Cực Võ

Quyển 3 - Chương 115-2: Mở Mắt.




Hoàng Dung dùng bốn gậy đánh bay Tả Thừa Phong nhưng trong mắt tất cả mọi người thì không khác miểu sát là bao, nàng dùng bốn gậy khiến cho Tả Thừa Phong đến một chút xíu khả năng phản ứng không có, bốn gậy nối tiếp nhau như nước chảy mây trôi hơn nữa nhanh vô cùng, chiến đấu này đương nhiên có thể được coi là miểu sát.

Dĩ nhiên việc nàng miểu sát Tả Thừa Phong cũng không có cách nào so sánh được với Thiên Địa Đồng Âm mà nàng sinh ra.

Cái cảm giác toàn bộ thiên địa đều vang lên tiếng gậy đập đất, cái thứ âm thanh kia quả thực đáng sợ vô cùng cũng rung động vô cùng, Đả Cẩu Bổng Pháp tại sao có thể so cùng Hàng Long Thập Bát Chưởng của chính Cái Bang?.

Có rất nhiều người nói Hàng Long vốn mạnh hơn Đả Cẩu, bản thân Đả Cẩu Bổng Pháp chỉ là một loại vinh dự, chỉ là một loại minh chứng cho thân phận của chưởng môn nhưng đáp án này dĩ nhiên không phải, chí ít tại thế giới này là thế.

Chỉ có những chưởng môn của Cái Bang thì mới biết Đả Cẩu Bổng Pháp mạnh mẽ ra sao đặc biệt là khi đi cùng Đả Cẩu Bổng, nó cũng chẳng khác gì việc sử dụng Song Kiếm Hợp Bích mà có hai thanh Ỷ Thiên Kiếm phối hợp cả.

Hàng Long đương nhiên mạnh hơn nữa uy thế cực lớn nhưng Hàng Long uy thế lớn ra sao thì cũng là uy của bản thân mình.

Đả Cẩu Bổng Pháp có thể sinh ra thiên địa đồng âm, là uy của thiên địa, loại uy thế này mới hợp với Cái Bang bởi Đả Cẩu Bổng Pháp có thể mang theo thiên địa uy chia cho Đả Cẩu Trận của chính Cái Bang.

Mười cái Đả Cẩu Trận được tạo nên liền có thể vây khốn một ngũ tuyệt cao thủ sơ kỳ.

Mười cái Đả Cẩu Trận tạo nên nhưng có bang chủ Cái Bang dùng Đả Cẩu Bổng Pháp tự mình thiết trận thì có thể vây khốn một cao thủ ngũ tuyệt hậu kỳ.

Đây chính là khác biệt lớn nhất của hai loại võ công, Hàng Long chỉ là một mình mình mạnh lên nhưng Đả Cẩu Bổng là tất cả thuộc hạ cùng mạnh lên, bang chủ Cái Bang không cần phải là người mạnh nhất nhưng phải là người giúp huynh đệ Cái Bang mạnh hơn, cái này gọi là áo nghĩa của Cái Bang.

_ _ _ _ _ __ _

Ở một nơi cách xa Hành Dương Thành rất nhiều, giây phút Hoàng Dung gọi ra Thiên Địa Đồng Âm cũng không biết có phải là giữa Hoàng Dung cùng với Vô Song có sợi dây liên kết vô hình nào không... hắn cũng mở mắt bất quá ánh mắt của Vô Song đen nhánh, đen đến đáng sợ.

Vô Song lúc này thậm chí còn không biết mình đang ở đâu hắn chỉ có thể cảm nhận được bản thân có lẽ đang ở trên một chiếc xe ngựa, một chiếc xe ngựa đang di chuyển.

Vô Song mở mắt nhưng hắn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng mà đây không phải là Vô Song bị mù mà là hắn rơi vào một loại trạng thái kỳ dị.

Đến khi ánh mắt Vô Song dần dần tìm lại được một tia thanh minh hắn mới có thể một lần nữa nhìn thấy màu sắc, cảm nhận mình thật sự tồn tại.

Vô Song tổng cộng đã bất tỉnh gần 7 ngày, vậy trong 7 ngày này hắn gặp cái gì?.

Vô Song thân thể có Cửu Âm Chân Lực hộ thể, cho dù tác dụng phụ của đan dược cực lớn, cho dù thân thể hắn bị đẩy tới giới hạn thì cũng không làm hắn bất tỉnh lâu như thế.

Trong 7 ngày nay Vô Song liên tục gặp lại một giấc mơ, một giấc mơ như một vòng luân hồi vĩnh cửu vậy.

Hắn mơ thấy gì?, hắn mơ thấy mình kiếp trước.

Cũng như những lần trước nhưng mà hình ảnh không quá chân thực cứ như có một bàn tay vô hình mạnh mẽ không cho hắn mở ra vậy.

Nếu lúc trước là những mảng màu đen trắng đợi hắn khám phá, những khung hình cất chứ ký ức bị mất đi kiếp trước thì lần này chỉ là những ký ức mơ mơ hồ hồ.

Hắn trong 7 ngày nay nhìn thấy một người đàn ông tự tử.

Hắn không quen người đàn ông này nhưng hắn lại biết tại sao người này tự sát.

Hắn nhớ ngày đó công ty gia đình Kiên gặp phiền phức, bị đối thủ chơi xấu gần như phải từ bỏ công trình trọng điểm cấp thành phố.

Khi đó hắn làm gì?, hắn rất nhanh tìm ra cách giải quyết vấn đề, đối thủ lần này làm rất khá, không chỉ mua chuộc một nhóm thợ tự làm thiệt hại cho công trình còn tự tổ chức đình công, còn đâm đơn kiện, sau đó rất nhiều phóng viên tiến đến.

Sự việc náo rất lớn, phóng viên vào cuộc sau đó ủy ban thành phố vào cuộc, công ty gia đình Kiên chắc chắn sẽ mất công trình hơn nữa giá trị cổ phiếu liền sẽ giảm mạnh, uy tín giảm mạnh đồng thời gần như cũng mất toàn bộ khả năng làm việc cho chính quyền thành phố vào tay đối thủ.

Đương nhiên đấy chỉ là hậu quả trước mắt, hậu quả về sau thì càng thêm kinh khủng.

Hắn cùng Kiên làm bạn nhiều năm, cả hai cũng không quá quan tâm đến công ty xây dựng này dù sao hắn cùng Kiên đều có sự nghiệp riêng nhưng mà không thể không ra tay, kết quả... hắn đi tìm một con dê thế tội, như bao người khác bất cứ việc gì cũng phải tìm được người chịu tội thay, hắn cùng cha của Kiên sau khi bàn bạc liền trực tiếp đổ tội cho quản sự công trình.

Việc còn chưa dừng lại ở đó, hắn bắt đầu rất nhanh ngụy tạo bằng chứng, bắt đầu đi mua chuộc người rồi đâm đơn kiện, hắn đâm đơn kiện công ty đối phương mua chuộc vị quản sự kia, cùng với vị quản sự này âm thầm phá hủy công trình, hắn làm thật đến nỗi máy ghi âm cũng có, tiền cũng được chuyển vào tài khoản quản sự.

Vị quản sự này hiện tại thật sự thiếu tiền, hắn nghe nói... vợ của ông ta bị u não cần tiền tiến hành phẫu thuật, mượn có này nhất quyết không buông tay, trở thành cớ thích hợp nhất cho người quản sự này nhận tiền công ty đối phương.

Dưới bàn tay của hắn, tòa án rốt cuộc tuyên án, đương nhiên công ty gia đình Kiên thắng kiện.

Về phần vị quản sự kia đương nhiên hắn không quan tâm nữa, theo hắn mà nói người này chắc chắn tiến vào tù, trong thời gian đối phương vào tù công ty liền sẽ vì vợ hắn trả tiền phẫu thuật u não, đây đương nhiên là bản thân hắn phát thiện tâm, coi như đền bù.

Kết quả chính hắn cũng không ngờ được vì cái gì người quản sự kia thoát ra được hơn nữa lại nhảy lầu tự sát.

Hắn thậm chí thuê riêng một căn phòng cao tầng tại khách sạn để nhìn người kia tự sát, hắn còn đang nhẹ nhấp một ngụm rượu vang thơm ngào ngạt.

Hình ảnh tiếp theo rất loạn rất loạn nhưng mà hắn có thể mơ hồ thấy bản thân mình có đến đám tang của gia đình kia.

Đám tang của một tù nhân trốn trại sau đó còn tự sát.

Đám tang này cũng không có bao nhiêu người đến, hắn cũng không thấy người vợ bị u não kia nhưng mà hắn thấy cô con gái của hai người.

Sau đó hắn thấy người con gái này quay đầu nhìn về phía mình... tiếp theo hình ảnh liền kết thúc bắt đầu cho vòng lặp của chính nó.

Một chuỗi hình ảnh lặp đi lặp lại nhưng luôn kết thúc bằng ánh mắt của cô gái kia mơ hồ nhìn qua hắn.

Cô gái rõ ràng không che mặt nhưng hắn lại không nhìn thấy dung mạo của nàng, hắn chỉ thấy ánh mắt, chỉ ánh mắt mà thôi.

Vô Song sau khi tỉnh lại, sau khi có ý thức việc đầu tiên hán làm là ngồi bật dậy một tay che miệng nôn thốc nôn tháo.

Nếu là hắn năm 16 tuổi thời điểm trước khi đi du học hắn tuyệt đối không tin mình sẽ làm việc như vậy.

Nếu là hắn năm 30 tuổi thì hắn tin.

Hắn đã từng cười với bản thân mình mà nói, nếu có một cách thần kỳ nào đó để hắn năm 16 tuổi gặp hắn năm 30 tuổi liền sẽ chỉ thẳng vào mặt mà nói ra hai chữ ‘thằng khốn’.

Hắn năm 30 tuổi khác hắn năm 16 tuổi nhiều lắm.

Vô Song một tay che miệng cả người run lên đồng thời cửa xe ngựa cũng được một bàn tay vén lên.

Từ bên ngoài khuôn mặt với tấm mặt nạ quen thuộc xuất hiện, nàng thấy hắn tỉnh ánh mắt liền không khỏi dãn ra nhưng mà lại thấy hắn nôn thốc nôn tháo liền lập tức lên tiếng hỏi.

“Ngươi có sao không? “.

Nhìn ánh mắt lo lắng của nàng nhìn mình, Vô Song giật bắn cả người.

GIây phút này hai loại ánh mắt trùng điệp gắn vào nhau, ánh mắt trong mộng cùng ánh mắt thực tại hòa làm một, hai ánh mắt... không khác gì nhau.

Vô Song thậm chí có một loại suy nghĩ, chỉ cần hắn tháo mặt nạ của nàng ra liền... liền nhớ ra được dung mạo của cô bé trong mơ kia.

Đối mặt với ánh mắt lo lắng kia nhìn mình, Vô Song thậm chí còn thấy khủng hoảng, còn thấy sợ hãi.

_ _ _ _ _ _ __

“Có chuyện gì vậy? “.

Đây cũng là âm thanh của nữ nhân nhưng không phải của nàng, đây là tiếng của A Thanh, tiếng của A Thanh ở âm giới.

Nàng hỏi như vậy là bởi Độc Cô Cầu Bại đang dẫn đường cho nàng đột ngột dừng lại.

Độc Cô Cầu Bại lúc này cũng không có đeo mặt nạ chỉ tiếc là Vô Song không được nhìn thấy dung mạo của hắn.

Độc Cô Cầu Bại trước câu hỏi của A Thanh cũng không trả lời, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía sau.

A Thanh cũng tò mò mà nhìn theo, sau lưng nàng cũng chẳng có gì cả, có chăng chỉ là một cõi u minh.

“Có gì không ổn sao? “.

A Thanh lại hỏi.

Độc Cô Cầu Bại lần này vậy mà gật đầu, lông mày hơi nhíu.

“Ừ, có chút việc không ổn “.

Độc Cô Cầu Bại rốt cuộc thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục dẫn đường cho A Thanh trong âm giới nhưng mà A Thanh có thể phát hiện ra bàn tay của Độc Cô Cầu Bại đang nhẹ run lên.

Có việc gì lại làm cho hắn run được?, cái này A Thanh thật sự không biết đồng thời cũng đoán không được.

Có lẽ mỗi người đều có một bí mật không muốn ai biết đi?.

_ _ _ _ _ _ _ __ _ _

(suy nghĩ mãi rốt cuộc cũng viết ra chương này)