Cực Võ

Quyển 2 - Chương 293: Hoa Sen Liên Ngẫu.




Lãnh vì không nhận ra vật trong tay Vô Song là gì, nàng đơn giản chỉ nghĩ Vô Song thua kém nàng.

Dù sao cái gọi là Hoa Sen Liễn Ngẫu này không phải vũ khí, thoạt nhìn cũng chẳng có khí tức nào, không cho người ta cảm giác cường đại, cũng chẳng cho người ta cảm giác nguy hiểm cần đề phòng, thứ này gần như giống đồ trang trí vậy.

Lãnh thậm chí nghĩ Vô Song... không qua nổi 1000 bậc.

Lãnh nghĩ đến một điểm này còn không có tâm tình trêu chọc Vô Song, nàng sợ hắn... xấu hổ mà tủi thân.

Nói cũng lạ, Lãnh không hiểu tại sao nàng lại có chút thân cận với Vô Song.

Tính cách của Lãnh vốn ít nói, nàng thực sự thích ẩn trong bóng đêm, cứ như càng ít người để ý nàng thì càng tốt vậy.

Nàng tuyệt đối là mạnh nhất trong Thất Vương, ngay cả Song Đế chắc gì đã mạnh hơn nàng?, nàng đủ tư cách chiến đấu với bất cứ đế vị cao thủ nào của nhân loại bởi thần thông của nàng quỷ dị tuyệt luân.

Lãnh là sản phẩm hoàn hảo nhất, là sự kết hợp của nhân tộc cùng quỷ tộc, sự kết hợp hoàn chỉnh nhất.

Nàng vừa có kiếm pháp thông thần, nàng lại có thần thông nghịch thiên đấy là chửa kể đôi huyết nhận của nàng tuyệt đối đủ sức liệt vào hàng thần binh lợi khí.

Chính vì nàng quá trầm, nàng quá muốn ẩn mình mới dẫn đến cả quỷ tộc không có mấy ai biết được thực lực của nàng.

Trong mắt quỷ tộc có rất rất nhiều người đều coi thường nàng, đầu tiên nàng quá giống nhân tộc, nàng chính là bị kỳ thị, thứ hai thân là người trong Thất Vương nàng còn yếu hơn Quỷ Vương bình thường, nếu không phải bên người nàng luôn có 4 đầu Ma Thi thủ hộ đã có không ít quỷ vương muốn hạ bệ nàng, muốn đá nàng khỏi vị trí Thất Quỷ Vương.

Trong Thất Quỷ Vương cũng giao thủ với nhau để mà xếp hàng, Lãnh cũng là người yếu nhất.

Đây chính là lựa chọn của nàng, càng trầm càng tốt, càng ẩn mình càng tốt, thiên hạ cứ quên hết về nàng đi, nàng căn bản không muốn ai nhắc đến mình, căn bản không muốn nói một câu một lời với ai.

Chỉ đến khi nàng nhìn thấy Vô Song, nàng bất giác cảm thấy giữa nàng cùng hắn thân cận.

Đây là một cảm giác rất vi diệu, cảm giác này nàng chỉ được gặp khi ở bên người sư phụ.

Nếu trước đây nàng chỉ có thân thể của nhân loại thì hiện tại tính cách nàng cũng bắt đầu thay đổi theo thiên hướng nhân loại, chỉ là nàng không biết mà thôi.

Lãnh vì không muốn Vô Song ‘xấu hổ’, nàng liền nghĩ ngay đến chủ đề khác.

“Này, còn đứng ngây ra đó làm gì, theo ta đi gặp sư phụ”.

Vô Song trong tay nắm hoa sen, thật sự cảm thấy không hiểu ra sao nhưng mà hắn cũng sẽ không coi thường vật này, đây chính là phần thưởng của bậc thứ 3000, thứ này sao có thể tầm thường?.

Lúc trước khi thử qua Sát Sinh Lộ, Vô Song còn chưa hiểu rõ cái thứ này nhưng mà khi đi đến bậc 3000 thì hắn cũng phải biết độ khó ở tầng này gấp bao nhiêu lần bậc 2200.

Có thể coi từ 2200 – 2500 là độ cao thông thường của đế vị cao thủ.

Từ 2500 – 2700 là độ cao khiến đế vị cao thủ bỏ ra một cái giá rất lớn.

Từ 2700 – 2900 chỉ sợ đã là độ cao không tưởng với đế vị cao thủ.

Nói thật, nếu Vô Song không có khả năng thôn phệ sát khí của hắc long, không có khả năng dùng hắc long trực tiếp cắn chết tâm ma cùng oan hồn, hắn không biết mình có lết qua nổi tầng 2000 hay không.

Nắm thật chắc hoa sen, Vô Song lại đi theo Lãnh.

Trước mặt hắn chỉ có một con đường đi thẳng lên Sát Sinh Lộ, bước thẳng về phía trước, hắn cũng thật sự không rõ Lãnh có thể dẫn hắn đến đâu?.

Chỉ thấy Lãnh cười cười, nàng đưa một tay ra, ấn vào khoảng không.

Thực sự rất giống ảo thuật, Vô Song căn bản không hiểu gì chỉ thấy một cái cửa xuất hiện ngay bên cảnh Sát Sinh Môn.

Từ khi đi theo Lãnh hắn cảm thấy hình như bất cứ công trình nào, bất cứ chỗ nào đều biết tự ẩn mình đi vậy, sau đó nàng rất thần kỳ mà lại lôi nó ra.

Lãnh cũng không biết Vô Song đang nghĩ gì, nàng mở cửa xong, trước mặt Vô Song lại xuất hiện một hành lang có điều hành lang sáng đèn hơn nhiều thậm chí hắn còn nhìn thấy một ngôi nhà lớn ngay cuối con đường này.

Bước vào bên trong, Lãnh lại ung dung đóng cửa lại, nhìn động tác của nàng cứ như mang theo cánh cửa thần kỳ của Doremon vậy, ảo diệu vô cùng.

Vô Song đi trên độc lộ, hướng về nhà lớn.

Đây là một ngôi nhà mang theo hơi hướng kiến trúc phương Đông, cụ thể thì rất giống kiến trúc Nhật Bản, chất liệu xây nhà nếu Vô Song không nhầm chỉ sợ lấy trúc làm chủ yếu.

Cửa ra vào cũng là loại cửa kéo phủ kín vải trắng tương đối dày, đây đương nhiên là cửa trượt của Nhật Bản.

Ngôi nhà có chút cổ xưa, là kiến trúc cổ của Nhật Bản, thoạt nhìn rất khó để Vô Song liên tưởng tới Độc Cô Cầu Bại.

Càng đáng nói kiến trúc nơi đây cũng rất buồn cười, độc lộ xung quanh đều là đèn lồng, độc lộ dẫn thẳng đền ngôi nhà này, hai bên là khoảng sân rộng nhưng mà trong sân lại không bày biện bất cứ thứ gì, vô cùng trống trải.



Vô Song bước lên, hắn cũng không biết mình có nên cởi giày ra hay không, dù sao người Nhật cũng thực sự là bắt khách nhân cởi giày mới được bước vào nhà nào ngờ cánh cửa trượt tự động mở ra.

Từ trong nhà, không rõ là căn phòng nào, Vô Song liền nghe thấy một âm thanh lười biếng vang lên.

“Lãnh, ngươi lui trước đi”.

Lãnh nghe vậy đương nhiên cung kính lùi lại, nàng không có tiến vào mà ra hiệu cho Vô Song đi thẳng vào bên trong.

Cũng không nghĩ nhiều, Vô Song bước thẳng vào bên trong đồng thời khi hắn chính thức vào nhà hai cánh cửa trượt cũng tự động đóng lại.

Phong khách trước mặt... hoặc đúng hơn là căn phòng đầu tiên Vô Song thấy bàn ghế rất thấp, cũng toàn bộ đều được làm từ gỗ.

Đang không biết làm gì tiếp, từ một căn phòng chếch hướng bên trái, Vô Song thấy một nam tử đi ra.

Người này mái tóc đen có chút buông thõng, mái tóc rất dài mà cũng rất mượt.

Làn da cũng rất trắng, ít nhất làn da có thể liều mạng với Vô Song.

Người này một thân áo tím, cũng là loại áo bó sát người, áo trong để hở phần vai trái đổ xuống, nguyên cánh tay trái trắng ngần lộ ra ngoài, về phần cánh tay phải thì lại bị vải tím che đi, gần như mặc một ái áo bó sát người sau đó cắt đi một cánh tay vậy.

Thời trang... của người này vô cùng ‘dị’.

Chân đi dép dỗ điển hình của người dân Nhật Bản, ở phần dưới đầu gối đổ xuống cũng đeo thêm giáp chân, loại giáp Vô Song từng thấy trong chiến quốc Nhật Bản.

Nhìn đi nhìn lại, hắn thật sự nghĩ đây là một người Nhật Bản, đáng tiếc cũng không nhìn thấy dung mạo của người này, nửa mặt dưới bị che đi chỉ lộ từ sống mũi.

Đôi mắt của người này cũng đen nhánh, đen một cách bất thường gần như trong con ngươi kia đang ẩn chứa thứ gì đó, một thứ đại diện cho vô tận hắc ám.

Người này ngồi xuống, nhìn Vô Song đang đứng trước mặt mình, khẽ gật đầu với hắn.

“Ngồi đi”.

Vô Song cũng ngồi xuống, nếu hắn không nhầm đây chính là Độc Cô Cầu Bại có điều hình ảnh Độc Cô Cầu Bại thế này hơi quá sức tưởng tượng của chính hắn.

Độc Cô không quan tâm Vô Song nhìn mình như thế nào, hắn tự mình lên tiếng.

“Trà hay rượu?”.

Vô Song hơi bất ngờ với câu hỏi này nhưng vẫn trả lời.

“Rượu”.

Độc Cô gật đầu, sau đó lại hỏi.

“Đã nghe Huyền Băng Bích Hỏa Tửu chưa?”.

Nghe cái tên này, Vô Song cũng gật đầu hơn nữa hứng thú rất lớn.

Huyền Băng Bích Hoa Tửu thứ này Lý Thu Thủy từng cho Vô Song uống một lần, lúc đó hắn còn quá yếu, uống xong còn suýt nữa bạo thể mà chết, về phần hiện tại?, Vô Song vẫn tin tưởng mình có thể uống được thứ này.

Độc Cô đưa tay ra, lúc này Vô Song mới nhìn thấy ngón tay Độc Cô rất thon, rất dài.

Độc Cô cầm lấy bình sứ nhỏ đặt trên bàn, chậm rãi rót ra hai chén rượu.

Chén rượu thứ nhất đặt trước mặt Vô Song.

Chén rượu thứ hai nắm trong tay một lúc, sau đó hơi lạnh bắt đầu bốc lên.

Độc Cô dĩ nhiên đang dùng nội lực mà điều chế rượu, tất nhiên loại rượu trong chén cũng phải đặc biệt, Vô Song tin tưởng không thể nào chỉ dùng hàn lực để mà điều ra rượu.

Rót cho Vô Song hai chén, Độc Cô lại tự rót cho mình một chén, chậm rãi thưởng thức.

Vô Song tay cầm hai chén ngọc, có chút không biết làm gì nhưng thấy Độc Cô đã đưa chén lên uống, hắn cũng đưa chén theo, đưa cả hai ly rượu vào miệng, uống một hơi.

Rượu vừa xuống cổ họng, Vô Song đả cảm thấy băng hỏa lưỡng trọng thiên xuất hiện trong người mình, nội lực của hắn bắt đầu trở nên sôi sục tuy nhiên vì tửu quá ít, cũng khó lòng làm nội lực Vô Song có thẻ tiến bộ bao nhiêu.

“Rượu ngon”.

Cảm nhận vị tê của đầu lưỡi, vị cay của cuống họng, hương thởm của rượu vẫn còn hiện hữu trong miệng cùng cảm giác băng hỏa chạy trong người, Vô Song không thể không khen một câu.

Độc Cô gật đầu, chậm rãi đặt chén rượu của mình xuống.

“Ta biết ngươi có rất nhiều thứ muốn hỏi ta, có rất nhiều việc muốn biết nhưng mà trước đó ta phải nói, ngươi nghĩ cách làm sao dấu được đóa hoa sen kia đi, nếu không cho dù ta muốn cũng chẳng cứu nổi ngươi”.

Lời Độc Cô nói làm Vô Song giật mình, hắn nâng đóa hoa sen lên, đặt trên bàn, ánh mắt tò mò nhìn nó một hồi rồi lại nhìn Độc Cô.

“Tiền bối, thứ này là gì?”.

Độc Cô thản nhiên đáp.

“Hoa Sen Liên Ngẫu”.

“Tích xưa, thượng giới có kẻ gọi là Na Tra”.

“Na Tra chết đi, hồn tán trong thiên địa, có cao nhân huyền môn xuất thủ, vì Na Tra tụ hồn, tạo lại thân, thân thể Na Tra chính là Hoa Sen Liên Ngẫu tạo thành”.

“Tích xưa đúng hay không, ai biết?, chỉ biết Hoa Sen Liên Ngẫu có thể tạo lại thân thể, cái này không giả”.

“Một đóa hoa sen đổi một mạng, một đóa hoa sen tạo một thân, thứ này nếu để một số người nhìn thấy, ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn”.

Độc Cô vừa nói vừa nhẹ cười, giọng nói rất nhẹ, rất bình thường như không có chuyện gì vậy, đối với Độc Cô cái gọi là ‘chết không có chỗ chôn’ là dành cho Vô Song, căn bản không liên quan gì đến hắn.

Vô Song thực sự không ngờ Độc Cô đến cả Na Tra cũng biết?, bất quá nghĩ lại hắn cảm thấy bình thường, dù sao Phong Thần Diễn Nghĩa cũng là từ Trung Quốc mà ra, Vô Song không phải là người Trung Quốc cũng chẳng mê Phong Thần, hắn không biết tiểu thuyết này xuất hiện năm nào tháng nào, vì vậy cũng mặc kệ.

Nếu thứ trước mặt Vô Song thật là Hoa Sen Liên Ngẫu, là thứ đúc lại thân thể Na Tra thì vật này có chút quá đáng sợ rồi.

Vô Song không biết ai cần thứ này nhưng đây là vật của ‘tiên nhân’ rồi, thế giới này chỉ sợ khó có vật nào đáng giá hơn.

Nghĩ đến Hoa Sen Liên Ngẫu, Vô Song không khỏi nghĩ tới Sát Sinh Lộ.

Đây là nơi nào mà có thể mang thần vật bậc này đến tặng cho Vô Song?.

“Tiền bối, Sát Sinh Lộ là... nơi nào? “.

Độc Cô nghĩ nghĩ một chút, nhưng sau đó nhẹ cười.

Cho dù nửa mặt dưới bị che lại, Vô Song vẫn nghe được Độc Cô đang cười bật ra.

“Bỏ đi, trước ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ thế nào về Lãnh?”.

Vô Song nghi hoặc sau đó lắc đầu.

“Nàng rất mạnh, cũng rất khó hiểu, trong quỷ tộc nàng chỉ sợ chỉ dưới Song Đế hoặc cũng có thể còn cường đại hơn Song Đế, dù sao vãn bối chưa thấy Song Đế cũng chưa thấy Lãnh thể hiện hết sức mạnh”.

Độc Cô gật đầu, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, ánh mắt đầy ma mị, con ngươi màu đen lóe lên.

“Uhm, Lãnh không tệ “.

“Rất nhiều năm trước, ta gặp một người, một nữ tử, nữ tử này sắc mặt chưa từng thay đổi, vẫn luôn cao cao tại thượng, lại cực kỳ ít nói, ở bên cạnh nàng như bên cạnh một khối băng không hơn không kém, vì vậy ta gọi nàng là Lãnh”.

“Nhiều năm sau, Lãnh đến gặp ta, nói với ta vài việc, ta nợ Lãnh vì vậy xuất thủ giúp nàng một chút”.

“Đến hiện tại, coi như giao kèo giữa ta cùng nàng cũng hết, ngươi có biết người phụ nữ kia tên thật là gì không?”.

Vô Song theo bản năng lắc đầu, hắn còn chưa thích nghi được tốc độ đổi chủ đề truyện của Độc Cô, mãi đến khi nghe thấy Độc Cô mở miệng nói ra đáp án, Vô Song mới run lên.

“Nhiều năm trước, Lãnh đến tìm ta, ta lúc đó mới biết nàng gọi là A Thanh”.

“Trong người Lãnh có 1 hồn của A Thanh, thế nào truyện này thú vị không? “.

Vô Song ngây người mà nhìn Độc Cô.

Không biết võ công Độc Cô thế nào nhưng phong cách nói chuyện quả thật là độc nhất vô nhị, phong cách nói chuyện không biết cách nào mà lần hơn nữa không ngờ vừa mới gặp mặt, mỗi câu Độc Cô nói ra lại làm Vô Song chấn động vô cùng.

Không ngờ Lãnh lại có 1 hồn của A Thanh?.

Nếu Lãnh có 1 hồn của A Thanh, nàng cúng sẽ có cái gì đó giống với A Thanh, có lẽ đây là một trong những lý do rất lớn làm kiếm đạo của Lãnh cực kỳ đáng sợ.

Vô Song chậm rãi hít vào một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn nam tử trước mặt, sống lưng bắt đầu trở nên thẳng tắp, hắn bắt đầu cảm giác được, buổi nói chuyện lần này với Độc Cô Cầu Bại chỉ sợ cả đời hắn cũng không quên được, hắn có cảm giác... Độc Cô đang vì hắn mở ra một tấm màn thật lớn, tấm màn mà hắn không tưởng nổi.