Cực Võ

Quyển 2 - Chương 244: Địa Ngục (1)




Một nữ nhân không còn gì cả.

Đây là nhận xét đúng nhất về Mục Niệm Từ hiện nay.

Không nhà không cửa, không nơi để đi, không nhà để về.

Không cha, không mẹ, đến cả cha nuôi cũng bỏ nhà mà đi.

Giờ phút này, đến cả tấm thân thanh bạch cũng không có.

Nàng thực sự có thể kìm hai hàng nước mắt hay không?, chỉ sợ bất cứ nữ nhân nào rơi vào hoàn cảnh của nàng, cũng không thể ngăn hai dòng lệ không chảy ra.

Mục Niệm Từ hiện nay trong đầu chỉ còn hình ảnh cuối cùng nàng thấy tại Yến Kinh.

Nàng thấy ánh mắt của phụ thân, nàng thấy máu, nàng thấy phụ thân đổ gục xuống.

Dương Thiết Tâm thật ra lúc đó chưa có chết, bằng vào y thuật của Vô Song hắn có thể cứu được Dương Thiết Tâm bất quá Vô Song sẽ không cứu Dương Thiết Tâm, hắn không có trách nhiệm và nghĩ vụ phải ra tay.

Dương Thiết Tâm theo cốt truyện vẫn còn có thể ‘thở’ vài hơi nữa, chí ít đến lúc Quách Tĩnh chạy đến thfi vẫn để lại được vài lời, đúng là Vô Song chém đầu Dương Thiết Tâm nhưng mà cũng chỉ coi là chấm dứt sớm vài hơi ‘thở’ của hắn mà thôi.

Dương Thiết Tâm chết, Vô Song tuyệt không có bất cứ cảm giác gì, Mục Niệm Từ cũng không biết Vô Song ra tay, trong mắt nàng phụ thân khi dùng mũi thương đâm vào mình, phụ thân đã chết.

Nàng lúc đó hoàn toàn bất lực, căn bản không thể bảo vệ được phụ thân, chỉ có thể đưa mắt ra mà nhìn.

Cái hình ảnh đó đến hiện tại vẫn cứ ám ảnh nàng.

Ngoài phụ thân ra... Mục Niệm Từ không thân cũng không thích.

Lúc này nghĩ đến bản thân mình thậm chí Mục Niệm Từ muốn tìm đến cái chết.

Nàng không biết đây là đâu, tại sao mình lại ở đây nhưng mà nàng biết một thân hoàn bích của nàng cũng không còn.

Nàng không biết kẻ lấy đi tấm thân hoàn bích của mình là ai, cái nàng biết chỉ là sự vô lực.

Tựa đầu vào một thân cây, cả người cứ nhẹ nhẹ mà run lên.

Nàng muốn đứng lên nhưng mà nàng cũng không làm nổi, thân thể đau đớn khôn cùng, cứ như thân thể này không còn thuộc về nàng vậy.

Thời gian dần trôi, Mục Niệm Từ cũng chẳng rõ mình ngồi đây bao lâu, nàng chỉ biết bầu trời dần dần đen lại, có lẽ đã sẩm tối.

Nàng vãn gần như không thể động được, thân thể hoàn toàn vô lực, cho dù nàng muốn kết thúc sinh mạng của mình cũng không có cách nào, đến cả muốn chết cũng làm không nổi, đây là bi ai cỡ nào?.

Thật ra Mục Niệm Từ cũng không biết hiện nay nàng vẫn được tính may mắn, nếu không phải Tây Thi cố gắng dùng đạo lực bảo vệ nàng chỉ sợ thân thể nàng đã sớm tan nát, thuấn di chưa từng là một công việc nhẹ nhàng.

Thuấn di có liên quan rất lớn đến không gian, việc bẻ cong không gian vượt qua khoảng cách chính là thuấn di.

Trước khi học được thuấn di tốt nhất phải học được làm sao để thân thể chịu đựng được không gian va chạm, không gian bẻ cong cùng không gian xuyên thấu, nếu không chắc chắn phải chết.

Cơ thể Vô Song vốn đã rất biến thái lại thêm đang ở trong trạng thái Tam Long, kể cả như vậy hắn cũng đau ê ẩm về phần thân thể Mục Niệm Từ càng không cần nói, cho dù có Tây Thi bảo hộ nàng cũng ở rất gần tình trạng tan vỡ.

Trong không gian yên tĩnh, lúc này đột nhiên có âm thanh xuất hiện.

Mục Niệm Từ ánh mắt khẽ run lên, nàng cố gắng mở mắt nhìn về phương hướng có tiếng động, sau đó quả thật từ trong rừng có một thân ảnh chậm rãi đi ra.

Mục Niệm Từ thực sự rất sợ, rất sợ tên dâm tặc kia lại quay trở về đồng thời nàng cũng rất khó hiểu, chuyện ‘nam – nư’ chẳng nhẽ đau đến mức này?.

Nàng lúc trước bất tỉnh nhân sự vì vậy không có cảm giác gì, nàng thậm chí còn âm thầm thấy may mắn, chút ‘di chứng’ mà còn đau thế này thì nguyên bản cơn đau còn đến mức nào?.

Nàng thậm chí thực sự bội phục toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, dĩ nhiên chịu được cái việc này.

Bỏ qua hết những suy nghĩ ‘không đúng, Mục Niệm Từ nhìn về phía thân ảnh xuất hiện trong cánh rừng, sau đó trong mắt đều ngập tràn bất ngờ.

Đây không phải là dâm tặc trong suy nghĩ của nàng, thậm chí là một tăng nhân.

Tăng nhân mặc áo cà sa, vừa nhìn đã thấy cực kỳ không tầm thường đồng thời trong đầu Mục Niệm Từ - tăng nhân mặc định là người tốt.

Vì trời có chút tối, Mục Niệm Từ không nhìn rõ dung mạo của đối phương tuy nhiên nàng có chút thở ra, trong lòng lại an tâm hơn không ít, dù sao gặp một lão tăng nhân vẫn tốt hơn nhiều gặp một tên dâm tặc.



Tăng nhân đi ra khỏi cánh rừng, cũng nhìn thấy Mục Niệm Từ, sau đó liền tiến về phía nàng.

Bất kể là tăng nhân hay Mục Niệm Từ đều không phát hiện ra, Vô Song đang ở trên một thân cây gần đó, ánh mắt mang theo vài phần đăm chiêu.

Vô Song sẽ không thể bỏ mặc Mục Niệm Từ mà di chuyển quá xa khu vực này, hắn vì thế cũng không dám chắc chắn trong cánh rừng không có người dù sao phạm vi thăm dò của hắn rõ ràng cũng không lớn.

Tiếp theo trong lúc đang thăm dò khu vực xung quanh, Vô Song rốt cuộc phát hiện ra tăng nhân này chỉ là đối phương có chút đặc biệt.

Tại sao lại đặc biệt?, Vô Song cảm thấy khí tức quen thuộc trên người đối phương.

Khí tức quen thuộc cũng không phải là do Vô Song đã gặp mặt qua kẻ này mà là vì trên người đối phương tồn tại ma khí, tăng nhân sao có thể có ma khí bám trên người?.

Dĩ nhiên đây là Ma Sơn, quả thật khó lòng phân biệt được, Vô Song cũng không dám chắc đây có phải điều bình thường của Ma Sơn hay không vì vậy vãn quyết định án binh bất động, quyết định nhìn một chút đối phương muốn làm gì.

Chỉ thấy tăng nhân này bước về phía Mục Niệm Từ, ánh mắt từ đầu đến cuối quan sát nàng, trong ánh mắt thậm chí có tham lam, có cả sắc dục.

Ánh mắt thậm chí không hề che dấu chút nào, rõ ràng đến mức Mục Niệm Từ không thể không thấy.

Mục Niệm Từ thật sự hoảng lên, khi tăng nhân lại gần nàng, nàng mới có thể thấy trong ánh mắt của hắn chứa bao nhiêu tham lam, bao nhiêu dục vọng.

Sợ hãi đến mức nói không nên lời, Mục Niệm Từ cố gắng lùi về phía sau nhưng thân thể nàng cũng đâu có thể cử động được?.

“Khà khà, mỹ nhân không cần chạy, không cần chạy, vận khí của ta thực sự không tệ, thực sự không tệ mà”.

Tăng nhân bước tới, bàn tay to lớn đưa ra muốn chạm vào áo Mục Niệm Từ, ánh mắt càng ngày càng dâm dục.

Nhìn ánh mắt cảu tên tăng nhân này, Vô Song lại nhớ về đám người Huyết Đao Môn.

Trong lúc Mục Niệm Từ thật sự cảm thấy bất lực, thì trong ánh mắt nàng từ bao giờ lại hiện lên thân ảnh tên dâm tặc kia.

Vẫn là bạch y áo khoác đen, vẫn là mái tóc màu trắng đặc biệt, hắn cứ như vậy xuất hiện sau lưng dâm tăng.

Tăng nhân kia không phát hiện ra Vô Song xuất hiện bất quá khi mà khí thế Vô Song khóa chặt hắn, hắn không thể không quay đầu lại, giọng nói cực kỳ sợ hãi.

“Ngươi... ngươi là ai? “.

Nói xong hắn cũng mặc kệ Vô Song có trả lời hay không, lấy một chân làm trọng tâm mà xuất quyền, một quyền nện thẳng vào khuôn mặt của Vô Song.

Vô Song cũng không tránh, hắn chỉ đưa một tay ra đỡ, dùng bàn tay chặn lại quyền dầu của đối phương để rồi ánh mắt hơi hơi cau lại.

“Phế vật như ngươi không ngờ lại là luyện thể cao thủ?”.

Nói xong Vô Song lại biến chiêu, tăng nhân chỉ cảm thấy có một sức mạnh khổng khiếp đè chặt lấy cổ tay mình, Vô Song sau đó kéo hắn lại, một chỉ điểm giữa ngực đối phương.

Một chỉ này không có bất cứ sát thương gì nhưng Vô Song cũng cực kỳ tự tin, tự tin đối phương sẽ rất thảm.

Đây là lần đầu Vô Song sử dụng Sinh Tử Phù, hắn liền muốn kẻ này sống không được, chết cũng không xong.

Dám đụng vào nữ nhân của hắn?, thực sự chán sống?.

Sinh tử phù nhập thể lập tức làm tăng nhân này run lên, hắn chỉ cảm nhận được một loại khí lạnh chạy dọc cơ thể tuy nhiên việc tiếp theo lại làm Vô Song kinh ngạc.

Vô Song cực kỳ tin tưởng Sinh Tử Phù, hắn chưa từng hoài nghi cái thủ đoạn này thậm chí hắn cũng biết khi Sinh Tử Phù nhập thể thì gần như không có thuốc nào cứu được.

Vô Song còn đang tưởng tượng đối phương đau đớn lăn lộn không muốn sống thì tăng nhân này cử động, một tay vậy mà đánh về phía Vô Song.

“Cút cho lão tử”.

Hắn gầm lên một tiếng rồi ra quyền, căn bản chẳng có chút biểu hiện chúng Sinh Tử Phù gì.

Uy lực cộng kích của đối phương không cao, Vô Song cũng không quan tâm, hắn chỉ xoay người một cái, thân hình như ma mị vòng qua đối phương, một chân đạp thẳng xuống cẳng chân ác tăng.

Đạp một cước này đáng lẽ ra có thể đạp gãy chân ác tăng, Vô Song thật sự rất tự tin với khả năng khống chế của chính mình tuy nhiên sau khi đạp xuống... dĩ nhiên không thể đạp gãy xương kẻ này.

Vô Song không hiểu gì cả bất quá tăng nhân đã rất nhanh quay đầu lại, một quyền tấn công tiếp vào mặt Vô Song, hơn nữa trong mắt lại càng ngày càng điên cuồng.

“kỳ lạ”.

Vô Song ánh mắt bắt đầu trở nên chăm chú, biến quyền thành chưởng, một chưởng ấn vào ngực đối phương.

“Dương Ca Thiên Quân”.

Một chưởng này quả thực có tác dụng dù sao tăng nhân này thực lực thật sự rất tệ, ngoại trừ việc thân thể biến thái vượt xa đồng cấp ra.

Người này chung quy lại cũng chỉ là nhất lưu cao thủ nhưng mà thân thể vậy mà không thua kém gì tông sư cấp bậc.

Dính một Dương ca Thiên Quân, đối phương như quả bóng bị đánh bay đi, miệng gào thét đau đớn.

Thân hình đập mạnh vào một thân cây, phun ra một búng máu.

Chính cái búng máu này lại làm Vô Song dừng tay lại, cực kỳ nghi hoặc.

Máu của đối phương vậy mà màu đen?.

Ác tăng tất nhiên cũng biết mình không phải đối thủ của Vô Song, hắn như điên như cuồng cắm đầu bỏ chạy.

Vô Song sao có thể cho đối phương chạy?, cảm nhận được kẻ này đặc biệt, Vô Song sao có thể cho đối phương rời đi.

Vô Song lao nhanh về phía trước, như quỷ mị hiện ra bên cạnh ác tăng, sau đó một chân đá thẳng vào cẳng chân đối phương, một đạp này chính là toàn lực.

Một đạp xuống, trực tiếp đạp gãy chân kẻ này.

Một đạp lòi ra tận xương đồng thời Vô Song cũng thuận tay phóng ra vài cái Sinh Tử Phù.

Sinh Tử Phù mất tác dụng một lần, hắn không tin còn mất tác dụng lần thứ 2, lần thứ 3.

Ác tăng này thực sự cho Vô Song rất rất nhiều điều kỳ lạ, kẻ này vậy mà tiếp tục không chịu tác động của Sinh Tử Phù?, SInh Tử Phù tiến vào trong cơ thể đối phương cứ như tiến vào đáy biển vậy, tuyệt không có tác dụng.

Ánh mắt hướng một chút về phía chân đối phương, ngay cả phần xương lòi ra cũng chuyển thành màu đen.

Đây là cái loại xương gì?.

Máu màu đen?, xương màu đen?, chẳng nhẽ là quái nhân?.

Ở xương của đối phương thậm chí lại còn xuất hiện ma khí?.

Không cách nào chạy được, ác tăng ôm phần chân bị gãy mà kêu gào, hắn hướng ánh mắt long song sọc về phía Vô Song.

“Một nữ nhân mà thôi, ngươi vì cái gì phải như vậy?, nữ nhân kia rốt cuộc cũng như chúng ta mà thôi, ngươi cũng như ta, có gì hối tiếc?”.

Kẻ này chưa nói dứt lời, Vô Song đạp thẳng vào mặt hắn, một cước này thật sự làm đối phương bất tỉnh nhân sự.

Đối phương bất tỉnh, Vô Song mới ngồi xuống, đưa hai ngón tay ra chạm vào cổ đối phương, rồi bắt đầu trực tiếp lấy đồ nghề ra mà thi châm.

Vô Song cũng rất nhanh mà thu tay lại, trong ánh mắt không khỏi co rút lại.

Kinh mạch của đối phương hoàn toàn không giống con người thậm chí có rất nhiều kinh mạch, rất nhiều huyệt đạo... bị xóa đi.

Cái này là một việc cực kỳ kinh khủng, huyệt đạo thay đổi phương vị thì Vô Song cũng làm được nhưng mà xóa huyện đạo đó ra khỏi cơ thể thì là chuyện gì xảy ra?.

Lại nhìn đến ma khí từ xương của đối phương đang tỏa ra, Vô Song trong lòng liền có một cái suy nghĩ đáng sợ.

“Kẻ này... chẳng nhẽ là cương thi?”.

Cương thi đương nhiên không đúng cho lắm dù sao đối phương mặt ngoài vẫn giống con người, đồng thời mấy lời mà hắn nói lúc trước... Vô Song vẫn là rất động tâm.

Hiện nay Vô Song chỉ có thể nghĩ được một điều duy nhất, kẻ này đang bị biến đổi.

Bên ngoài hắn vẫn là con người nhưng bên trong đã thay đổi, bên trong dần dần không còn going con người... đến khi bên trong hoàn toàn thay đổi, cũng là lúc thay đổi phần bên ngoài.

“Ma Sơn, quả thực không hổ là Ma Sơn”.

Vô Song đương nhiên suy nghĩ không sai, đây là một trong hai cách tạo thành Thi Ma.

Cách thứ nhất, Thi Ma được tạo nên từ xác chết nhiễm Ma Khí, được Ma Khí cải tạo.

Cách thứ hai, Thi Ma Đến từ chính người sống bị nhiễm Ma Khí, được Ma Khí cải tạo.