Cực Võ

Quyển 3 - Chương 168: Kiều Phong Gặp Hoàng Dung.




Trong đại sảnh Mai Nhược Hoa đại triển thân thủ lấy một địch hai mà không hề rơi xuống hạ phong, thực lực của nàng tuyệt đối có thể làm chấn kinh toàn bộ mọi người nơi đây bao gồm cả Lệnh Hồ Xung.

Mai Nhược Hoa thoạt nhìn cũng chỉ như một thiếu phụ 27-28 tuổi nhưng tuổi thật của nàng đã ngoài 30 thậm chí gần 40 bất quá có một điều thú vị là chính nàng cũng không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, việc này Vô Song cũng không biết có phải do tác dụng phụ của việc luyện sai đường Cửu Âm Chân Kinh hay không nữa.

Trong đại sảnh ngoại trừ Định Dật Sư Thái cùng Thiên Môn Đạo Nhân thì còn hai người nữa có tư cách tham gia vào chiến cuộc, một người là Lưu Chính Phong, một người là Dư Thương Hải.

Lưu Chính Phong hiện tại thực sự cảm thấy loạn đầu, ông không muốn đắc tội Hằng Sơn Phái cùng Thái Sơn Phái trong thời điểm này nhưng mà cũng chẳng muốn đắc tội người của Cái Bang cụ thể là Hoàng Dung.

Nếu Hoàng Dung chỉ là thiên tài của Cái Bang thì cũng thôi đi, Lưu Chính Phong hoàn toàn có thể lấy thân phận trưởng bối đè nàng, không quá quan tâm tới suy nghĩ của nàng mà trực tiếp đứng về hai phái trong Ngũ Nhạc bất quá có ngu nữa thì Lưu Chính Phong cũng phải biết người có thể sử dụng Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang thì có ý nghĩa gì.

Cái Bang là một bang phái cực kỳ đặc biệt, truyền nhân của Cái Bang càng đặc biệt trong đặc biệt.

Bình thường người kế thừa một phái trong tương lai là do chưởng môn quyết định hoặc thế lực bang phái – môn phái tự mình chọn ra nhưng ở Cái Bang thì khác.

Cái Bang là một môn phái trên giang hồ nhưng nó còn được hiểu dưới cái nghĩa ‘tổ chức tình báo’ trực thuộc triều đình.

Tuy các trưởng lão Cái Bang không được phong quan chức nhưng bổng lộc luôn luôn có, đây là lý do tại sao Kiều Phong có thể mặc sức uống rượu, bổng lộc của Kiều Phong đã không kém gì đại quan nhất phẩm của triều đình, dĩ nhiên Kiều Phong đạt được đặc quyền như vậy đồng nghĩa với việc Kiều Phong được triều đình Đại Thanh gật đầu.

Truyền nhân tương lai của Cái Bang ngoại trừ việc được Cái Bang trực tiếp lựa chọn thì còn cần triều đình nhà Thanh gật đầu, Hoàng Dung có thể học được Đả Cẩu Bổng Pháp vậy thì nàng chắc chắn phải đi qua cửa triều đình, chỉ riêng việc này đã khiến truyền nhân Cái Bang luôn luôn có địa vị tương đối siêu nhiên trên giang hồ.

Bắc Kiều Phong tung hoành thiên hạ từ rất sớm, lấy hai chữ Thần Võ mà xưng danh bất quá tại cái thế giới này người mạnh hơn Kiều Phong nhiều lắm bất quá rất nhiều bậc đại lão đều kỵ hiềm cái gật đầu của triều đình kia đối với Kiều Phong, Kiều Phong có thể mặc sức tung hoành khắp trời nam đất bắc âu cũng nhờ một phần từ cái thân phận của hắn.

Tương tự với Hoàng Dung, thân phận của Hoàng Dung khiến cho Lưu Chính Phong không dễ dàng dám đắc tội, càng chết người hơn nữa là việc nàng có cái tên giống hệt vị Nữ Gia Cát nơi Hành Dương kia, ai mà biết hai người có quan hệ gì không?.

Hoàng Dung là truyền nhân đời sau của Cái Bang vậy nói nàng không có quan hệ gì với vị Nữ Gia Cát kia thì Lưu Chính Phong chắc chắn không tin lại thêm cái tên trùng hợp đến dọa người thì ai biết giữa hai nữ nhân này còn có quan hệ mật thiết thế nào?.

Lưu Chính Phong thực sự không muốn đắc tội tiểu cô nương Hoàng Dung kia một chút nào hay thậm chí phải nói là không dám đắc tội.

Tỷ tỷ của Hoàng Dung bất kể là ma đạo hay chính đạo thì Lưu Chính Phong cũng không quan tâm, cái Lưu Chính Phong quan tâm là làm cách nào có thể hạ hỏa việc này xuống.

Nếu người ra tay với Mai Nhược Hoa là Nhạc Bất Quần thì Lưu Chính Phong còn có tự tin đứng ra khuyên nhủ bất quá hai người Định Dật Sư Thái cùng Thiên Môn Đạo Nhân đều là người có tính cách tương đối tiêu cực, Lưu Chính Phong biết mình có muốn nói thế nào thì cũng không ngăn được trận chiến này.

Lưu Chính Phong nhìn thấy thân ảnh ba người liên tục qua lại trong đại sảnh không khỏi thở dài một hơi, ông liền gọi một tên đệ tử Hành Sơn chạy đến rồi nói nhỏ vào tai hắn.

Lưu Chính Phong căn dặn đệ tử thì ở một phía khác sắc mặt Dư Thương Hải lại tương đối trầm ngâm.

Dư Thương Hải không biết Vô Song cũng chưa từng gặp Vô Song đương nhiên không biết mối quan hệ của Mai Nhược Hoa với Vô Song là gì.

Dư Thương Hải lúc này dĩ nhiên nhận ra Mai Nhược Hoa là nữ nhân cứu Lâm Bình Chi rời đi, đêm hôm đó không ít đệ tử Thanh Thành Phái chết trong tay Mai Nhược Hoa, kẻ này sao có thể không nhận ra?.

Dư Thương Hải bình thường đã sớm động thủ nhưng mà hắn vẫn còn nhớ rõ lời sư phụ của mình nói, nữ nhân gọi là Mai Nhược Hoa này có quan hệ hư hư thực thực với Hoàng Thái Sư.

Dư Thương Hải nhớ rõ sư phụ mình tự thân giám sát Mai Nhược Hoa, hắn quả thực không ngờ nàng vậy mà xuất hiện tại nơi đây, với đầu óc của Dư THương Hải đương nhiên có thể nghĩ đến việc Trường Thanh Tử vì một lý do nào đó chủ động buông tay, chủ động không đụng tới Mai Nhược Hoa.

Dư Thương Hải võ nghệ không quá cao cường nhưng đầu óc không tệ, ánh mắt của hắn lúc này híp lại, hắn hiểu một nữ nhân có thể làm sư phụ chủ động buông tay thì phải có bối cảnh ra sao.

Dư Thương Hải nhẹ đưa tay lên vuốt bộ râu cá trê của mình, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lưu Chính Phong đang nói thầm vào tai đệ tử, rốt cuộc Dư Thương Hải lựa chọn ngồi im một chỗ, hắn quyết định... cho dù Định Dật Sư Thái cùng Thiên Môn Đạo Nhân xin giúp đỡ thì hắn cũng tuyệt không ra tay.

_ _ __ _ _ _ _

Trong lúc đại sảnh đang xuất hiện tràng quyết đấu cực kỳ căng thẳng thì nơi hậu viện của Lưu phủ, Hoàng Dung ngồi trong thư phòng đang cực kỳ bình tĩnh mà đọc sách.

Nàng ngồi trên ghé, mái tóc dài buông thõng, một tay đọc sách một tay nhẹ đưa lên phía trên khẽ vén mái tóc ra sau tai, ánh mắt có chút chăm chú.

Hoàng Dung sau khi vén tóc rốt cuộc đặt quyển sách trong tay xuống, nàng khẽ cười quay lại phía sau.

“Thủy Sanh, muội còn định nhìn tỷ đến bao giờ “.

Thủy Sanh lúc này đang nằm trên giường, hai tay chống cằm ánh mắt chăm chú nhìn bóng lưng Hoàng Dung, nàng thấy Hoàng Dung hỏi liền lè lưỡi.

“Dung nhi tỷ tỷ, tỷ thực sự xinh đẹp, muội là nữ nhân còn mê mẩn nhìn mãi không chán huống hồ Đông Phương đại ca “.

Hoàng Dung nghe vậy mỉm cười, hướng về Thủy Sanh ngọt ngào nói.

“Thủy muội muội tuyệt đối là mỹ nhân, cũng không cần phải hạ thấp chính mình “.

Thủy Sanh bĩu môi với Hoàng Dung bất quá rất nhanh Thủy Sanh liền chuyển từ nằm thành ngồi, nàng bẽn lẽn lại gần Hoàng Dung.

“Dung nhi tỷ tỷ... muội có chút tò mò... không biết việc nam nữ có đau hay không?, mọi người nói lần đầu lúc nào cũng đau lắm “.

Lần này đến phiên Hoàng Dung đỏ mặt, nàng biết trả lời ra sao đây?.

Thủy Sanh đến cả tên ‘Đông Phương’ cũng biết đương nhiên hiểu quan hệ giữa Hoàng Dung cùng Vô Song, cái này đích thân Hoàng Dung công nhận với nàng dù sao lần đó Thủy Sanh vô tình thấy được thì Hoàng Dung cũng chẳng muốn lừa gạt nàng làm gì.

Hoàng Dung trở về Lưu phủ sau khi bàn bạc thật kỹ với Vô Song, dù cho Lý Thu Thủy phát hiện ra thì cũng khó làm gì được Hoàng Dung, nàng chỉ cần bảo Đông Phương Bất Bại thả nàng về là được, Lý Thu Thủy đâu thể đi tìm Đông Phương Bất Bại mà đối chất.

Nàng từ miệng Vô Song biết được tại Lưu phủ sắp có việc gì xảy ra, nàng cùng Vô Song đều đã chuẩn bị thật tốt, cái mà nàng chờ chỉ là sự xuất hiện của Vô Song mà thôi.

Dĩ nhiên khi Hoàng Dung trở về Lưu phủ liền bị Thủy Sanh hỏi rất nhiều việc bất quá không biết ngày hôm nay bị làm sao mà cô bé da mặt mỏng này vậy mà dám hỏi đến việc ‘người lớn’.

Hoàng Dung đang suy nghĩ phải trả lời Thủy Sanh thế nào thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, người bên ngoài đang rất nhanh chạy về phía này, Hoàng Dung lập tức ra hiệu cho Thủy Sanh im lặng.

Hoàng Dung biết hôm nay Lưu phủ chắc chắn không yên bình vì vậy bất cứ ai hướng về nơi này đều làm Hoàng Dung suy nghĩ, ở bên cạnh Hoàng Dung tuy Thủy Sanh không hiểu gì bất quá nàng cũng gật đầu, ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài cửa.

Tiếp theo không lâu lắm một âm thanh hốt hoảng vang lên.

“Tại hạ là đệ tử Hành Sơn Phái, nhận lời của gia sư muốn hỏi Hoàng cô nương có trong này hay không? “.

Người nam đệ tử này tuy hốt hoảng nhưng vẫn nghe lời Lưu Chính Phong dạy bảo, tuyệt đối không tự ý mở cửa phòng của Hoàng Dung cùng Thủy Sanh.

Hoàng Dung ở trong phòng nghe vậy liền suy nghĩ một chút nhưng cũng rất nhanh trả lời.

“Ta ở trong phòng, không biết Lưu đại hiệp hỏi ta có việc gì? “.

Lần này đệ tử Hành Sơn mới thở ra một hơi rồi vội lên tiếng.

“Hoàng cô nương, ở ngoài đại sảnh lúc này xuất hiện hiểu nhầm, Mai cô nương vì một số hiểu lầm lại cùng hai vị chưởng môn phái Hằng Sơn cùng Thiên Sơn tỷ võ, hai bên càng đánh càng kịch liệt, gia sư không biết làm sao mới gọi ta đến hỏi ý kiến cô nương “.

Hoàng Dung nghe vậy liền nhíu mày.

Nàng không quan tâm chưởng môn phái Hằng Sơn với Thái Sơn là ai, nàng chỉ quan tâm Mai Nhược Hoa.

Sư tỷ là người thân duy nhất của nàng ngoài Vô Song, nàng sao có thể không quan tâm, sao có thể để sư tỷ bị khi dễ?.

Bất kể thế nào nàng sẽ đều đứng về phía người thân của mình, đứng về phía người yêu của mình, bất kể chính tà.

Hoàng Dung lập tức nói vọng ra ngoài.

“Ta biết rồi, ta rất nhanh sẽ tới đại sảnh “.

Hoàng Dung nói xong rồi lại nhẹ giọng lên tiếng với Thủy Sanh.

“Thủy muội muội, ta ra ngoài một chút, muội ở nguyên trong phòng nhớ chưa? “.

Thủy Sanh nghe vậy gật đầu, nàng đương nhiên biết ‘Mai cô nương ‘ là ai, Mai Nhược Hoa tỷ tỷ còn ở trung phòng với Thủy Sanh cùng Hoàng Dung, nàng đương nhiên lo lắng.

“Dung Nhi tỷ, người đi nhanh đi, đừng để Mai tỷ bị người khác khi dễ “.

Nàng nói xong còn không quên đưa nắm đấm nhỏ ra cổ vũ cho Hoàng Dung.

Hoàng Dung mỉm cười, thân hình lập tức động, nàng vươn tay lấy cây gậy trúc bên mình sau đó lướt ra ngoài cửa, chỉ thấy cửa phòng đột ngột mở ra rồi lập tức đóng lại như chưa hề có chuyện gì, ngay cả đệ tử Hành Sơn đứng bên ngoài cũng chỉ cảm thấy một đạo tàn ảnh lướt qua, người đệ tử này sợ đến nỗi ngồi bệt trên mặt đất, khuôn mặt có chút trắng.

_ _ _ __ _ _

Khinh công của Hoàng Dung còn cao hơn cả Mai Nhược Hoa nhiều, Hoàng Dung lấy khinh công nhiều nhà gộp lại một thân, nàng thậm chí đã được coi là bước ra đường riêng, thế gian nếu so về khinh công rất ít người có thể tinh diệu như nàng lại thêm việc nàng lo lắng cho Mai Nhược Hoa tốc độ lại càng nhanh hơn nữa, gần như toàn lực mà thi triển.

Tại chính phòng lúc này chiến đấu càng ngày càng kịch liệt bất quá người tinh tường liền có thể nhìn ra Mai Nhược Hoa rơi vào thế bị động, khí tức càng ngày càng phù phiếm thậm chí cước bộ còn có chút không ổn định.

Thương thế của Mai Nhược Hoa vẫn còn, nếu chỉ là Thiên Môn Đạo Nhân thì nàng có thể dễ dàng thắng được nhưng nếu thêm vào Định Dật Sư Thái thì rất khó huống hồ hai người còn có chút am hiểu phối hợp, am hiểu hợp công?.

Ở phía ngược lại, Thiên Môn Đạo Nhân đã thở không ra hơi, hắn là chưởng môn yếu nhất trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái bất quá Định Dật Sư Thái vẫn tỏ ra như thường, kiếm pháp càng ngày càng lăng liệt như muốn lấy mạng Mai Nhược Hoa vậy.

Nhìn tình cảnh Định Dật Sư Thái cùng Thiên Môn Đạo Nhân càng ngày càng có xu hướng áp chế Mai Nhược Hoa bản thân Lưu Chính Phong thậm chí không nhịn được mà chuẩn bị xuất thủ dù sao theo Lưu Chính Phong suy nghĩ thì Hoàng Dung cũng sắp tới, có Hoàng Dung trấn ải việc gì cũng dễ giải quyết.

Lưu Chính Phong đương nhiên không có khả năng 1 vs 3 bất quá nếu nhập trận Lưu Chính Phong sẽ lựa chọn giúp đỡ Mai Nhược Hoa tạm thởi đẩy lùi hai người trong Ngũ Nhạc, đẩy lùi được hai người đương nhiên có thời gian giải thích.

Lưu Chính Phong đang nghĩ còn chưa kịp hành động thì đã thấy Dư Thương Hải nắm lấy bội kiếm ánh mắt híp lại.

Lưu Chính Phong giật bắn cả mình, ông đương nhiên biết Dư Thương Hải làm người ra sao, theo Lưu Chính Phong thì Dư Thương Hải cũng đang chuẩn bị vây công Mai Nhược Hoa bất quá... Lưu Chính Phong nào biết Dư Thương Hải cũng đang định giúp Mai Nhược Hoa đây?.

Lưu Chính Phong nhìn Dư Thương Hải, chỉ cần Dư Thương Hải động thì ông sẽ lập tức ngăn cản tuy nhiên Dư THương Hải cũng cảm nhận được ánh mắt của Lưu Chính Phong, hắn liền trở nên đề phòng, hai người vốn muốn hỗ trợ Mai Nhược Hoa vậy mà cứ thế... tự kiềm chế lẫn nhau.

Cũng may hai người kiềm chế nhau cũng chẳng để lại hậu quả gì bởi rất nhanh thiên địa xuất hiện dị âm, âm thanh như vô số cây gậy gõ xuống đất vậy.

Dị âm vừa vang lên thì bên ngoài có cái bóng lướt tới, dung thân pháp không thể tin được xâm nhập vào trận chiến giữa ba người, tiếp theo chỉ thấy bóng gậy như song triều xuất hiện, bóng gậy như phô thiên cái địa oanh kích về phái Định Dật Sư Thái cùng Thiên Môn Đạo Nhân.

Cũng may Hoàng Dung không có sát chiêu, nàng chỉ thuận tay đẩy lùi hai người mà thôi, nếu nàng thật sự động sát tâm tuyệt đối có thể làm Thiên Môn Đạo Nhân phun máu đương trường còn Định Dật Sư Thái nhất định cũng chẳng dễ chịu gì.

Người duy nhất không gặp ảnh hưởng cũng chỉ có Mai Nhược Hoa, nàng cùng sư muội tâm ý tương thông, khi Thiên Địa Đồng Âm vang lên nàng liền vận dụng thân pháp Cửu Âm Chân Kinh mà lùi lại vì vậy có thể an toàn mà rút đi, căn bản không chịu công kích của Hoàng Dung.

Mai Nhược Hoa lùi lại thành công còn Định Dật Sư Thái cùng Thiên Môn Đạo Nhân lại chật vật không chịu được, cả hai lùi lại hơn 5 bước mới ổn định được thân hình, ánh mắt kinh hãi nhìn tiểu nữ tử trước mặt.

Hoàng Dung rốt cuộc xuất hiện, đương nhiên việc kinh hãi nhất không nằm ở đây, việc kinh hãi nhất là sau khi Thiên Địa Đồng Âm tan đi thì có một âm thanh như sấm rền ở ngoài vọng vào.

“Bang chủ Cái Bang – Kiều Phong từ phương xa tới, xin diện kiến Lưu đại hiệp “.

Giọng Kiều Phong như sấm gầm vàng, uy thế không cùng ép thẳng vào tất cả mọi người đang có trong chính phòng này, tạo nên một thứ áp lực khủng khiếp.

Kiều Phong ban đầu vốn muốn để Lệnh Hồ Xung cùng Nghi Lâm vào trước sau đó từ từ vào sau, thậm chí là cho người mang thiệp đến trước rồi mình mới đi vào dù sao Kiều Phong cũng là người có thân phận, không thể lỗ mãng như lúc chưa làm chưởng môn Cái Bang bất quá ai bảo hắn nghe được Thiên Địa Đồng Âm của Cái Bang đây?.

Thiên Địa Đồng Âm chỉ vang lên khi có người sử dụng Đả Cẩu Bổng Pháp.

Đả Cẩu Bổng Pháp chỉ sử dụng khi gặp đại chiến hoặc tình huống nguy cấp bởi đây là côn pháp đệ nhất thiên hạ, bình thường ai lại đi sử dụng?.

Kiều Phong là người thẳng tính, lập tức nghĩ đến... có người quen của mình đang chiến đấu trong Lưu phủ vì vậy lập tức từ bên ngoài hét một tiếng, sau đó mặc kệ bốn đệ tử canh cổng của phái Hành Sơn đang có khuôn mặt tái mét mà lao vào.

Thân ảnh Kiều Phong như thần long vậy, người này lướt đi như long hành, uy thế không phải phàm nhân có thể so sánh.

Kiều Phong lướt thẳng vào bên trong cửa lớn, sau đó đi thẳng tới chính phòng là nơi phát ra Thiên Địa Đồng Âm.

Kiều Phong lướt đến... sau đó hắn thấy một bóng lưng cực kỳ quen thuộc, trong lúc nguy cấp Kiều Phong căn bản không kịp nghĩ gì, chỉ nghe một tiếng long ngâm vang lên chấn cả bầu trời, Kiều Phong vậy mà vận dụng đến cả Hàng Long Khí, thân ảnh lướt ngay đến bên cạnh bóng lưng kia mà nói.

“Sư tỷ, người sao lại đến Lưu phủ? “.

Kiều Phong nói dứt lời thì người kia mới quay lại, ánh mắt chớp động nhìn Kiều Phong.

Kiều Phong nhìn thấy dung mạo kia thì triệt để sững người, ánh mắt trừng lớn nhìn lại.

Kiều Phong nhìn thấy gì?, hắn thấy sư tỷ năm 20 tuổi, tuyệt đối là sư tỷ của mình năm 20 tuổi, một chút cũng không khác.

Đây chính là hình ảnh Kiều Phong lần đầu tiên thấy sư tỷ, năm đó hắn 16 còn vị Quách phu nhân kia vừa tròn 20.

Ở phía ngược lại, Hoàng Dung thực sự bất ngờ về sự xuất hiện của Kiều Phong... bất quá nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thản nhiên mỉm cười mà đáp.

“Bang chủ nhận nhầm rồi, Hoàng Dung không phải vị Quách phu nhân kia, Quách phu nhân là tỷ tỷ của Hoàng Dung “.

Lần này Kiều Phong càng thêm rung động, không chỉ khuôn mặt, thân hình mà cả giọng nói, cả đôi mắt... đều không khác gì.

Kiều Phong không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hắn cảm thấy như mình gặp ma giữa ban ngày vậy.

Dĩ nhiên lúc này Kiều Phong cũng nhận ra nữ tử trước mặt là ai, nàng chỉ sợ là vì Hoàng Dung trong miệng ‘Đông Phương huynh đệ’, là Hoàng Dung phu nhân của ‘Đông Phương huynh đệ’ chứ không phải Quách phu nhân – sư tỷ của hắn.