Cực Võ

Quyển 3 - Chương 157: Đồng Minh (4)




_ _ _ _ _ _ _

Hai tháng trước tết đã bận, tết còn bận hơn gấp 10 lần T_T.

_ _ _ _ _ _ _ _

Trường Thanh Tử đương nhiên đã sớm cho người theo dõi Mai Siêu Phong cùng Lâm Bình Chi, bản thân cả hai người này vốn cũng không lọt được vào mắt Trường Thanh Tử, ngoại trừ Mai Siêu Phong còn làm lão nhân này phải suy nghĩ ra thì Lâm Bình Chi vốn không tính là cái gì.

Có lẽ sẽ có người thật sự vì Tịch Tà Kiếm Phổ mà ra tay với Lâm gia rồi tính toán với Lâm Bình Chi nhưng mà Trường Thanh Tử khinh thường việc này, đầu tiên Trường Thanh Tử được gọi là Kiếm Hộ Pháp đã nói rõ kiếm pháp người này kinh khủng ra sao, năm đó tuy thua dưới tay Lâm Viễn Đồ nhưng Trường Thanh Tử cũng không thua thiệt quá nhiều, Lâm Viễn Đồ muốn thắng được Trường Thanh Tử đã không dễ chứ đừng nói là muốn giết.

Có Tịch Tà Kiếm Phổ dĩ nhiên làm cho Trường Thanh Tử mạnh lên không ít thậm chí có cơ hội sánh nang cùng Lâm Viễn Đồ nhưng mà... bảo hắn tự thiến để học Tịch Tà Kiếm Phổ thì Trường Thanh Tử nhất định sẽ từ bỏ.

Lý do duy nhất để Trường Thanh Tử cho người theo dõi Mai Siêu Phong cùng Lâm Bình Chi chỉ là vì Mai Siêu Phong, Trường Thanh Tử biết Mai Siêu Phong sẽ không chết chỉ với cái vết thương mà ông ta gây ra nhưng ai biết được nửa đường có xuất hiện kẻ nào chen ngang ra tay với Mai Siêu Phong hay không?.

Trường Thanh Tử không biết bất cứ thông tin gì về Mai Siêu Phong nhưng chỉ bằng Cửu Âm Chân Kinh của nàng bản thân Trường Thanh Tử đã không thể để nàng chết, nếu nàng thật sự có quan hệ với Hoàng Thường vậy họa chăng nàng có việc gì Trường Thanh Tử cũng chẳng thể thoát khỏi quan hệ, Hoàng Thường mà trách tội xuống thiết nghĩ thiên hạ không ai chịu được chứ đừng nói là Trường Thanh Tử.

Hoàng Thường rất ít khi xuất hiện trong giang hồ thậm chí đã lâu lắm rồi còn chưa xuất thủ bao giờ, từ hơn chục năm trước ra tay ở Thiên Long Sơn Mạch thì còn chưa ai nghe thấy Hoàng Thường xuất thủ lần nữa bất quá ngay cả thế sự khủng khiếp của Hoàng Thường thì bất cứ cao thủ nào cũng cảm thấy sợ hãi.

Đầu tiên Đại Thanh chắc chắn không chỉ có Hoàng Thường là đế vị, đế vị ẩn giấu trong Thanh triều chắc chắn là có chỉ là không ai biết rõ danh tính mà thôi tuy nhiên bản thân Hoàng Thường lại là người có thể sai khiến những cường giả này, những cường giả mà ngay cả Khang Hy cũng không có quyền điều động, còn phải dùng lễ mà đối đãi vậy mà có thể để cho Hoàng Thường ra lệnh, chỉ riêng việc này đã nghe ghê cả người.

Thứ hai, Hoàng Thường đại diện cho Đại Thanh tức là về mặt lý thuyết cũng đại diện cho cả Trung Nguyên, bất kể là một đại giáo hay đại thế lực nào tồn tại ở Trung Nguyên đều sẽ không dám đối đầu cùng Hoàng Thường, cũng không ai muốn làm một cái Thiên Long Giáo thứ hai.

_ _ _ _ __ _ _ _

Nơi mà Mai Siêu Phong cùng Lâm Bình Chi lẩn trốn cũng không phải là trong thành Hành Dương mà là ở ngoại thành Hành Dương, là một tòa miếu hoang ở ngoại thành Hành Dương.

Hành Dương là một tòa đại thành, việc tồn tại miếu hoang ở ngoại thành Hành Dương thực sự là một việc rất khó hiểu, ở cái nơi tấc đất tấc vàng này thì rất khó xuất hiện nếu không có nguyên nhân nào đặc biệt.

Nguyên nhân đặc biệt ở đây là gì?, cái ngôi miếu hoang này vốn có chủ, chủ nhân của miếu hoang là đệ tử Cái Bang, đây gần như là đặc sản chỉ có ở phương nam, phương nam vốn không phải địa bàn chính của Cái Bang nhưng vì thế lực của Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ nên bất cứ tòa đại thành nào ở nam phương đều có một tòa miếu hoang cỡ như vậy, bản thân nó vốn là cứ điểm cho đệ tử Cái Bang sinh hoạt hay nói trắng ra là tai mắt của Thanh triều tại nam phương.

Ngày bình thường mấy cứ điểm dạng này chắc chắn phải có đệ tử Cái Bang canh giữ nhưng cũng may cho Lâm Bình Chi là khoảng thời gian này cũng không phải bình thường, trước thì là sự kiện Tiềm Long Đại Hội, sau thì Sử Hỏa Long lại điều động toàn bộ huynh đệ ở phụ cận đi ‘tìm người’ giúp Hoàng Dung vì vậy miếu hoang mới là miếu hoang.

Dù sao cái miếu hoang này cũng chỉ là nơi che gió che mưa, cũng chẳng phải nơi quý giá gì, trừ khi có trưởng lão của Cái Bang tập trung mọi người ở đây thì miếu hoang mới giống cứ điểm võ lâm, ngày bình thường ngoài vài đệ tử Cái Bang ở lại ra thì cũng chẳng có gì, miếu hoang càng không cấm người ngoài bước vào che gió che mưa.

Lại nói tới Lâm Bình Chi cùng Mai Siêu Phong, lúc này trong tòa miếu hoang Mai Siêu Phong đang ẩn thân phía sau bức tượng phật bằng đồng cũ, nàng ngồi khoanh chân bế khí, sắc mặt có chút trắng.

Mai Siêu Phong thực sự bị thương không nhẹ, nàng tu luyện Cửu Âm Chân Kinh có thể nói là thiên hẳn về thân pháp chứ không phải sức phòng ngự, chịu một nhát kiếm của Trường Thanh Tử thậm chí lấy đi nửa cái mạng của nàng, cũng may nàng đi theo Vô Song đủ lâu để nắm được tinh yếu của Cửu Âm Chân Kinh, bắt đầu sinh ra Cửu Âm Chân Khí tự động hộ thể, tự động chữa trị thương thế thì hiện tại sắc mặt của nàng mới tốt hơn.

Mai Siêu Phong ánh mắt đang nhắm lại bất quá nàng bắt đầu nghe được tiếng bước chân thì không khỏi mở mắt ra, phía trước nàng là bức tượng cổ phật vì vậy nàng cũng không nhìn thấy cái gì nhưng thính giác của nàng tốt một cách kinh khủng, nàng thậm chí có thể nhận ra có bao nhiêu người đang bước tới.

Nàng nghe được hai tiếng bước chân, tiếng bước chân đầu tiên thể hiện rõ hạn bộ không chắc chắn thậm chí siêu siêu vẹo vẹo, bước còn không vững, người này căn cơ võ học căn bản không có đồng thời có lẽ đang bị hoảng sợ.

Tiếng bước chân tiếp theo thì mạnh hơn rất nhiều, người này đã sinh ra nội lực, bước chân ổn định thậm chí còn có cảm giác nội lực tràn ra ngoài, kẻ này chỉ sợ đã bước một chân vào hàng ngũ Đại Tông Sư tuy nhiên cước bộ người này hiện tại cũng rất nhanh, cứ như đang truy đuổi vậy.

Mai Siêu Phong chỉ cần bằng thính giác cũng hiểu được tình hình bên ngoài ra sao, đại khái là có một cao thủ Đại Tông Sư đang truy đuổi một người không có võ công.

Cao thủ Đại Tông Sư cũng có nhiều loại, mạnh như Hoàng Dung cũng là đại tông sư mà yếu như tên ác tăng của Huyết Đao Môn mà Hoàng Dung giết cũng là Đại Tông Sư, đối với Mai Siêu Phong mà nói chỉ cần nàng không gặp phải quái vật cỡ đám người Hoàng Dung, Viên Tử Y, Mộ Dung Yến Nhi... thì Mai Siêu Phong gần như vô địch, trong cái đẳng cấp này Mai Siêu Phong thực sự đã rất mạnh.

Đương nhiên đây là dịp thường ngày chứ không phải hiện nay, hiện nay Mai Siêu Phong bản thân trọng thương thế của Mai Siêu Phong rất nặng, nàng đi lại có thể không sao nhưng chỉ cần vận công là cả người đau điếng vô cùng, nàng căn bản không thể chiến đấu.

Mai Siêu Phong cố gắng che đi hơi thở của mình, cố gắng xóa đi sự tồn tại của mình tại nơi này bởi nàng biết việc sắp tới tuyệt đối không phải là việc tốt.

Mai Siêu Phong chẳng khó đoán được kẻ không có võ công kia là ai, trừ Lâm Bình Chi ra còn có thể là người nào?.

Về phần cao thủ đuổi theo Lâm Bình Chi, tuy Mai Siêu Phong không rõ là ai nhưng chắc hẳn cũng chẳng phải là bạn.

Lâm Bình Chi lúc này trong tay cầm một cái bánh bao, vẻ mặt đầy sợ hãi sau đó ngã sấp mặt xuống nền đất.

Người đuổi theo Lâm Bình Chi lúc này cũng dừng lại, vẻ mặt hung ác nhìn đối phương.

“Có tâm trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, vốn muốn đến Phúc Kiến một chuyến nào ngờ lại thấy được tiểu tử Lâm gia ngươi ở đây “.

Kẻ này cười gằn nhìn Lâm Bình Chi, đặc biệt là vẻ mặt hoảng sợ của Lâm Bình Chi thì lại càng làm hắn thích ý.

Lâm Bình Chi nắm chặt chiếc bánh bao trong tay, vẻ mặt trắng bệch nhìn người kia, rốt cuộc sợ hãi mà nói.

“Tiền bối, người rốt cuộc là ai?, vì cái gì phải hành hạ vãn bối như vậy?”.

Lâm Bình Chi lúc này thực sự rất thảm, trên người còn dính ba chưởng của đối phương, tất nhiên kẻ này vốn đang chơi mèo vờn chuột mà thôi, hắn muốn dồn Lâm Bình Chi đến chỗ không thể chạy nữa, đến chỗ tuyệt vọng.

Nghe Lâm Bình Chi nói, kẻ này không khỏi bật cười.

“Khặc khặc, lão phu họ Mộc tên Cao Phong, ngươi có thể gọi lão phu là gia gia”.

Mộc Cao Phong nói xong không khỏi cười khặc khặc, hắn bước tới phía trước mặt Lâm Bình Chi, ngồi xổm xuống, dùng khuôn mặt già nua gớm ghiếc của hắn dí sát lại gần Lâm Bình Chi, Lâm Bình Chi thậm chí có thể cảm nhận được mùi thối từ cơ thể đối phương truyền đến.

Mộc Cao Phong là một lão nhân già nua, khuôn mặt đầy mụn nhọt, lưng còng cả xuống, trên người khắp nơi đều có mụn nhọt, thực sự phải dùng từ ‘tởm’ để hình dung Mộc Cao Phong.

Mộc Cao Phong có thể nhận ra Lâm Bình Chi sợ hãi mình thế nào mà càng sợ hãi thì Mộc Cao Phong lại càng yêu thích.

“Tiểu tử Lâm gia, ta nghe nói cha mẹ ngươi đang ở trong tay họ Dư, với bản tính của họ Dư thì cha mẹ ngươi chắc chắn sẽ sống không bằng chết, không bằng nhận lão phu làm gia gia, lão phu ra mặt giúp ngươi, vì ngươi cứu lấy cha mẹ “.

Mộc Cao Phong nói xong liền cười hắc hắc, hắn dĩ nhiên chẳng tốt đến mức như vậy bất quá hắn trong lòng nghĩ đến Tịch Tà Kiếm Phổ, cha mẹ Lâm Bình Chi dĩ nhiên phải biết Tịch Tà Kiếm Phổ ở nơi nào chỉ là có nói ra hay không mà thôi, bắt được Lâm Bình Chi uy hiếp vợ chồng Lâm Chấn Nam thì có thể sợ họ không nói ra hay sao?.

Lâm Bình Chi nghe Mộc Cao Phong nhắc đến cha mẹ thì trong lòng lập tức trở nên sầu thảm vô cùng tuy nhiên Lâm Bình Chi cũng chẳng tin tưởng Mộc Cao Phong, hắn biết Mộc Cao Phong cũng đang vì Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia mà thôi, chẳng phải loại tốt lành gì.

Sau thảm án Lâm phủ thì ít nhất Lâm Bình Chi cũng hiểu đời không phải màu hồng, hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi tất cả mọi thứ xung quanh, bắt đầu mất niềm tin vào chính con người, với Lâm Bình Chi mà nói ngoại trừ ‘Mai tỷ tỷ’ thì tất cả mọi người đều vì Tịch Tà Kiếm Phổ của nhà hắn mà đến.

Chính Lâm Bình Chi cũng hiểu Mộc Cao Phong sau khi đoạt được Tịch Tà Kiếm Phổ có lẽ sẽ lập tức giết cả hắn cùng cha mẹ nhưng mà hiện tại Lâm Bình Chi có thể làm gì?.

Ánh mắt Lâm Bình Chi khẽ chuyển về phía bức tượng phật, trong lòng rốt cuộc hạ quyết tâm.

Lâm Bình Chi biết Mai Siêu Phong mang được hắn đến thành Hành Dương là đã cực kỳ cố sức, nhìn vạt áo của Mai Siêu Phong thấm đẫm máu sao Lâm Bình Chi có thể không đau lòng?.

Lần này Lâm Bình Chi liều mạng ra ngoài cũng vì muốn kiếm đồ ăn cho Mai Siêu Phong ai ngờ lại gặp Mộc Cao Phong ở đây, lại càng không ngờ Mộc Cao Phong vì lý do gì đó lại nhận ra Lâm Bình Chi, lúc này mới dẫn đến cơ sự.

Lâm Bình Chi cắn răng, hắn căn bản không thể để Mộc Cao Phong phát hiện ra Mai Siêu Phong vì vậy rốt cuộc thả chiếc bánh bao kia ra sau lưng, không khỏi quay về phía Mộc Cao Phong cúi đầu.

“Gia gia, xin gia gia vì Bình Chi cùng Lâm gia lấy lại công đạo”.

Một Cao Phong nghe vậy thích lắm, hắn lại cười lớn tiếng.

“Gọi gia gia sao còn không dập đầu? “.

Lâm Bình Chi khuôn mặt càng tái đi nhưng nghĩ đến Mai Siêu Phong đằng sau hắn lại cắn răng mà dập đầu.

“Gia gia xin nhận của Bình Chi một lậy “.

Mộc Cao Phong cứ như chơi chưa đủ, hắn tiếp tục gằn giọng.

“Lậy một cái sao có thành ý được, lậy chín cái mới đủ “.

Lâm Bình Chi biết làm thế nào?, đương nhiên phải lậy đủ chín cái.

Nhìn Lâm Bình Chi liên tục cúi đầu lạy mình, Mộc Cao Phong trong lòng càng ngày càng sướng, đến khi Lâm Bình Chi lậy đủ chín cái, đến khi Lâm Bình Chi một lần nữa ngửa đầu lên thì đã thấy Mộc Cao Phong không nhìn hắn nữa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía sau bức cổ phật.

“Cháu ngoan, cháu đã lậy chín cái đương nhiên liền là cháu ngoan của Mộc gia gia, cháu ngoan nói xem lúc nãy cháu ngoan nhìn về phía bức tượng kia để làm gì?, chẳng nhẽ có gì đó mà cháu ngoan đang che giấu ông nội hay sao? “.

Lâm Bình Chi như cảm thấy trái tim nảy lên tận cổ họng, lập tức đáp lời Mộc Cao Phong.

“Mộc gia gia, trong đó không có gì, thực sự không có gì “.

Lâm Bình Chi mới đi ra giang hồ nào qua mắt được Mộc Cao Phong, Mộc Cao Phong nghe vậy thì càng biết sau bức tượng có vấn đề, hắn lại nghĩ tới Tịch Tà Kiếm Phổ ở nơi đó trong lòng càng thêm vui vẻ, bàn tay kinh khủng liền đưa ra đẩy ngã Lâm Bình Chi xuống đất rồi bước thẳng về phía bức cổ phật.

Lâm Bình Chi bị đẩy ngã ra đất, cũng chẳng biết lấy đâu ra sức lực vối nhảy cả người về phía trước, dùng hai tay ôm lấy chân Mộc Cao Phong, miệng không khỏi hét lớn.

“Mai tỷ, người mau chạy đi, ta cản kẻ này lại “.

Thấy Lâm Bình Chi hô như vậy Mộc Cao Phong liền giật mình, hắn vậy mà không phát hiện được sau lưng bức cổ phật có người.

Hắn lập tức vận lực chân mà đá ra một cái, Lâm Bình Chi chỉ thấy máu trào ngược lên ngực mà bay ngược ra ngoài, miệng phun máu bắn ra xa hơn 3m, sau đó Mộc Cao Phong liền lên tiếng.

“Ai?, không đi ra đừng trách lão phu không khách khí “.

Mộc Cao Phong hét một tiếng, ở sau bức tượng Mai Siêu Phong liền thở dài, nàng rốt cuộc bước ra.

Mộc Cao Phong vừa thấy Mai Siêu Phong đi ra hai mắt liền sáng lên.

“Ha ha, cháu ngoan không hổ là cháu ngoan, biết vì ông nội dâng lên đại mỹ nhân “.

Mộc Cao Phong nói xong lại đánh giá Mai Siêu Phong một lượt, hắn càng nhìn dục hỏa lại càng tăng.

“Mỹ nhân à mỹ nhân, còn đợi gì nữa mà không ngoan ngoãn quỳ xuống cho đại gia? “.

Mộc Cao Phong thân là cao thủ hắn cũng nhìn ra Mai Siêu Phong không hề tầm thường nhưng mà trừ khi mù mới không nhìn ra Mai Siêu Phong có thương thế hơn nữa thương thế còn rất nặng.

Trên người Mai Siêu Phong vẫn còn có máu, sắc mặt thì trắng bệch, người như vậy có thể mạnh bao nhiêu?.

Mai Siêu Phong nhìn kẻ vừa lùn vừa xấu trước mặt trong lòng liền thấy khinh thường, cỡ Mộc Cao Phong nếu nàng toàn thịnh nội trong 10 chiêu liền đánh bại, trong vòng 20 chiêu liền có thể lấy mạng nhưng khổ nỗi nàng lúc này động một chút cũng thấy đau, quả thực phải gọi là họa vô đơn chí.

Mai Siêu Phong lại hướng ánh mắt về phía Lâm Bình Chi, rốt cuộc nàng nhẹ cắn răng mà nói.

“Bình Chi, chút nữa ngươi lập tức không quan tâm gì mà chạy đi, yên tâm kẻ này không đuổi theo ngươi được “.

Mai Siêu Phong nói rồi còn chẳng để Lâm Bình Chi kịp lên tiếng đã thấy hai tay nàng đưa lên cao, theo động tác này lộ ra vòng eo tinh tế cùng bộ ngực no đủ như muốn xé áo mà ra, tiếp theo móng tay nàng liền dài ra, trên người toát ra từng đợt hàn khí.

Ánh mắt Mai Siêu Phong bắn ra thứ sát khí kinh người làm cho Mộc Cao Phong lạnh cả gáy, Mai Siêu Phong năm xưa đã giết không biết bao nhiêu mạng người, so với Mộc Cao Phong nhiền hơn quá nhiều.

“Hai lựa chọn, hoặc là cút hoặc là cùng chết”.

Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại đặc sát khí, Mộc Cao Phong thực sự bị dọa cho tái cả mặt.

Mộc Cao phong căn bản không nghĩ nhiều lập tức lướt thẳng về phía Lâm Bình Chi còn chưa đứng lên nhưng hắn sao nhanh bằng Mai Siêu Phong được, Mai Siêu Phong cắn răng mà đuổi theo, tốc độ siêu việc Mộc Cao Phong sau đó Cửu Âm Bạch Cốt Trảo xé không đánh ra.

Một Cao Phong kinh hãi cũng đánh ra một chưởng, hai người đối chưởng với nhau để rồi đều bị bắn ngược ra.

Mai Siêu Phong ngã xuống bên cạnh Lâm Bình Chi, miệng nàng tiếp tục phun máu.

Phía ngược lại Mộc Cao Phong cũng chẳng khá hơn, cánh tay hắn rách toạc ra bất quá trên bàn tay kia lại xuất hiện từng làn khí xanh, Mộc Cao Phong trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn nhưng ánh mắt lại xuất hiện vẻ ngoan độc.

“Tiện nhân, là ngươi muốn chết “.

Mai Siêu Phong cắn răng, nàng cũng ngước lên nhìn đối phương.

“Ngươi luyện độc công? “.

Mộc Cao Phong đúng là luyện độc công tuy nhiên không phải chính quy, hắn từ nhỏ cơ duyên xảo hợp tìm được một bản Ngũ Độc Bảo Điển của Ngũ Độc Giáo mà luyện theo tuy nhiên lại là tàn bản hơn nữa không có minh sư, rốt cuộc luyện công 30 năm liền trở thành Đại Tông Sư nhưng cũng trở thành kẻ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.

Độc công cỡ hắn Mai Siêu Phong vốn không sợ nhưng mà nàng đang trọng thương, độc công chính là sát thương chí mạng với nàng.

Mộc Cao Phong cười khằng khặc, sau đó khí xanh của hắn càng ngày càng nhiều, theo sự điều khiển của hắn khí độc liền tràn về phía Mai Siêu Phong.

“Tiện nhân, để Mộc gia gia cho ngươi biết thế nào là địa ngục, chút nữa liệu mà hầu hạ gia gia cho ngoan, gia gia liền cho ngươi dễ chịu một chút”.

Nói rồi Mộc Cao Phong thậm chí từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, hắn nhẹ liếm lên cái bình này.

Mộc Cao Phong... dĩ nhiên còn mang cả xuân dược trong người.

Mai Siêu Phong trong ánh mắt lộ ra sợ hãi, nàng không sợ chết nhưng mà nàng không muốn chết lúc này bất quá nếu rơi vào tay Mộc Cao Phong... nàng thà cắn lưỡi tự sát.

Lúc này Mai Siêu Phong liền nghĩ đến sư muội, nghĩ đến sư phụ ở Đào Hoa Đảo, ánh mắt lộ ra vẻ sầu thảm.

Nàng thậm chí còn đang chuẩn bị một chưởng đánh vào thiên linh của chính mình bất quá rất nhanh hai mắt Mai Siêu Phong trợn lên, nàng thấy một đóa hoa máu bay cao giữa trời, cái đầu của Mộc Cao Phong dĩ nhiên bị người khác cắt bay đi sau đó toàn bộ khí độc bị một luồng nội lực chí dương chí cương đốt bằng sạch, hơi nóng còn phả vào người nàng.

Mai Siêu Phong cố gắng định thần nhìn lại đã thấy một thân ảnh hiện ra trước mặt mình, người này... nàng không hề nhận ra nhưng giọng nói của hắn lại quen thuộc vô cùng.

“Vất vả rồi, yên tâm từ nay về sau liền không để ai đụng tới ngươi “.

Trước mặt Mai Siêu Phong, Vô Song có chút tự trách nhìn nàng, hắn vừa nói cũng không quên đưa tay ra trực tiếp đánh ngất Lâm Bình Chi.

Thấy Lâm Bình Chi bất tỉnh, Mai Siêu Phong lại hướng ánh mắt về phía Vô Song, giọng nói nàng có chút run lên.

“Vô Song?, thật sự là ngươi? “.

Vô Song gật đầu, hắn cũng không kéo lớp dịch dung xuống, hắn đưa một tay ép vào lưng Mai Siêu Phong mà đưa nội lực của chính mình vào, đến khi hơi thở của Mai Siêu Phong dần dần ổn định, Vô Song mới đáp.

“Về nhà thôi, Dung nhi cũng đang đợi ngươi “.

Mai Siêu Phong nghe đến đây sau đó liền thấy mắt mình mờ đi, đôi mắt nhắm lại mà ngất lịm trong vòng tay Vô Song.

Bế Mai Siêu Phong trên tay, Vô Song hướng về phía khoảng không xa xa mà lên tiếng.

“Mang nốt tiểu tử này về đi, trở về tửu quán chúng ta bàn tiếp việc của Lâm Viễn Đồ”.

Vô Song cũng mặc kệ Trường Thanh Tử có nghe thấy hay không, hắn cứ như vậy mang theo Mai Siêu Phong mà biến mất.

_ _ _ _ _ _ _

P/S: Mình xin sửa một chút đoạn Lâm gia.

Lúc phái Thanh Thành tấn công Lâm gia là 5 ngày trước đêm Vô Song đối thoại với Trương Tam Phong nha.