứ kinh khủng ẩn sau lớp màn đen liên quan đến mình nhưng như thế không ảnh hưởng tới việc hắn mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, một kiếp này hắn sống đặc sắc hơn kiếp trước nhiều, đã chấp nhận cuộc sống này, đã chấp nhận thân phận này thì Vô Song nhất định cũng phải chấp nhận cái trách nhiệm này, có những thứ Vô Song nhất định phải bảo vệ.

Ông ngoại gặp nguy hiểm, Linh Tố gặp nguy hiểm thậm chí cả hai người còn chịu nguy hiểm đến tính mạng thì Vô Song không bão nổi mới là lạ.

Tất nhiên Vô Song chỉ sau vài giây liền bắt đầu có thể giữ bình tĩnh, Trương Tam Phong không thể xuất thủ thì Vô Song tin nhưng bảo vị đại nhân vật này căn bản không làm gì thì Vô Song không tin, thủ đoạn của Trương Tam Phong đã không nằm ở việc ông có xuất thủ hay không, lý do duy nhất giải thích cho việc này là Trương Tam Phong cảm thấy Vô Song có thể giải quyết được.

Vô Song giải quyết được thì đương nhiên tính mạng của ông ngoại cùng Linh Tố vẫn chưa thật sự bị đe dọa, nếu nói ai là người hiểu rõ Vô Song nhất tại thế giới này tuyệt không thể nào ngoài Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong nếu thấy sự an nguy của ông ngoại cùng Linh Tố gặp vấn đề nhất định sẽ không rời đi đơn giản như vậy.

Mất vài giây lấy lại bình tĩnh, Vô Song cũng có chút muốn xin lỗi Giác Viễn, thú thật nếu mà ông ngoại cùng Linh Tố có mệnh hệ nào thì trong một sát na Vô Song còn muốn tính sổ với Nam Thiếu Lâm, dĩ nhiên cái này là không đúng nhưng có một số thứ vẫn là nhân chi thường tính.

Giác Viễn có lỗi gì ở đây?, thật ra sau khi bình ổn lại thì Vô Song cũng không thể trách vị Cửu Dương Thần Tăng này, nếu bên trong chướng khí kia có một tồn tại ngang hàng Giác Viễn thì Giác Viễn căn bản không thể rời khỏi Nam Thiếu Lâm, nhất định phải tọa trấn nơi này nếu không ai biết tồn tại kia đi ra ngoài sẽ làm gì?.

Giác Viễn không thể rời đi vì vậy cùng lắm chỉ có thể gửi thư cầu viện, nếu nói cầu viện thì Giác Viễn có thể nhờ được vị nào?.

Vô Song cũng không rõ đế vị cao thủ trong thiên hạ có bao nhiêu, hắn chỉ biết đại khái.

Đầu tiên không thể không kể tới Hoàng Thường nhưng mà để Hoàng Thường rời khỏi Trường An thì trừ khi đây là việc ảnh hưởng toàn bộ thiên hạ, có thể làm thủng cả trời, một lẽ dĩ nhiên Dược Vương Cốc có chết hết cũng sẽ không khiến Hoàng Thường từ bỏ an nguy Trường Anh, đặt tiểu Khang Hy cùng toàn bộ triều đình Mãn Thanh gặp nguy hiểm.

Người thứ hai mà Vô Song nghĩ tới là vị già mà không kính TIêu Hà Tử kia, nếu Giác Viễn có thể liên lạc với Vô Hà Tử thì chắc chắn Vô Hà Tử sẽ xuất thủ nhưng mà từ Nam Thiếu Lâm gửi thư tới Tử Ngọc Sơn xa xôi vô cùng, nó xa hơn từ Nam Thiếu Lâm đến Đại Lý nhiều.

Người thứ ba mà Vô Song nghĩ đến là nhân vật trong Hắc Địa, tại Hắc Địa tuyệt đối không thể không có cường giả đế vị bảo hộ nhưng mà người này cũng như Hoàng Thường, thân là người bảo vệ phòng tuyến của nhân loại chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi, ngay cả khi từ Nam Thiếu Lâm đến Vương Bản Sơn vốn cực gần.

Người thứ tư là Vô Danh Thần Tăng nhưng vừa nghĩ đến Nam – Bắc hai miền Thiếu Lâm thì Vô Song triệt để bỏ cái suy nghĩ này luôn.

Giác Viễn có lẽ cũng rất gấp, suy nghĩ rất nhiều mới cho người gửi thư tới Đại Lý – Đoàn Thị nhờ đến vị kia.

Trước kia nghe Giác Viễn nói thì Vô Song cũng không rõ Đoàn Tư Bình còn sống hay đã chết nhưng nhắc đến ‘vị kia’ của Đại Lý thiên hạ trừ Đoàn Tư Bình còn có thể là ai?.

Giác Viễn lựa chọn phương án cứu viện là đúng nhưng mà từ Nam Thiếu Lâm gửi thư tới Đại Lý rồi lại từ Đại Lý đến Nam Thiếu Lâm cũng tuyệt chẳng phải con đường gần gì, nước xa vẫn không cứu được lửa gần.

Lần này Vô Song đến rồi, Vô Song không dám nói mình sánh bằng những nhân vật kể trên nhưng mà hắn có tự tin có thể làm gì đó, chí ít cũng phải cứu được ông ngoại cùng Linh Tố ra.

Vô Song hướng ánh mắt nhìn Giác Viễn, thành thật mà nói.

“Đại sư, vãn bối vẫn muốn nói một câu xin lỗi vì mạo phạm, ngoài ra vãn bối có chút muốn biết... Trường Sinh Chân Nhân thực sự nói gì với người? “.

Trước đây Vô Song dùng ‘ta’ để xưng hô với Giác Viễn vì bất kể ra sao chỗ đứng của hai người cũng là ngang nhau, ‘đế’ sẽ không dễ dàng cúi đầu trước ‘đế’, tuy nhiên hiện tại hắn có chút cảm thấy có lỗi với Giác Viễn vì vậy tự hạ xuống một cấp mà xưng hô cùng vị Thần Tăng này.

Giác Viễn nghe Vô Song hỏi, lại đáp.

“A di đà phật, khi đó Trường SInh Chân Nhân tới lão nạp cực kỳ vui mừng, nghĩ rằng Dược Vương Cốc được cứu nhưng chân nhân chỉ nhìn một chút rồi lắc đầu, chân nhân nói mình không thể ra tay cũng không dẹp được việc này, chân nhân cũng nói ta không cần phải gửi thư cầu viện nữa, ít ngày sau sẽ có một đế vị cao thủ đặt chân tới bản tự, người này nhất định dẹp được uế khí tại Dược Vương Cốc”.

Quan hệ của Giác Viễn cùng Trương Tam Phong thực sự siêu cấp phức tạp, quan hệ của Trương Tam Phong cùng Vô Song cũng không khác chút gì.

Giác Viễn cũng như Vô Song, khi đối mặt với Trương Tam Phong luôn có một tâm thái khác nhưng khi mang Trương Tam Phong mang ra nói với người ngoài vẫn luôn tự hạ một bậc, vẫn dùng ‘chân nhân’ xưng hô, đương nhiên cái này cũng không cần giải thích với ai, chỉ là tự thân cảm nhận mà thôi.

Vô Song nghe Giác Viễn nói thì lại càng chắc chắn suy nghĩ của mình, lần này Vô Song căn bản không cần suy nghĩ trực tiếp gật đầu.

“Đại sư, vãn bối gọi là Vô Song, không giấu đại sư Dược Vương là ông ngoại của ta, Vô Song trong lòng không yên có gì mạo phạm xin đại sư bỏ qua, cũng xin đại sư lập tức dẫn ta tới ngoại vi Dược Vương Thôn “.

Giác Viễn là người thế nào, đương nhiên không để ý đến thái độ vừa nãy của Vô Song hơn nữa Giác Viễn một mắt có thể nhìn ra Vô Song cùng Dược Vương Cốc nhất định tương đối thân thuộc mới dẫn đến việc không khống chế cảm xúc như vậy tuy nhiên nghe đến tin Vô Song là cháu ngoại của Dược Vương thì hơi kinh hãi.

Dược Vương năm nay bao nhiêu tuổi?, cháu ngoại của Dược Vương bao nhiêu tuổi?.

Dược Vương – Trịnh Hạo Thiên võ công không quá cao nhưng giao thiệp thì đủ sức làm kinh sợ toàn bộ võ lâm, không tính bất cứ thứ gì khác chỉ cần kể hai vị bằng hữu Giác Viễn cùng Tiêu Hà Tử cũng làm cho bất cứ thế lực nào của võ lâm sợ mất mật, cho dù bỏ qua hai đại nhân vật này thì vẫn có đám người Lam Giác Lão Tổ, Phi Thiên Hồ Ly, Mai Niệm Sanh, ai không phải bá chủ một phương?.

Dược Vương cùng Giác Viễn thâm giao đã lâu, không có Dược Vương hết lòng ủng hộ Nam Thiếu Lâm cũng chẳng thể phát triển nhanh như vậy, không có Nam Thiếu Lâm bảo vệ thì Dược Vương Cốc cũng chẳng thể an toàn từng đấy năm.

Hai người vốn là bạn thâm niên, Giác Viễn dĩ nhiên biết Dược Vương chỉ có một người con gái, hơn nữa với địa vị của Giác Viễn sao không biết con gái Dược Vương là ai?, Giác Viễn còn nhìn mẹ của Vô Song lớn lên, việc của mẹ Vô Song thì Giác Viễn không thể không biết.

Năm xưa trong cuộc trinh phạt Thiên Long Sơn Mạch đãng lẽ bộ ba đế vị xuất thủ phải là Quỳ Hoa Lão Tổ, Vô Danh Thần Tăng cùng Cửu Dương Thần Tăng tuy nhiên Giác Viễn sao có thể ra tay với con gái bằng hữu?, phụ thân Vô Song thậm chí coi là nửa cái ‘con rể’ của Giác Viễn, Giác Viễn năm đó lấy lý do thương thế chưa lành lại thêm có sự xuât hiện của Vô Danh Tăng nên rốt cuộc Giác Viễn ‘xin phép’ lui lại, lúc đó mới đến phiên Hoàng Thường tự thân xuát mã.

Giác Viễn hít vào một hơi, chuyện năm xưa không nghĩ quá nhiều nữa, ông cũng chưa thể tin hoàn toàn những lời Vô Song nói dù sao kể cả Vô Song có thật là cháu ngoại Dược Vương thì tính đi tính lại cũng không thể chạm đến con số 20 tuổi, chưa 20 tuổi đã chạm tới đế vị thì Giác Viễn tuyệt đối không tin, ngoài cái này ra Vô Song rõ ràng là ‘nữ nhân’, dung mạo còn vượt xa mẹ của hắn nhưng Giác Viễn lại rất khó tìm thấy điểm chung nào giữa hai người, cái này lại càng làm Giác Viễn không tin cho lắm.

Không tin vì vậy không nói cũng không hỏi, Giác Viễn lúc này trực tiếp bàn đến chính sự.

“Nữ thí chủ không cần câu nệ, Giác Viễn từ lâu đã không quan tâm đến mấy thứ đó, lúc này đại sự trước mặt, nữ thí chủ đã hỏi thì Giác Viễn lập tức dẫn người tới phụ cận Dược Vương Cốc “.

Giác Viễn nói xong chân dẫm lên mặt đất, cả người bắn ngược đi.

Vô Song thấy vậy cũng lập tức xoay người lướt đi theo, hai người lập tức biến mất trong hư không.

Có một điều thú vị là cả Giác Viễn lần Vô Song đều không dùng khinh công, cả hai người đều lướt trên mặt đất, dùng cước lực mà đi, dùng cước lực mà di chuyển.

Lần này thực sự cực gấp, đến cả để lại lời nhắn cho Tương Vân cùng Lam Đình bản thân Vô Song cũng chẳng kịp làm.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Vô Song đang cực kỳ lo lắng thì có một Vô Song khác cũng chẳng khác gì, hai người có thể chia sẽ nhận thức, chia sẻ cảm giác, những gì phân thân cảm nhận được thì bản thể cũng thế.

Vô Song từ khi biết việc ở Dược Vương Cốc thì lo lắng vô cùng, sự lo lắng còn vượt xa việc Lưu phủ.

Nói trắng ra... Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương chẳng là gì khi đặt cạnh ông ngoại cùng Linh Tố, có chăng Vô Song quan tâm đến Khúc Phi Yến còn hơn.

Vô Song bản thân thực sự không hiểu tại sao Trương Tam Phong này đó không nói gì với mình một câu một chữ, với khả năng thuấn di của Trương Tam Phong đương nhiên có thể dễ dàng đưa Vô Song tới Nam Thiếu Lâm, bản thể của Vô Song yếu hơn phân thân của hắn một chút nhưng cũng tuyệt đối là trợ lực rất lớn, chẳng nhẽ thêm một người chiến lực cấp chuẩn đế không tốt hơn hay sao?.

Vô Song có thể vì sự tình Dược Vương Cốc mà mặc kệ Hành Dương xảy ra cái gì, trực tiếp mang Hoàng Dung rời đi tới Nam Thiếu Lâm, cho Trường Thanh Tử chủ động bảo hộ Khúc Phi Yến rời đi rồi trực tiếp để cốt truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ diễn ra như bình thường.

Đương nhiên đây là suy nghĩ của Vô Song, hiện tại Vô Song cũng biết nói cái gì cũng muộn, một bên phân thân giải quyết sự tình Dược Vương Cốc thì bản thể cũng phải làm tròn sự tình ở thành Hành Dương.

Cũng như bản thân, Vô Song cố gắng ổn định tinh thần, thú thật suốt từ nãy đến giời người bên ngoài nói 10 câu hắn chưa chắc đã nghe vào nửa câu.

Sự tình đại khái thì Vô Song cũng nắm rõ, Vô Song đến Lưu phủ, trực tiếp dùng khinh công tiến vào bên trong rồi gặp mặt Thủy Sanh, sau đó lại nghe nói Hoàng Dung tới đại sảnh ‘cứu viện’ Mai Niệm Hoa.

Vô Song đương nhiên tin tưởng Hoàng Dung, cũng không lo lắng gì mà nói Thủy Sanh dẫn mình vào Lưu phủ rồi lại trực tiếp dùng khinh công đi ra ngoài, không bao lâu thì thân ảnh Thủy Sanh xuất hiện dẫn hắn vào.

Việc tiếp theo càng không phải nói, Vô Song liền kịp nghe Lệnh Hồ Xung ‘tường thuật’, sau đó đến đám người Ngũ Nhạc Chưởng Môn hóa giải ‘hiểu lầm’.

Tại lúc này phân thân Vô Song đang chiến đấu cùng Giác Viễn, Vô Song liền triệt để kệ luôn Lệnh Hồ Xung cùng Ngũ Nhạc Kiếm Phái đang nói cái gì, sau khi chào hỏi Kiều Phong, hướng về Hoàng Dung cùng Nhược Hoa mà đứng sau đó trực tiếp đóng tâm thần, như một khán giả tham dự cuộc chiến giữa hai đế vị.

Cơ hội được tận mắt nhìn nhị đế giao thủ quý giá vô cùng.

Việc tiếp theo thì Vô Song lại càng không có thời gian để ý bởi lúc đó Vô Song bắt đầu nghe Giác Viễn kể về sự tình Dược Vương Cốc.

Tại thời điểm này Nhạc Bất Quần cùng Hoa Sơn Phái cũng đến, Vô Song nghe loáng thoáng Nhạc Bất Quần nói cái gì đó, sau đó đám người Ngũ Nhạc lại nói gì đó, cuối cùng đến lượt Lưu Chính Phong đứng ra chủ trì.

Vô Song căn bản chẳng để ý bọn họ nói gì nữa rồi nhưng mà hắn cũng đoán được lúc này Lưu Chính Phong chuẩn bị tuyên bố Chậu Vàng Rửa Tay, cho dù hắn đoán có thể sai lệch một chút nhưng cũng chẳng khác nhiều lắm.

Tại nguyên tác việc Lưu Chính Phong muốn rời khỏi giang hồ là bí mật nhưng mà tại thế giới này Lưu Chính Phong hoàn toàn công khai.

Thế giới này dù sao cũng khác nguyên tác, thành Hành Dương này dù sao cũng khác thành Hành Dương nguyên tác.

Tại nơi này đến cả Ngô Tam Quế còn không dám tung hoành thì cỡ Tả Lãnh Thiền là cái gì?, Tả Lãnh Thiền mà dám công khai đồ sát như nguyên tác thì nửa tháng sau liền có binh mã triều đình đến lấy đầu toàn bộ Tung Sơn Phái từ trên xuống dưới.

Tại đại thành lớn nhất nhì phương nam thì còn chưa đến lượt Tả Lãnh Thiền xưng vương xưng bá.

Cho dù Vô Song, Hoàng Dung, Trường ThanH Tử cùng Lâm Viễn Đồ bàn bạc rất nhiều nhưng tuyệt không tính đến việc Tung Sơn thật sự dám ra tay với Lưu Chính Phong, chỉ cần Tả Lãnh Thiền không muốn chết thì đừng có mang luật giang hồ ép ở thành Hành Dương, cũng vì thế Lưu Chính Phong mới dám đường đường chính chính tuyên bố rửa tay gác kiếm, tuyên bố lui khỏi giang hồ cho thiên hạ đều biết.

Thời gian trôi qua, đến khi phân thân Vô Song cùng Giác Viễn rời đi thì Vô Song mới tự mình ổn định lại mình, sau đó ánh mắt Vô Song nhìn thấy Lưu Chính Phong đứng giữa đại sảnh, bắt đầu Chậu Vàng Rửa Tay.

Theo nguyên tác khi mà Lưu Chính Phong còn chưa chạm tay vào nước thì có Phí Bân cùng đám đệ tử Tung Sơn ngăn lại nhưng mà tại thế giới này thì sao?, Vô Song cũng thật sự tò mò xem ai là người ngăn Lưu Chính Phong.

Cơ hồ chỉ vài giây sau, thực sự có âm thanh vang lên.

“Khoan”.

Âm thanh cực kỳ hữu lực thậm chí còn mang theo sự bá đạo.

Vô Song không khỏi liếc nhìn đối phương, hai mắt hắn liền mở lớn thậm chí có xúc động muốn chửi thề.

Đám người tiến đến... thật sự mặc phục sức Tung Sơn?.

Lần này Vô Song tuyệt đối.... có thể nói là mở rộng tầm mắt.

_ _ _ __ _ _ _

Đoạn Hành Dương này dài quá rồi nên mình skip cho ngắn bớt, cố gắng end đoạn này nhanh rồi đổi cảnh:D.