Cực Võ

Quyển 2 - Chương 212: Cửu Âm Chân Kinh (1)




Vô Song đánh bại Âu Dương Phong, cái tin tức này bất kể là Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong hay Vô Song đều không muốn công khai cho quá nhiều người biết.

Vô Song hắn vốn không thích khoe khoang chiến công của chính mình hơn nữa ở cái thế giới này hắn như lục bình không rễ, cũng chẳng có gì đáng để khoe khoang.

Âu Dương Phong bây giờ còn đang nằm trên giường, muốn xuống giường cũng khó đương nhiên không nói ra cái tin tức này được.

Hoàng Dược Sư thì lại càng không phải loại người nói nhiều, ông cũng không muốn nói cho bàn dân thiên hạ biết thế hệ ngũ bá bọn họ lại bị một tiểu tử như Vô Song đánh bại>

Càng đáng nói hơn, khi nghe Hoàng Dung nói Vô Song thậm chí còn đánh bại cả Bắc Cái, Hoàng Dược Sư trong nội tâm lại càng sóng gió ngập trời bất quá từ con mắt một người cha mà xem, ông nhìn Vô Song lại càng ngày càng hợp mắt.

Lúc này đã trải qua ba ngày từ lúc Âu Dương Phong bị trọng thương, đương nhiên lý do Âu Dương Phong trọng thương chính là ‘tẩu hỏa nhập ma’, bản thân Âu Dương Khắc hay Bạch Tự Tại cũng là không biết hắn bị Vô Song đánh bại.

Thật ra vết thương do chiến đấu cùng vết thương do tẩu hỏa nhập ma nhìn một cái là ra, Âu Dương Khắc có thể không tính nhưng muốn dấu được Bạch Tự Tại là việc không thể nào.

May mắn là Bạch Tự Tại từ khi lên Đào Hoa Đảo thậm chí quên luôn Âu Dương Phong, khi biết Âu Dương Phong luyện công quá độ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, bản thân Bạch Tự Tại chỉ đến nhìn một cái, không biết hắn nhìn ra cái gì không nhưng cũng lập tức rời đi.

Bạch Tự Tại... có bạn mới.

Điều này bất kể Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư hay bất cứ ai khác đầu không tưởng tượng ra được, Bạch Tự Tại cùng Chu Bá Thông lại quấn lấy nhau, căn bản không rời.

Hai cái lão nhân này, từ khi gặp mặt nhau lại như tri kỷ từ kiếp trước, mỗi ngày Bạch Tự Tại đều tìm đến Chu Bá Thông, hai người đánh đến thiên hôn địa ám.

Bạch Tự Tại được gọi là Uy Đức Tiên Sinh tuy nhiên độ thông minh của ông ta hay bản tính của ông ta thì không liên quan gì tới hai chữ ‘Uy Đức’.

Nếu Bạch Tự Tại thông minh hơn, ông cũng chẳng để đám đệ tử lừa nhốt vào mật thất, bản thân Bạch Tự Tại nổi tiếng nhất vì tự đại cuồng.

Chu Bá Thông thì sao?, Chu Bá Thông bản thân gọi là Lão Ngoan Đồng, tính cách ham vui không khác gì đứa trẻ, quan trọng hơn Chu Bá Thông trời không sợ, đất cũng không sợ.

Trước đến nay Chu Bá Thông chỉ sợ côn trùng rắn rết cùng sư huynh, còn lại bản thân Lão Ngoan Đồng bất chấp.

Khi Bạch Tự Tại tình cờ thấy Lão Ngoan Đồng, hai người lời qua tiếng lại liền động thủ với nhau, sau đó liền thân quen rồi.

Lão Ngoan Đồng ở Đào Hoa Đảo chính là chán không thể tả, chán không thể chán hơn, lúc này tự nhiên có người đến chơi cùng mình tất nhiên cực kỳ phấn chấn, một đường cười ha hả.

Bạch Tự Tại thì lại càng không phải nói, hắn thân là cao thủ hàng đầu thiên hạ, đã đến cái đẳng cấp của bọn hắn muốn ra tay cũng phải suy nghĩ trước sau, cùng lắm chỉ luận bàn đến điểm là dừng, ra tay cực kỳ không tiện, lúc này tìm được Chu Bá Thông, hai người có thể thống khoái thi triển quyền cước sao có thể không vui vẻ?.

Quan trọng nhất thực lực của bọn họ cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, Bạch Tự Tại tuy hùng cứ Đại Tuyết Sơn nhưng thực lực cũng chỉ ngang ngửa với ngũ bá đương thời, Chu Bá Thông so với ngũ bá đương thời lại yếu hơn không ít nhưng hắn có Song Thủ Hổ Bác bù lại, bằng vào Song Thủ Hổ Bác hắn thậm chí ẩn ẩn còn làm cho Bạch Tự Tại luống cuống một hồi, tính tổng ra thực lực hai người quả thực có thể dùng từ ngang ngửa để hình dung.

Bạch Tự Tại cuốn lấy Chu Bá Thông mà không để ý Âu Dương Phong.

Âu Dương Khắc lại không biết Âu Dương Phong bị làm sao, chỉ cần Âu Dương Phong không nói hắn tất nhiên không đoán ra được điểm gì.

Trận thua của Âu Dương Phong với Vô Song, cứ như vậy bị các bên liên quan che đi.

.......

Ba ngày ở trên Đào Hoa Đảo, thời gian chủ yếu của Vô Song cũng chỉ là thả lỏng, bồi tiếp Dung nhi đi dạo Đào Hoa Đảo cùng trò chuyện với nhạc phụ tương lai.

Đào Hoa Đảo thật sự rất đẹp, Vô Song không rõ có phải Kim Dung lấy hình tượng Nhật Bản cùng hoa đào cho cái hòn đảo này không mà Đào Hoa Đảo cứ như Nhật Bản thu nhỏ vào mùa hoa anh đào vậy, rất đẹp, cả hòn đảo thuần một sắc hồng phớt, hoa đào như thổi vào hòn đảo này một luồng sinh khí, biến hòn đảo này thành nhân gian tiên cảnh.

Tất nhiên Đào Hoa Đảo cũng có chút bất tiện, nếu không có Dung nhi dẫn đi thì Vô Song căn bản không biết đi như thế nào, đâu đâu cũng là Đào Hoa Trận, thực sự bước bước đều phải tính toán, tương đối đau đầu.

Kiến trúc của Đào Hoa Đảo cũng được Hoàng Dược Sư quy hoạch cực kỳ rõ ràng thậm chí làm Vô Song liên tưởng đến Resort của hậu thế vậy.

Theo Hoàng Dung giới thiệu, khi bước vào Đào Hoa Đảo liền phải đi qua Đào Hoa Trận, là một ‘biển’ hoa đào ngăn cách Đào Hoa Đảo với thế giới bên ngoài, chỉ có đi qua Đào Hoa Trận mới có thể chân chính tiến vào Đào Hoa Đảo.

Sau khi bước vào Đào Hoa Đảo liền có hai đường để đi, tất nhiên muốn đi qua mỗi con đường cũng phải vượt qua một cái Đào Hoa Trận, Đào Hoa Trận gần như trở thành cửa giao thông, trở thành vách ngăn tự nhiên ở khắp nơi trên Đào Hoa Đảo, Vô Song biết đây là cách phòng người ngoài của Đào Hoa Đảo nhưng đối với hắn đây là việc phi thường rắc rối.

Con đường đầu tiên dẫn tới Thí Kiếm Đình, đây là nơi Hoàng Dược Sư luyện kiếm, là nơi ông dùng dạy võ cho chính các đệ tử của mình lúc trước, tất nhiên hiện tại trên Đào Hoa Đảo đã sớm không còn bất cứ đệ tử nào của Hoàng Dược Sư, Thí Kiếm Đình cũng rất ít có người đi qua.

Một con đường khác dẫn đến Thạch Quật, Thạch Quật bình thường cũng chỉ có nô bộc trong đảo đi qua tiếp tế cơm nước còn lại sẽ không ai đi quan, Thạch Quật nơi này cũng là nơi Chu Bá Thông bị giam cầm.

Sau khi vượt qua Thí Kiếm Đình liền là một Đào Hoa Trận khổng lồ, chỉ có vượt qua Đào Hoa Trận này mới có thể dẫn đến Thanh Khiếu Các.

Thanh Khiếu Các là một quần thể kiến trúc rất lớn, thậm chí có thể coi là cung điện vậy.

Thanh Khiếu Các chia làm Đông – Tây – Nam – Bắc tứ các.

Đông Các được xây dựng gần giống biệt viện, đây là nơi ở của Hoàng Dược Sư cùng Phùng Hành năm xưa, cũng là nơi ở của chính Hoàng Dung.

Tây Các là nơi ở của nô bộc cùng nhà bếp, nơi này bình thường là nơi tấp nập người đi lại nhất Đào Hoa Đảo.

Nam Các là nơi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho khách nhân, đám người Âu Dương Phong chính là ở Nam Các.

Cuối cùng Bắc Các, ở Bắc Các là nơi ngày trước đệ tử của Hoàng Dược Sư sinh sống, bên trong Bắc Các còn có rất nhiều công trình kiến trúc đặc biệt, ví dụ như xưởng rèn, ví dụ như lôi đài luyện võ, đồng nhân trận...

Sau khi rời khỏi Thanh Khiếu Các liền là Đạn Chỉ Phong, ngọn núi cao nhất của Đào Hoa Đảo.

Trên Đạn Chỉ Phong có một cái Hoa Đào Biệt Viện, đây là biệt viện thuộc về một mình Hoàng Dược Sư, từ nơi đây quả thật có thể thu toàn bộ Đào Hoa Đảo vào trong tầm mắt.

Bên trong Hoa Đào BIệt Viện còn xây dựng Vọng Hư Lâu, tòa lầu các cao nhất Đào Hoa Đảo, đây là nơi Hoàng Dược Sư vọng thiên, quan trắc khí tượng.

Quan trọng nhất, trên Đạn Chỉ Phong còn có mộ địa, mộ địa của Phùng Hành.

Lúc này Vô Song là người đầu tiên ngoại trừ cha con Hoàng Dung đước tiến vào mộ địa này.

Hoàng Dược Sư hai chân khoanh trên mặt đất, áo xanh tung bay, quay lưng về phía Vô Song.

Vô Song thiwf đứng thẳng ở đó, hai tay để ra sau lưng, ánh mắt nhìn về phương trời xa xa.

Trong ba ngày qua, không phải Hoàng Dung mà Hoàng Dược Sư mới là người nói chuyện với Vô Song nhiều nhất.

Vô Song đã gặp không ít tiền bối nhân vật trên giang hồ nhưng mà người so được với Hoàng Dược Sư thật sự ít càng thêm ít.

Càng đối mặt với Hoàng Dược Sư, Vô Song càng bội phục người cha vợ này.

Vô Song từng nghĩ so về tạp học trong thiên hạ, Hoàng Dược Sư chưa chắc đã hơn được Vô Nhai Tử, bản thân Vô Song đã từng gặp mặt Vô Nhai Tử vì vậy hắn cũng vô hình chung hạ thấp đi Hoàng Dược Sư dù sao tài nghề của Vô Nhai Tử bản thân Vô Song thực sự không mấy coi trọng.

Đến tận hiện nay, khi đối mặt với Hoàng Dược Sư hắn mới hiểu người cha vợ này tài giỏi thế nào.

Cùng là học thức, cùng là cầm kỳ thi họa nhưng Vô Nhai Tử rất khác với Hoàng Dược Sư.

Vô Nhai Tử ngọc thụ lâm phong, có một loại khí chất quân tử.

Hoàng Dược Sư lại đầy cuồng ngạo, đầy khinh thường đối với toàn thệ thiên hạ, một cỗ tà khí lẫm nhiên, một cỗ tà khí chỉ thuộc về mình ông ta.

Vô Song không thích Vô Nhai Tử, một người sở học hàng đầu Kim Dung, võ công cũng hàng đầu Kim Dung, tạp học bao trùm thiên hạ nhưng ‘tâm’ của Vô Nhai Tử chưa từng được Vô Song coi trọng thậm chí hắn coi thường.

Vô Nhai Tử trong mắt người khác có bao nhiêu ngọc thụ lâm phong, bao nhiêu hào hoa phong nhã thì trong mắt Vô Song hắn đều là ‘tiến sĩ giấy’ không hơn không kém.

Cùng bị què hai chân, Đoàn Diên Khánh thế nào mà Vô Nhai Tử thế nào?, nếu Đoàn Diên Khánh nắm giữ võ công của Vô Nhai Tử, chẳng cần đợi đến lúc Hư Trúc xuất hiện chỉ sợ Đinh Xuân Thu liền chết sớm 10 năm.

Vô Nhai Tử có tất cả mọi thứ cần thiết của cường giả, trừ tâm.

Tâm của hắn quá yếu.

Hoàng Dược Sư thì khác, khi đối mặt cùng ông lại làm Vô Song có cảm giác chân tài thực học, ngạo thị thiên hạ.

Trong ba ngày qua, ở bên cạnh Hoàng Dược Sư hắn học hỏi được rất nhiều, rất nhiều.

Vô Song còn thiếu thứ gì để bước trên con đường cường giả?, hắn thiếu cỗ tà khí của Hoàng Dược Sư.

Vô Song từ trước đến nay không có khí thế của riêng mình, cái mà hắn có chỉ là khí chất.

Khí chất có thể do trời sinh như Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song chẳng hạn còn khí thế chỉ có thể trải qua luyện tập.

Vô Song tất nhiên cũng có Chính Khí Quyết nhưng mà ‘chính khí’ cái thứ này không phải con đường mà Vô Song muốn.

Nhìn theo bóng lưng của Hoàng Dược Sư, trong đầu thì một mực nghĩ đến khí thế của bản thân mình, lúc này Vô Song quả thực không ngờ, Hoàng Dược Sư lên tiếng.

“Hai ngày nữa là ngày dỗ mẫu thân Dung nhi, lão phu rất thích khúc nhạc của ngươi ban đầu tấu trên Đào Hoa Đảo, ngươi có thể dạy lão phu chăng?”.

Vô Song nghe đến đây tất nhiên không thể từ chối, khúc Phi Thiên này chính là hắn muốn tặng cho Hoàng Dược Sư, tặng cho cha vợ làm lễ ra mắt.

Hoàng Dược Sư là bậc đại tông sư cầm đạo đương thời, thậm chí không cần Vô Song nói gì, chỉ cần khúc phổ ông cũng có thể tấu lên một khúc Phi Thiên, bất quá khi nhìn thấy khúc phổ mà Vô Song viết ra, Hoàng Dược Sư không thể không tấm tắc khen ngợi.

“Hay cho một khúc Phi Thiên, Vô Song ngươi lấy được khúc nhạc này từ đâu?”.

Vô Song tất nhiên sẽ không thể nói mình tự sáng tác.

Khúc Phi Thiên này bằng với trình độ hiện nay của Vô Song, hắn sáng tác không nổi.

Nghĩ một chút, Vô Song thản nhiên đáp.

“Nhạc phụ đại nhân, khúc Phi Thiên này là khúc đàn cổ, năm đó Bá Vương Hạng Vũ chính là dành để tiễn biệt Ngu Cơ”.

Đây rõ ràng là nói điêu nhưng mà ai có thể lội ngược lịch sử mà kiểm tra?.

Vô Song đương nhiên cũng sẽ không nói đến Tiêu Dao Tử, dù sao Tiêu Dao Tử trong thế giới của Vô Song khác rất nhiều so với Tiêu Dao Tử thế giới này.

Hoàng Dược Sư nghe Vô Song nói, sắc mặt hiện lên chút ngờ vực dù sao ông ta không tin Tây Sở Bá Vương năm đó có thể viết ra được cầm khúc cỡ này hơn nữa Bá Vương còn chết trước Ngu Cơ?, vì cái gì Bá Vương tiễn biệt Ngu Cơ mà không phải Ngu Cơ tiễn biệt Bá Vương đây?.

Trong lòng có hoài nghi nhưng ngoài mặt Hoàng Dược Sư sẽ không nói ra, theo ông thấy cái ông cần nhất là khúc nhạc, về phần ai sáng tác chỉ là một điểm tò mò mà thôi.

Trải qua mấy ngày gần đây tiếp xúc với Vô Song, Hoàng Dược Sư cũng cực kỳ hài lòng với tiểu tử này.

Võ công chính ông đã kiểm chứng qua, vỗ công của Vô Song đến ông còn chưa chắc thắng nổi, căn bản sẽ không có bất cứ điểm trừ nào.

Về phần cầm kỳ thi họa, tạp học bách gia, điểm này Hoàng Dược Sư cũng cực kỳ thưởng thức Vô Song, trong mấy ngày nay tiếp xúc ông cũng thừa hiểu cầm – kỳ - thi – họa của Vô Song còn xa lắm mới đến lượt con gái sung bái như vậy, họa chăng chỉ có y thuật làm Hoàng Dược Sư chú ý một chút tất nhiên tuổi tác của Vô Song còn quá trẻ, ở độ tuổi của Vô Song chính Hoàng Dược Sư còn không có tài hoa như vậy, Hoàng Dược Sư cũng không nghĩ ra có cái gì đáng để phê phán Vô Song.

Quan trọng nhất, con gái ông yêu Vô Song, yêu đến chết đi sống lại.

Ngay lúc này, Hoàng Dược Sư không ngờ đứng lên, thân hình quay về phía Vô Song.

“Ngươi một mực gọi ta là nhạc phụ đại nhân, ta còn chưa chấp nhận gả con gái cho ngươi đây?”.

Dừng lại một chút, Hoàng Dược Sư không đợi Vô Song lên tiếng liền nói.

“Ta nghe Dung nhi nói, ngươi là bậc kỳ tài võ học, cái này lão phu không hoài nghi gì cả bất quá khi mà Dung nhi kể ngươi dạy cho nàng Đả Cẩu Bổng Pháp thì lão phu lại giật mình không thôi”.

“Vậy đi, ở đây lão phu có vài thứ muốn cho ngươi xem, nếu ngươi có thể làm lão phu hài lòng, lão phu liền gả con gái cho ngươi”.

(Chưa xong còn tiếp)