Cực Võ

Quyển 2 - Chương 254: Thần Tiên Tỷ Tỷ (4)




Vô Song ngâm mình trong nước lạnh, hắn đúng là không cảm thấy có gì đáng để quan tâm lắm.

Mái tóc trắng xõa ra đằng sau đồng thời Vô Song cũng bắt đầu nhận ra, mái tóc của hắn dài hơn trước.

Đã bao lâu rồi hắn chưa cắt tóc?.

Lúc trước kiểu tóc mà Vô Song lựa chọn vẫn luôn là tóc búi cao, hắn không mấy khi xõa tóc nhưng hiện nay hắn mới nhận ra, mái tóc trắng rốt cuộc đã dài quá cổ, mái tóc trắng của hắn hiện nay tết đuôi gà ở đằng sau cũng không khó khăn gì.

Vô Song đương nhiên nhận ra cách đó không xa đang có chiến đấu, chiến đấu giữa nhân tộc cùng Thi Quỷ.

Khoảng cách tương đối xa lại thêm từ trường Ma Sơn làm hắn khó lòng nhận ra thực lực phe nhân tộc bất quá thực lực phe Thi Quỷ hắn lại vô cùng rõ ràng, đại khái đều là Cương Thi, còn không có một con Thiết Thi nào.

Trong đám bằng hữu hay chí ít là người quen của Vô Song, quả thật không có bất cứ ai sợ hãi đám Cương Thi này, vì vậy nếu bị Cương Thi đẩy vào trạng thái nguy hiểm thì chắc chắn không phải người Vô Song quen.

Đã không phải là người hắn quen, hắn liền mặc kệ.

Sinh tử có số, lại thêm đây là Ma Sơn, có gan vào Ma Sơn, có gan đi săn Thi Quỷ thì nhất định phải có thực lực, thực lực không đủ cũng chỉ có cái chết.

Ước lượng thời gian khoảng 10 phút, Vô Song mới đứng lên, chậm rãi mặc lại quần áo, vẫn cứ là bạch y áo khoác đen, thú thật hắn không có quần áo để thay.

Đừng nói là quần áo mà vật dụng cá nhân hắn đều không có, hắn từ Đào Hoa Đảo rời đi quá gấp, một chút hành trang cũng không mang theo.

Bộ quần áo trên người trải qua chiến đấu thực sự không sạch sẽ gì, có điều tại nơi này không sạch sẽ thì cũng nhất định phải mặc vào.

Theo ý định của Vô Song, sau khi tìm được Quỷ Vương, hắn liền tìm bừa một thân phận mà ra nhập trận doanh võ lâm, chí ít đổi một chút đồ dùng cá nhân về.

Vô Song hiện nay cũng không đeo mặt nạ, hắn đi tắm thì đeo mặt nạ làm gì?.

Mặc quần áo xong, mái tóc vãn xõa ra đằng sau, bàn tay chậm rãi cầm đến mặt nạ thì động tác Vô Song hơi hơi khựng lại, hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được có người bước vào phạm vi này.

“Ừ, cũng chạy được đến đây, có như là có chút nỗ lực, ra tay một lần cũng không sao”.

Tự nói với mình một câu, Vô Song lại buông mặt nạ xuống, từ bên hông lấy ra một sợi vải màu tím, bắt đầu buộc mái tóc của mình lên.

Dù sao cũng phải động thủ cứu người, buộc tóc lên liền thoải mái ra tay hơn một chút.

Buộc tóc xong, Vô Song lại cầm lấy mặt nạ, tiếp theo hắn đang định đeo mặt nạ lên lập tức liền sững người đến kinh ngạc, kinh ngạc đến mức toàn thân như chúng định thân thuật.

Tại sao lại như vậy?, rất đơn giản.

Từ trong tán cây có một thân ảnh cực tốc lao về phía Vô Song, tốc độ còn rất đáng sợ.

Tốc độ như vậy cho dù Vô Song cũng sẽ không coi thường tuy nhiên chưa đủ làm Vô Song kinh ngạc, cái làm Vô Song kinh ngạc là Vô Song lại có thể cảm nhận đại khái bộ pháp của người này là cái gì.

“Lăng Ba Vi Bộ”.

Nhếch miệng nói ra bốn chữ này, Vô Song trong lòng liền vui mừng.

Biết được Lăng Ba Vi Bộ ngoại trừ Lý Thu Thủy ra còn có thể là ai?.

Nếu vị nữ sư phụ này đến Ma Sơn, mọi việc lại càng dễ dàng hơn nhiều hơn nữa Vô Song cũng thoải mái hơn nhiều.

Hắn cũng buông tha ý định đeo mặt nạ, dù sao người quen cả cần gì đeo mặt nạ.

Giữ cái suy nghĩ này, Vô Song lại ngồi trên tảng đá, hai chân buông thõng xuống mặt nước, hắn thản nhiên mà đợi Lý Thu Thủy.

“Nàng mang theo một người?, là ai nhỉ?”.

Ngồi trên tảng đá, Vô Song vẫn đang cảm nhận người tiến đến, khoảng cách giữa hai bên lại rút ngắn một lần nữa, cảm giác của hắn liền rõ ràng hơn rất nhiều, hắn nhận ra tiến về phía mình thậm chí có hai người.



Một người đang dùng Lăng Ba Vi Bộ bế người còn lại tiến lên.

Vô Song đương nhiên thấy kỳ quái, bình thường Lý Thu Thủy thích nhất là độc hành, lần này dĩ nhiên lại mang theo người?.

Đè xuống chút tò mò này, Vô Song đầy hứng thú nhìn về phía cánh rừng sau đó càng ngày càng chắc chắn Lý Thu Thủy đến.

Người đang dùng Lăng Ba Vi Bộ nội công tương đối cao, có thể coi là đạt đến ngũ tuyệt cấp bậc bất quá cũng chỉ là cường giả nhất tinh mà thôi.

Nội lực cỡ này không cách nào so với Lý Thu Thủy nhưng mà hoàn toàn Lý Thu Thủy cũng có thể đang bị thương, cái này không nói trước được.

Nghĩ đến Lý Thu Thủy bị thương, Vô Song đứng lên, cũng vận lăng ba vi bộ muốn tiến đến, là người quen thì không thể không giúp.

Hắn vừa đứng lên, dùng lăng ba vi bộ lại thêm mị ảnh thân pháp mà lướt trên mặt nước, từ ngoài nhìn vào căn bản không khác gì tiên nhân, thân ảnh đạp trên mặt nước rất nhanh lướt qua dòng suối sau đó tiến về phía cánh rừng.

Nào ngờ Vô Song vừa lướt qua dòng suối, người trong cánh rừng cũng lao ra.

Người này vừa xuất hiện, trực tiếp làm Vô Song lần thứ hai sững người thậm chí bất cẩn mà lùi lại một bước, dù sao tốc độ đối phương lao ra tương đối dọa người.

Một bước lùi lại vừa vặn rơi xuống dòng suối, bằng thực lực của Vô Song chắc chắn sẽ không ngã xuống, hắn thậm chí dùng chân khí tạo ra một màng ngăn cách với dòng nước, căn bản không khác gì ‘Hư Không Đạp Bộ’.

......

Người lao ra khỏi rừng cây dĩ nhiên không phải Lý Thu Thủy, đây là một nam nhân hay nói đúng hơn là một thiếu niên.

Thiếu niên này tuổi tác chỉ khoảng 17-18 đồng thời đang bế lấy một nữ nhân.

Thiếu niên tạm thời cũng không có nhìn thấy Vô Song, hắn còn đang quay đầu nhìn vào cánh rừng, giọng nói đầy lo lắng xen lẫn mệt mỏi.

“Vương cô nương... ngươi ở đây đợi ta, ta lại chạy đi đón A Châu cô nương”.

Thiếu niên này vừa nói xong, lại muốn quay đầu rời đi nào ngờ thiếu nữ gọi là ‘Vương’ cô nương kia đưa tay ra kéo lấy vạt áo của y.

Vị vương cô nương này dĩ nhiên nhìn thấy Vô Song, sau đó trong ánh mắt thậm chí biến thành kích động.

“Tiểu nữ Tô Châu – Mạn Đà Sơn Trang – Vương Ngữ Yên, Ngữ Yên xin tiền bối nể tình đều là nhân tộc mà xuất thủ cứu giúp biểu ca của ta”.

Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, rất êm tai.

Nàng thân cao chỉ khoảng 1m65, còn kém Niệm Từ khoảng nửa cái đầu.

Nàng một thân áo trắng, phong cách ăn mặc cực kỳ ‘bảo thủ’ nhưng không thể che được vòng eo tinh mỹ đến cực điểm cùng với khí chất như thiên tiên của mình trái lại kết hợp với tà áo trắng trên người lại càng cho nàng vài phần thoát tục, vài phần thanh lệ.

Mái tóc búi cao ở trên, buông thõng ở dưới, mái tóc của nàng tương đối dài, chạm đến tận sống lưng.

Da thịt nàng trắng nõn như bạch ngọc, chỉ một chút da thịt lộ ra bên ngoài khởi lớp quần áo thậm chí lại làm cho người ta ẩn ẩn nhận ra vài phần ‘tiên khí’.

Nàng che nửa mặt trên, không thể nhìn ra được dung mạo của nàng nhưng chỉ riêng đôi mắt lộ ra không biết đã làm cho bao nhiêu nam tử siêu lòng.

Ánh mắt to tròn, lông mày lá liễu, trong ánh mắt tràn ngập sự tinh minh, ánh mắt nàng trong suốt, trong suốt đến mức cho người ta có cảm giác cái ánh mắt này nhìn rõ được vạn vật trong thế gian.

Đặc biệt nhất là nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt trái, không khác gì ‘vẽ mắt cho rồng’ cả.

Chỉ một dấu chấm nhỏ trên đuôi mắt thôi lại chạm đến sự hoàn mỹ.

Ánh mắt mang theo sự cơ trí.

Ánh mắt mang theo nét mị hoặc.

Ánh mắt có nhu tình, có mật ý.

Ánh mắt có cả sự cứng cỏi, cố chấp.

Đây tuyệt đối là đôi mắt đẹp nhất Vô Song từng thấy, đôi mắt như tập trung vạn loại sắc thái trong thiên hạ.

Bàn về ánh mắt, ánh mắt của Tây Thi thậm chí còn đẹp hơn nàng nhưng ánh mắt Tây Thi thiên hướng mị hoặc nhân tâm, đi đến cực của sự mị hoặc.

Ánh mắt của nữ nhân này, lại làm cho Vô Song cảm thấy bình dị, cảm thấy nhẹ nhàng mà xinh đẹp một cách đặc biệt.

Ánh mắt của Tây Thi như rượu ngon, làm người ta như say như mê không cách nào thoát ra bất quá rượu nào cũng làm người ta say, sau cơn say cho dù là ai cũng cảm thấy sợ hãi với rượu.

Ánh mắt của nữ nhân trước mặt giống như trà, thanh lệ thoát tục, ngọt ngào dịu nhẹ, trà ngon làm người ta muốn nhâm nhi, muốn nhấp nháp, muốn từ từ thưởng thức, vị trà vào cuống họng nhưng hương còn nồng, cái vị thanh thanh còn vương mãi.

......

Vô Song thật ra... không cần phải nhìn mặt dưới của nàng, hắn thừa biết mặt dưới của nàng là thế nào.

Vô Song dám lấy mạng ra đặt cước, khuôn mặt nàng chính là nguyên vẹn Lý Thu Thủy đắp vào sau đó điểm thêm một nét chấm phá nơi đuôi mắt.

Rốt cuộc Vô Song cũng hiểu vì cái gì bức tượng trong Vô Lượng Sơn lại có nốt ruồi nơi đuôi mắt, thực sự như nét bút của thần vậy, quá mức hoàn mỹ.

Lý Thu Thủy thua là thua ở một dấu chấm nơi khóe mắt này.

Nàng như Tây Thi vậy có điều nàng vẫn còn có khoảng cách với Tây Thi.

Khi tỉnh rượu quả thực sợ với rượu nhưng mấy ai bỏ được rượu?, đây là sự đáng sợ của Tây Thi, biết là không đúng nhưng nàng khiến người khác không thể tự thoát ra.

Ánh mắt của Tây Thi... Lý Thu Thủy so không nổi.

Nếu Lý Thu Thủy mang theo đôi mắt của Tây Thi, nàng còn có thể liều cùng đôi mắt trước mặt so sánh, đáng tiếc nàng làm không được.

Về phần nữ tử họ Vương trước mặt, không cần nàng xưng danh, Vô Song vừa nhìn thôi đã biết nàng là ai.

Thần Tiên Tỷ Tỷ - Vương Ngữ Yên.

Còn kẻ đang hớt hả mồ hôi kia, còn ai ngoài Đoàn Dự?.

.......

Vương Ngữ Yên thật ra cũng không thấy dung mạo của Vô Song, nàng sau được Đoàn Dự bế xuống, lập tức thấy được Vô Song nhưng nàng chỉ chú ý Vô Song ‘Hư Không Đạp Bộ’.

Hư Không Đạp Bộ ngoại trừ cần tuyệt đỉnh khinh công ra còn cần nội lực siêu cường, ít nhất cường hơn biểu ca của nàng vài lần, không phải cao thủ nào cũng dùng được Hư Không Đạp Bộ nhưng mà đã dùng được Hư Không Đạp Bộ chắc chắn là cao thủ.

Vương Ngữ Yên cúi đầu một bái bất quá nàng lại không được Vô Song đáp lại, trong nội tâm liền lo lắng.

Tiếp theo nàng lại nghe thấy âm thanh của Đoàn Dự, âm thanh làm nàng cảm thấy phiền.

“Thần Tiên... tỷ tỷ”.

Vương Ngữ Yên cảm thấy câu nói này rất phiền, Đoàn Dự đã nói với mình không biết bao nhiêu lần, lúc này có mặt tiền bối ở đây, Đoàn Dự dĩ nhiên còn có tâm tình nói ra mấy câu này?.

Vương Ngữ Yên cảm thấy đây là không lễ phép, nàng chỉ sợ tiền bối bực mình mà quay người rời đi, khi đó biểu ca cùng A Châu làm sao bây giờ?.

Nàng ngửa đầu lên nhìn về phía Đoàn Dự, muốn khiển trách hắn nào ngờ Đoàn Dự cũng không phải đang nhìn nàng, Đoàn Dự dĩ nhiên đang nhìn về hướng dòng suối.

Vương Ngữ Yên nội tâm cảm thấy lạ, nàng quay lại nhìn về phía Vô Song, sau đó nội tâm nàng cũng cực kỳ bất ngờ.

Đầu tiên Vô Song quá trẻ.

Thứ hai... Vô Song quá đẹp.