Cực Võ

Quyển 3 - Chương 115-3: Đông Phương Quỳnh Hương.




Nàng mở rèm ra, ánh mắt nhìn về phía Vô Song.

Nàng không thích hắn, đây là chuyện dĩ nhiên, đến tận bây giờ nàng vẫn không thích hắn, cái này không có gì phải nói lại.

Nàng không thích hắn là một việc nhưng mà Vô Song quả thực cũng làm nàng có chút cảm động, nàng cũng là nữ nhân, là một nữ nhân bình thường, nàng cảm thấy nếu nữ nhân nào rơi vào trường hợp của nàng cũng không có cách nào bỏ mặc không quan tâm tới tình trạng của Vô Song.

Vô Song hôn mê 7 ngày, nàng chăm sóc hắn 7 ngày, bản thân đương nhiên cũng muốn hắn tỉnh lại càng sớm càng tốt, nàng cũng không muốn hắn chết.

Đang đánh xe ngựa nàng liền phát hiện trong xe có động tĩnh lập tức tiến vào thì thấy Vô Song tỉnh lại, nàng đương nhiên vui vẻ sau đó lại thấy Vô Song một tay che miệng, nàng có thể cảm giác thấy hắn đang khủng hoảng vô cùng.

Nàng lần này cũng không hỏi vì Vô Song mà lo lắng, nàng liền mở miệng.

“Ngươi có sao không? “.

Nàng cũng không cảm thấy mình làm gì sai nhưng mà biểu hiện của Vô Song lại càng dọa người, Vô Song vậy mà nhìn chằm chằm vào dung mạo của nàng sau đó trong ánh mắt xuất hiện một loại thần sắc sợ hãi cứ như nàng là hồng hoang cự thú vậy.

Nàng không phải bị mù, nàng sao có thể nhận ra ánh mắt Vô Song nhìn mình không đúng vì vậy hai hàng lông mày liền nhíu lại.

“Có chuyện gì vậy? “.

Nàng lại hỏi lần thứ hai tuy nhiên Vô Song vẫn không trả lời thay vào đó cánh tay hắn có chút run rẩy đưa ra, cánh tay vậy mà như muốn tháo chiếc mặt nạ của nàng ra.

Nàng cũng là tuyệt thế cao thủ trong thiên hạ đương nhiên không bị Vô Song thành công thực hiện ý đồ của mình, thân thể liền lui ra sau, ánh mắt nhíu chặt lại.

“Ngươi làm sao vậy? “.

Đây là lần thứ ba nàng lên tiếng, có lẽ cũng chính âm thanh lần này gọi tỉnh Vô Song, Vô Song cánh tay bất giác thu lại nhưng mà sắc mặt hắn càng ngày càng xấu, càng ngày càng trắng.

“Ngươi gọi là gì? “.

Đây là câu nói đầu tiên của Vô Song, một câu nói làm nàng bất ngờ vô cùng.

Nàng nhín hắn một chút thản nhiên mà đáp.

“Ta họ Đông Phương tên một chữ Bạch, gọi ta Đông Phương Bạch là được “.

Nàng nói xong chỉ thấy Vô Song lập tức lắc đầu, hắn căn bản không tin.

“Ta hỏi lại người gọi là gì?, cũng không cần lấy tên Đông Phương Bất Bại ra mà xưng hô “.

Lần này ánh mắt nàng càng nhíu chặt lại nhưng mà rất nhanh cũng dãn ra.

“Ta đã nói rồi, ta gọi Đông Phương Bạch, ta cùng đại ca trùng tên với nhau, ngươi muốn nghĩ cái gì thì nghĩ “.

Nàng dứt lời tâm trạng liền có chút không vui chí ít ánh mắt Vô Song nhìn nàng làm nàng không cách nào vui được, nàng vốn tưởng nàng nói xong câu đó thì Vô Song sẽ im lặng nào ngờ Vô Song ở sau lưng nàng tiếp tục lên tiếng.

Vô Song lúc này lưng dựa vào thành xe ngựa, hắn bỗng cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu ngửa về phía sau một tay đặt lên chán sau đó lên tiếng.

“Ta đã gặp Đông Phương Bạch, chính cái tên Đông Phương Bạch ta cũng thường xuyên sử dụng, đại ca ngươi... muốn ta thay hắn đóng vai Đông Phương Bất Bại đồng thời cũng muốn ta để ý đến ngươi một chút, tất nhiên lúc này ta cảm thấy ta cũng không có khả năng mà để ý đến ngươi “.

“Võ công của ngươi rất lạ nhưng mà Trường Sinh Khí trên người ngươi thì không nhầm được, bản thân ta từng gặp qua Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong, bản thân đối với người này cũng có hiểu rõ, ngươi đã nhận được truyền thừa của Trương Tam Phong nhất định cũng phải được Trương Tam Phong công nhận “.

“Em gái của Đông Phương Bất Bại lại kiêm truyền nhân của Trương Tam Phong, thực lực của ngươi đã vô hạn tiếp cận đế vị, ta cũng cảm thấy không thể nhìn ngươi hay giúp đỡ ngươi cái gì, chúng ta chia tay ở đây đi “.

Nàng không ngờ Vô Song cứ như thế nói một tràng dài, ánh mắt nàng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn sau đó nàng thấy Vô Song thực sự đứng lên, thân hình nhất biến liền đã từ cửa sổ xe ngựa mà lướt ra ngoài, hắn vậy mà muốn đi thật.

Nàng nhìn theo chuyển động của hắn không khỏi lên tiếng.

“Đứng lại “.

Vô Song bị nàng gọi, hắn hơi rùng mình, nói thật tâm trạng của Vô Song lúc này rất khó diễn tả, hắn còn không biết mình muốn làm gì, hắn thậm chí lựa chọn rời đi, hắn cần một chỗ để bình tĩnh, để có thể thực tâm ngồi xuống nghĩ lại rốt cuộc việc gì xảy ra, hắn còn không dám quay đầu lại nhìn cái ánh mắt kia.

Cố gắng tự khống chế nội tâm của mình, Vô Song rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, hướng về nàng mà hỏi.

“Có việc gì không? “.

Nàng đứng trên xe ngựa nhìn chằm chằm vào Vô Song, nàng thậm chí có thể thấy ánh mắt Vô Song như muốn trốn tránh chính nàng vậy, hắn cứ như càng muốn nhanh chóng rời khỏi nàng nhanh bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.

Nàng thở ra một hơi, âm thanh có chút lạnh lẽo vang lên.

“Ngươi nói cho ta biết tung tích đại ca, ta có thể cho ngươi biết tên “.

Vô Song nghe nàng nói rốt cuộc cũng ngửa đầu lên nhìn nàng.

Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Ta đã hứa với Đông Phương đại ca, không thể nói với bất cứ ai tung tích của hắn đặc biệt là ngươi, bất quá tình trạng của hắn ta cũng có thể nói một hai “.

“Đông Phươn đại ca lúc này tình cảnh cực kỳ không tốt, trên người tràn ngập tử khí như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi tuy nhiên chính ta không nhìn thấy tật bệnh gì trên người hắn thậm chí ta có thiên hướng đây là một loại tu luyện hơn, có người nói với ta hắn đang tìm chết “.

“Ta không quá hiểu tìm chết là sao nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc ta cảm thấy Đông Phương đại ca cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, đây là tất cả những thứ ta có thể nói “.

Nàng cúi đầu trầm tư một lúc sau đó lại lên tiếng.

“Ngươi lần này rời đi... nếu có thể thì qua Hành Dương Thành, ở đó có một vị trưởng lão phái ta có khả năng gặp nguy hiểm, ngươi đã được đại ca phó thác vậy... ngươi để ý đến ông ta một hai, coi như trách nhiệm của Nhật Nguyệt Giáo Chủ đi “.

Không thể không nói nàng rất hiểu Đông Phương Bạch, Vô Song chỉ nói một chút việc ĐÔng Phương Bạch nhờ hắn thì nàng cũng đã đoán ra rồi.

Vô Song nghe vậy cũng gật đầu, việc Khúc Dương cùng Khúc Phi Yến hắn đương nhiên quản đồng thời trong nội tâm cũng trở nên nặng nề, hắn biết hắn rời đi lúc này thì hắn cùng nàng chỉ sợ chia tay ở đây không biết bao giờ có thể gặp mặt.

Bất quá... không gặp mặt có lẽ cũng tốt.

Vô Song vận lên Mị Ảnh thân pháp cứ như vậy mà lướt đi, đến cả quay đầu cũng không quay đầu lại.

Thấy hắn rời đi, nàng khóe miệng hơi mở, nàng cũng không biết hắn có nghe thấy hay không.

“Ta họ Đông Phương, tên Quỳnh Hương bất quá ta hy vọng ngươi nói tên ta với người khác”.

Nói rồi nàng lại ngồi xuống, tiếp tục một mình một xe ngựa hướng về Võ Đang Sơn.

Ngày hôm nay Vô Song cùng Đông Phương Quỳnh Hương chính thức chia tay, ai đi đường nấy.