Cực Võ

Quyển 2 - Chương 54: Bài Học (1)




Bản thân Vô Song làm người hai kiếp nếu tính chi ly ra cũng sống hơn 40 năm, nếu chỉ so tuổi tác hắn còn lớn hơ Thượng Quan Thần nhiều lắm.

Vô Song lại càng không phải loại người gàn dở, nếu là bình thường Vô Song cùng Thượng Quan Thần chưa chắc đã nổ ra một trận chiến, trong mắt Vô Song mà nói cuộc chiến này cũng quá mức trẻ con, hắn cùng Thượng Quan Thần cũng chưa đến mức sinh tử đối đầu để đánh một trận như vậy.

Có trách liền phải trách Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Tửu Thần Quyết.

Dưới làn gió nhẹ của cảnh đêm nơi Thiên Ý Thành, Vô Song đứng đó tóc trắng tung bay, những ngón tay trắng ngần đang nhẹ lau đi cây châm vàng chỉ có điều ánh mắt Vô Song lại không bình tĩnh như thường lệ.

Vô Song có một loại cảm giác, công pháp võ học của thế giới này càng thâm ảo thì càng có khả năng thay đổi con người, thậm chí qua thời gian liền khiến một người hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Cảm giác này rất vô lý nhưng lại càng ngày càng chân thật, Vô Song mới chỉ tiếp xúc qua Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Tửu Thần Quyết chứ chưa dám nói là tiếp xúc với toàn bộ võ công trong thiên hạ nhưng chỉ từ 2 bộ công pháp này hắn đã cảm thấy mặt trái của nó.

Có lẽ Vô Song thân là người tiền kiếp, hắn không có cách nào bắt đầu từ con số 0, hắn khi đến thế giới này không phải là một tờ giấy trắng, chính vì vậy có rất rất nhiều thứ nếu người của thế giới này coi là bình thường thì Vô Song lại cảm thấy xa lạ, cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Tất nhiên Vô Song hắn nghĩ gì là việc của hắn, những người xung quanh thì không có nghĩ như vậy.

Bản thân Thượng Quan Thần chính là một trong những thiên tài trẻ tuổi nhất của Thiên Ý Thành, Liên Hoa Thiền Công của hắn cũng cực kỳ đáng sợ, Thượng Quan Thần không phải ngẫu nhiên được gọi là Thần công tử, một khi Liên Hoa Thiền Công đã được hắn sử dụng thì Thượng Quan Thần thậm chí đủ thực lực trùng kích vào những vị trí cao hơn nữa.

Ngày hôm nay một thiên tài hàng đầu của Thiên Ý Thành bị một tiểu tử tân sinh đánh bại hơn nữa bại thảm như vậy, điều này quá mức làm người ta khiếp sợ cũng quá mức khó tin.

Vô Song mạnh mẽ... tất nhiên ai cũng đồng ý nhưng mạnh mẽ đến mức này thì hơi quá, chí ít hiện nay trong mắt Đường Mộng cùng Mộ Dung Phi Vũ đồng thời cảm thấy hít thở không thông.

Hai người này một người đến từ Đường Môn còn một người đến từ Cô Tô Mộ Dung Gia, cả hai thậm chí có thể coi là đối thủ bất quá hiện nay bọn họ lại thực sự cảm thấy có chung một mục đích, chung một cái gai.

Phải nói thời gian Vô Song đến Thiên Ý Thành phi thường đặc biệt, ít ngày trước Đường công tử Đường Quan Nam trọng thương đến bây giờ vẫn chưa lành, chưa thể xuất quan.

Mộ Dung Yến Nhi nửa tháng trước tiếp nhận nhiệm vụ sau đó tiện đường đi qua Cô Tô, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu quay về.

Ngày hôm nay Vô Song đánh bại Thượng Quan Thần vậy chẳng nhẽ nói trong thời gian gần toàn bộ thiên tài của Thiên Ý Thành không ai ép được khí diễm của Vô Song sao?, điều này cực kỳ khó chấp nhận đối với những người ở đây.

Vô Song hiện nay đã vậy thì ai biết sau này hắn sẽ thế nào?, Vô Song thậm chí sẽ uy hiếp đến Mộ Dung Yến Nhi cùng Đường Quan Nam.

Không phải ngẫu nhiên mà Đường Môn cùng Mộ Dung gia vẫn luôn có một chỗ đứng cực kỳ vững chắc tại Thiên Ý Thành, cũng không phải ngẫu nhiên cho dù Đường Môn cùng Mộ Dung gia thường xuyên va chạm với trong Thiên Ý Thành nhưng vẫn không có một thế lực nào thật sự chiếm thượng phong tuyệt đối, hai thế lực này luôn luôn song song đồng hành với nhau.

Đây là sự cân bằng, sự cân bằng mà thượng vị giả lựa chọn, sự cân bằng của Mộ Dung gia cùng Đường Môn đồng thời thiết lập lên.

Thiên Ý Thành là học viện lớn nhất của võ lâm phương nam cũng là nơi nhiều thiên tài của võ lâm phương nam tập trung nhất, đây chính là tương lai của phương nam.

Bất kể thế nào khi thiên tài tiến vào Thiên Ý Thành bọn họ rồi cũng sẽ phải chọn, hoặc là Đường Môn hoặc là Cô Tô Mộ Dung Gia, lựa chọn khác chỉ là sự hủy diện của cả 2 nhà.

Khi đã xác nhận đi theo thế lực nào điều này vô hình chung sẽ tạo thành một loại thói quen, một loại mối quan hệ dẫn đến việc kể cả khi rời khỏi Thiên Ý Thành, kể cả khi trở về với thế lực của chính mình, bọn họ vẫn sẽ không thoát ra được khỏi vòng tròn quan hệ của Thiên Ý Thành, không thoát ra được quan hệ với Đường Môn hoặc Cô Tô Mộ Dung Gia.

Ai cũng nói, kiềng 3 chân là vững chãi nhất, vì vậy Thiên Ý Thành có thể coi là một liên minh, liên minh giữa Mộ Dung Gia, Đường Môn cùng chính Thiên Ý Thành.

Nếu đã không lựa chọn ngả theo bên nào thì cũng chỉ có thể chấp nhận phụng Thiên Ý Thành làm chủ, trở thành Hắc Ma.

Lúc này, ngay giờ phút này hai người Đường Mộng cùng Mộ Dung Phi Vũ đều cảm thấy, cái chân thứ 4 chuẩn bị xuất hiện rồi, thế kiêng ba chân tồn tại trong Thiên Ý Thành đang bị lung lay một cách đáng sợ.

Chỉ cần cho Vô Song thêm thời gian, bằng vào thực lực của Vô Song, hắn nhất định có thể làm vật cản cho Mộ Dung Yến Nhi cùng Đường Quan Nam thậm chí ai biết 2-3 năm sau liên có thế lực thứ 4 xuất hiện để rồi tự tay hủy đi cái kết cấu cân bằng mà Mộ Dung Gia cùng ĐƯờng Môn dày công tạo dựng?.

Các thế lực võ lâm vốn không chỉ đánh đánh giết giết, giữa các thế lực võ lâm không chỉ có cuộc chạy đua về võ lực mà còn chạy đua về tầm ảnh hưởng.

Tầm ảnh hưởng lớn nhỏ sẽ được quyết định ngay từ những mối giao tình tại Thiên Ý Thành này.

Đường Mộng cùng Mộ Dung Phi Vũ hiện nay chính là thay mặt lãnh đạo, hai người điều hành thế lực của Đường Môn cùng Mộ Dung Thế Gia tại Thiên Ý Thành này, chính vì vậy hai người đều nhìn nhau, trong mắt hiện ra một tia sát khí.

Điều luật của Thiên Ý Thành có nói rõ, Thiên Ý Thành cho phép các đệ tử quyết đấu với nhau nhưng tiền đề là khi quyết đấu sẽ không làm ảnh hưởng đến người thứ ba.

Đường Mộng cùng Mộ Dung Phi Vũ cũng không phải là võ phu, bọn họ đều có tài năng của chính mình, khả năng lãnh đạo của hai người này tuyệt đối rất đáng sợ, chính vì vậy cả hai đồng thời nhếch miệng, trong miệng cùng xuất ra một thanh âm.

“Phạm luật – Hắc Ma Chấp Pháp Đội”.

Chấp pháp đội không phải là do học viên của Thiên Ý Thành tạo nên, bọn họ là một tổ chức nằm bên trong Hắc Ma.

Thiên ý Thành không phải chỉ có 9 vị trưởng lão, Thiên Ý Thành có số lượng trưởng lão nhiều hơn con số 9 rất nhiều, ít nhất Hắc Ma là lực lượng tồn tại có thể cân bằng với 9 vị trưởng lão của Thiên Ý Thành.

Nếu lấy 9 vị trưởng lão kia làm lực lượng sát thủ tinh nhuệ nhất của Thiên Ý Thành thì 9 vị trưởng lão trong Hắc Ma đóng vai trò phần tối, đại biểu cho chấp pháp, hành pháp cùng bảo vệ Thiên Ý Thành, đây là bản chất của Hắc Ma.

Tất nhiên Hắc Ma tồn tại cũng phải chịu những quy luật nhất định, ví dụ như Hắc Ma sẽ không được quá mức can thiệp vào việc của Đông Thành cùng Tây Thành, chính vì vậy lực lượng chấp pháp đội được hình thành.

Chấp pháp đội vừa là Hắc Ma nhưng cũng không phải là Hắc Ma, bọn họ là tồn tại liên hợp của những thiên tài tiền vào Thiên Ý Thành cùng lực lượng Hắc Ma bản địa.

Nếu nói về chấp pháp đội thì không thể không nhắc đến một người họ Bạch.

Cao thủ đứng đầu tại Huyền Bảng, Bạch Y Dạ.

Bạch Y Dạ năm nay đã hơn 30 tuổi, hắn hiện nay giữ chức vụ chấp pháp đội phó tổng quản, hắn đã rất gần với cảnh giới đại tông sư.

Cuộc chiến của Vô Song cùng Thượng Quan Thần diễn ra lâu như vậy, chấp pháp đội căn bản không thể không biết cũng không thể không có hành động.

Thiên Ý Thành bản thân cực kỳ quan tâm đến những thường dân bên trong, cũng chính vì vậy mà đạo luật kia được hình thành, trận chiến giữa Vô Song cùng Thượng Quan Thần nói nhỏ thì nhỏ mà nói lớn thì cũng rất lớn, vấn đề cốt lõi là muốn làm lớn hay nhỏ mà thôi.


Nếu nhỏ có thể coi là hai học viên của Thiên Ý Thành tiểu đánh tiểu nháo nhưng nếu lớn liền sẽ bị coi là cố tình phá hủy sự cân bằng của Thiên Ý Thành, nếu vậy thì quả thực là trọng tội.

Vô Song cũng không biết mình phải đối mặt với cái gì, giữa màn đêm kia hắn thu châm vàng lại sau đó thở ra một hơi thật dài, tửu ý rốt cuộc đã tan hết, Tửu Thần Quyết cũng dần dần hết tác dụng.

Sắc mặt của Vô Song lại trở về với ban đầu, ánh mắt hắn khẽ ngước nhìn về phía tầng thứ 2 của Hồng Tước Lâu nơi đã sớm bị phá vỡ một mảng tường, hắn đứng ở đây có thể nhìn thấy Hoắc Thanh Đồng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hoắc Thanh Đồng cũng không biết từ bao giờ đã tháo lớp áo ngoài màu vàng của mình ra, để lộ thân hình hoàn mỹ đến chết người.

Hoắc Thanh Đồng lúc này mới lộ rõ 3 chữ Hắc Mân Côi của nàng, nàng trên người mặc nguyên một bộ giáp màu đen tuyền, một bộ giáp bó sát cơ thể để lộ từng đường cong lồi lõm, tóc dài Hoắc Thanh Đồng tung bay trong gió, nửa khuôn mặt không che khẽ xuất hiện một nụ cười.

Nụ cười của nàng chỉ là nửa bên mặt chính vì vậy trong mắt Vô Song nó trở nên đặc biệt, nụ cười vừa mang theo vài phần ngạo mạn, vài phần băng lãnh nhưng ẩn ẩn bên trong lại có một loại chờ mong.

Hoắc Thanh Đồng cũng không quay đầu lại nhìn tiếp, nàng một tay cầm lấy áo lông thú màu vàng, quay người rời đi, bước chân va chạm với mặt sàn của Hồng Tước Lâu vang lên từng tiếng ‘cộp cộp’.

Vô Song nhìn theo bước đi của Hoắc Thanh Đồng, sau đó hắn cũng không tiếp tục để ý đến nàng, trên Hồng Tước Lâu còn có 2 thân ảnh đang đợi hắn.

Dơ hai ngón tay lên thành kỳ hiệu chữ V hắn đối với Vi Hoa cùng Phi Yến lộ ra một nụ cười.

Ở trên Hồng Tước Lâu kia, khuôn mặt của tiểu Phi Yến phấn khích vô cùng, cô bé thậm chí nhảy cẫng lên, Phi Yến quả thật không ngờ, Phong ca ca lại mạnh mẽ đến vậy, có Phong ca ca ở bên cạnh, nàng bắt đầu cảm thấy sự an toàn, ít nhất Phong ca ca đủ thực lực bảo vệ nàng, không phải sao?.

Đáng tiếc cả ba người Vô Song, Phi Yến cùng Vi Hoa đều không thể nào tưởng tượng được cảnh tiếp theo.

Trong màn đêm của Thiên Ý Thành, có những tiếng xé gió vang lên, không biết từ đâu liền có rất nhiều thân ảnh thần bí xuất hiện, bao vây Hồng Tước Lâu.

Đám người này ăn mặc trang phục giống hệt nhau, áo giáp thuần một màu đen nhưng áo choàng thì màu đỏ, mặt nạ che mặt mang theo hay màu đỏ đen thoạt nhìn có vài phần bắt mắt, trên tay cầm một thanh trường kiếm dài cùng với một tấm thuẫn che đi 1/3 thân thể màu đỏ.

“Khụ, khụ, ta nghe nói tân sinh năm nay có một kẻ cực kỳ đáng sợ? chiến lực không thua gì huyền cấp cao thủ, ban đầu ta còn không tin bất quá hình như lời đồn còn thua xa sự thực nhỉ?”.

Đám người kia bắt đầu tự động để lộ ra khoảng trống nhưng toàn bộ lực chú ý vẫn đang khóa chặt Vô Song.

Đám người này không hẳn là quá mạnh mẽ, thực lực không có ai đạt đến tông sư cao thủ nhưng mơ hồ đứng theo một loại trận hình đặc biệt khiến chính bản thân Vô Song cũng cảm thấy khó giải quyết.

Về phần người bước ra, lại càng khiến sắc mặt Vô Song trầm lại.

Người này một thân bạch y, đi cùng biệt đội ‘đỏ đen’ kia lại càng có vài phần đặc biệt, cũng giống với rất nhiều người tại Thiên Ý Thành, kẻ này cũng lựa chọn mặt nạ, đây là một tấm mặt nạ vô diện điển hình, không cách nào nhìn ra sắc mặt của người này nhưng Vô Song có thể biết, người này cực kỳ mạnh.

Kẻ này ít nhất cho Vô Song cảm giác, hắn không thắng nổi.

Đối với người mới xuất hiện này, Vô Song hít vào một hơi lãnh khí, đây là lần đầu tiên Vô Song gặp trường hợp này.

Hắn trước đây từng gặp rất nhiều cường giả thậm chí có rất nhiều người một ngón tay cũng có thể di chết hắn, ví dụ như Ngụy Trung Hiền, Mục Nhân Thanh, Quách Tĩnh hay Viên Thừa Chí... đây là những người cho Vô Song cảm thấy một loại độ cao không thể với tới.

Kẻ mặc bạch y này lại khác, nếu đám người kia là bầu trời thì kẻ này lại là một ngọn núi cao, ngọn núi cao mà hiện nay Vô Song chưa có cách nào vượt qua nhưng đã có thể bắt đầu chinh phục. Hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của người này, khoảng cách giữa hai bên là rất lớn nhưng không phải Vô Song không có thực lực đánh một trận.

Tất nhiên với trạng thái của Vô Song hiện tại, hắn không thích hợp để quyết đấu.

“Không biết vị sư huynh này là?”.

Đối với bạch y nhân kia, Vô Song hai tay ôm quyền, hơi hơi cúi đầu.

Đầu tiên giọng nói của người này rất trẻ, thứ hai bản thân người này thực lực cùng lắm chỉ là tông sư đỉnh cao, từ hai điểm này mà đoán có lẽ đây chỉ là cao thủ vài niên khóa trước Vô Song ra nhập Thiên Ý Thành.

Người đến lúc này đương nhiên là Bạch Y Dạ, đệ nhất cao thủ trên Huyền Bảng của Thiên Ý Thành.

Hắn thấy Vô Song hai tay ôm quyền căn bản cũng không hề thay đổi ngữ khí, giọng nói của hắn vẫn cứ lạnh lẽo vô cùng.

“Ta?, chấp pháp đội phó tổng quản, cũng hy vọng sư đệ ngươi sau này nhớ cái tên này, ta gọi Bạch Y Dạ”.

Bạch Y Dạ nói xong, hắn quay đầu lại nhìn Vô Song, ánh mắt lóe lên.

“Ngươi rất tốt, ta vốn tưởng tiểu tử Đường Quan Nam kia đã là quái vật bất quá ngươi so với hắn càng giống quái vật hơn, về tình ta tương đối thưởng thức tân sinh như ngươi”.

“Tất nhiên chấp pháp đội từ trước đến nay không nói tình, chỉ nói lý, ngươi cùng Thượng Quan Thần có thể đánh nhau ở đâu cũng được nhưng không phải ở Hồng Tước Lâu”.

“Tầng 1 của Hồng Tước Lâu có 27 vị thực khách, tầng 2 có 14 người, tầng 3 có 2 người, cuộc chiến của các ngươi làm ảnh hưởng đến tổng cộng 43 người dùng bữa tại Hồng Tước Lâu đồng thời cũng ảnh hưởng đến cuộc sống xung quanh trên Thiên Nguyên Lộ, làm rất nhiều người bị ảnh hưởng, số lượng người bị ảnh hưởng tạm thời chưa có thống kê”.

“Tất nhiên đây là việc nhỏ, nhưng các ngươi phá hủy một phần của Hồng Tước Lâu, phá hủy một phần sản nghiệp của Vương Kiêu trưởng lão, không biết đã chuẩn bị tinh thần chưa?”.

Bạch Y Dạ làm người cứng nhắc, giọng nói tuyệt đối không mang theo chút tình cảm nào bất quá người này lời nói cũng tuyệt đối không sai, Vô Song căn bản không thể tìm ra được bất cứ lý do gì để phản bác, Vô Song chỉ không hiểu cái gọi là ‘chuẩn bị tinh thần’ ở đây nghĩa là gì.

Hắn liền im lặng, đợi Bạch Y Dạ nói tiếp.

Bạch Y Dạ lúc này khí thế toàn thân bao phủ lấy Vô Song, sắc mặt lạnh tanh.

“Hồng Tước Lâu là sản nghiệp của Vương Kiêu trưởng lão, hai người các ngươi hủy đi một mảng tường của Hồng Tước Lâu đồng thời làm Hồng Tước Lâu trong thời gian ngắn không cách nào tiếp tục kinh doanh, chỉ tính thiệt hại về kinh tế liền trị giá 3 vạn cống hiến”.

“Tiếp theo là về mặt danh dự của trưởng lão, tại Hồng Tước Lâu cũng không cấm đụng võ, các ngươi muốn đối chiến thế nào cũng được chỉ cần Vương trưởng lão không mất hứng thú, đáng tiếc Vương trưởng lão hiện nay cực kỳ tức giận, cơn giận của trưởng lão không phải là thứ dễ bỏ qua. Vương trưởng lão muốn 3 vạn cống hiến nữa”.

“Tổng cộng 6 vạn cống hiến, hai người các ngươi có thể trực tiếp chia đôi, mỗi người giao ra 3 vạn cống hiến, ngươi gọi là Phong đúng không?, ngươi có đủ cống hiến để trả không?”.

Vô Song quả thực chết lặng, lần đầu tiên hắn thấy kiểu tính toán này, chết người nhất là Bạch Y Dạ nói không hề sai một từ, tất cả các loại bồi thường đều hợp tình hợp lý, ít nhất kiếp trước của Vô Song cũng nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy.

Càng chết người hơn là, Vô Song không có 3 vạn cống hiến.

“3 vạn cống hiến quá nhiều, cái này ta không có, trong thời gian ngắn cũng khó mà lấy ra”.

Lúc này nếu tính ra, Vô Song chỉ có hơn 5000 cống hiến, kể cả hắn bán đi vài thứ trong hắc thị mà hắn sưu tập được tại Tu La Thí Luyện thì số cống hiến chưa chắc đã vượt qua con số 1 vạn, một lần đòi bồi thường đến 3 vạn cống hiến, Vô Song đúng là không có.

Bạch Y Dạ nghe Vô Song nói vậy, cũng thản nhiên mỉm cười.

“Bắt”.

Hắn cười nhưng âm thanh hắn nói ra tuyệt đối không liên quan gì đến nụ cười kia.

Không đủ tiền đóng phạt, liền bắt.

Vô Song bình thường đương nhiên sẽ không để mình bị bắt như vậy, hắn sẽ không thể để người khác dễ dàng muốn làm gì thì làm, bất quá đây là Thiên Ý Thành, đối mặt với Bạch Y Dạ đang nhìn chằm chằm vào mình, Vô Song vẫn là không động thủ được.

Nếu hắn chống lại chấp pháp đội, hình như còn... hậu quả đáng sợ hơn.

Bạch Y Dạ thấy Vô Song không động thủ phản kháng, thản nhiên gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về Thượng Quan Thần nằm đó.

“Thượng Quan Thần, ngươi chịu bắt hay nộp phạt?”.

Một chiêu của Vô Song có thể làm Thượng Quan Thần bị trọng thương nhưng cũng sẽ không chết, dù sao Vô Song còn chưa đến mức vừa gặp mặt đã giết chết đối phương, quả nhiên khi Bạch Y Dạ gọi đến tên, Thượng Quan Thần liền run rẩy đứng lên.

Hắn hộc ra một ngụm máu tươi, bất quá lại nhìn Vô Song mà cười gằn.

“Bạch đại ca, 3 vạn này ta bỏ”.

..........

Vô Song không biết rằng, hắn là bị người ta tính toán.

Lúc này có vài người nhìn Vô Song bị Bạch Y Dạ đưa đi mà khẽ mỉm cười.

Thế giới này vốn không phải là thế giới võ giả thuần túy, ở đây ngoại trừ võ giả còn có trí giá.

Hồng Tước Lâu không chỉ có 3 tầng, nó có 4 tầng.

Tại tầng 4 của Hồng Tước Lâu lúc này, có một bàn tròn 3 người.

Ba người này bao gồm Vương Kiêu trưởng lão, Khách Quang Tiên cùng Thôi Trình Tú.

Vương Kiêu là một nam nhân mặt vuông, thoạt nhìn có vài phần uy mãnh.

Lúc này Vương Kiêu đang mỉm cười nhận lấy chén rượu trong tay Thôi Trình Tú.

“Thôi đại nhân, tiểu tử kia bị ngài tính toán đúng là cứng lưỡi rồi, loại tiểu nhân vật đó làm sao có thể thoát khỏi tính toán của đại nhân”.

Thôi Trình Tú cũng chỉ mỉm cười không đáp, ánh mắt liếc nhìn Khách Quang Tiên.

“Khách đại ca, ngươi thấy thế nào?”.

Khách Quang Tiên đương nhiên là cười lớn.

“Hay, Thôi lão đệ ngươi tính thật đẹp, có điều sau khi bị đưa vào chấp pháp đội, tiểu tử đó bị đưa đi đâu?”.

Thôi Trình Tú căn bản không cần suy nghĩ liền đáp lời.

“Không đủ điểm cống hiến trả cho Vương trưởng lão liền tiến vào hắc ngục, sau đó có thời gian 3 ngày kiếm điểm cống hiến trả cho đủ, nếu vẫn không đủ thì sẽ tới Bắc Thành đào khoáng, tiến vào địa ngục chân chính của Vương Bản Sơn”.

“Vào trong đó rồi, Khách đại ca ngươi muốn nhào nặn, muốn trả thù thế nào cũng được, cái này phải xem đại ca rồi”.

Khách Quang Tiên lập tức cười lên ha hả, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Đối với người như Thôi Trình Tú mà nói, tìm một cái cớ để giải quyết Vô Song là việc quá đơn giản, phải biết trong lịch sử Thôi Trình Tú nổi tiếng về việc đổ tội cho người khác, kẻ không có tội cũng thành có tội, đệ nhất thanh quan dưới tay hắn cũng thành trọng phạm triều đình.

Người này tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.

Tất nhiên Thôi Trình Tú cũng nghĩ đến việc Vô Song có chỗ dựa đằng sau, có thể kéo Vô Song ra ngoài bất quá chỉ cần chỗ dựa đằng sau Vô Song ra tay, hắn liền có thể biết được sâu cạn của Vô Song, lại có thể từng bước toan tính.

Vô Song đã chấp nhận gánh toàn bộ trách nhiệm về việc giết Sử Văn Tiến, hắn cũng xác định sẵn sàng chấp nhận mọi loại công kích của phía Khách Quang Tiên nhưng Vô Song căn bản không nghĩ tới, ngoại trừ giải quyết Vô Song bằng võ lực thì vẫn có loại thủ đoạn này, dùng luật pháp giải quyết Vô Song.

Thượng Quan Thần.... cũng chính là Thôi Trình Tú sai khiến, nếu không cho dù có tức giận hơn nữa, có ngu hơn nữa Thượng Quan Thần cũng không dám trong địa bàn của trưởng lão đập phá, đây chính là muốn chết.

So với tân sinh như Vô Song, Thượng Quan Thần "cáo" hơn nhiều lắm, cũng biết điều hơn nhiều lắm

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.