Cực Võ

Quyển 2 - Chương 152: Thần Võ (2)




Đứng ở góc độ Kiều Phong mà nói bản thân Vô Song đương nhiên không sai nhưng chắc chắn cũng chẳng đúng, thân là người nối nghiệp Hồng Thất Công sau này mà quản lý Cái Bang thì Kiều Phong nhất định phải đứng ra bảo vệ Cái Bang, cho dù Cái Bang k đúng thì Kiều Phong cũng nhất định phải đứng ra mà che cho bọn họ, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không.

Vô Song tất nhiên cũng sẽ hiểu việc này, bản thân Kiều Phong giống với cha mẹ vậy, con mình đi đánh nhau bất kể đúng sai thì vẫn phải quan tâm con mình trước hơn nữa bản thân con mình chắc chắn rất ít khi sai, với bất cứ ai đứng vào địa vị Kiều Phong chỉ cần có năng lực thì sẽ đều vì Cái Bang ra mặt, ngay cả Vô Song cũng vậy.

Hai người căn bản không ai sai, sai ở đây chỉ là vì chỗ đứng khác nhau mà thôi.

Kiều Phong dần dần bước về phía Vô Song hay nói đúng hơn là bước về phía Hề Sơn Hà, thân hình cao lớn dần dần cúi xuống nhẹ vỗ vào vai vị hộ pháp này sau đó khẽ lên tiếng.

“Hề hộ pháp, ngươi lui lại trước đi, nói với Lỗ trưởng lão lần hành động này đặt hết lên người ta, mấy vị cứ lui đi”.

Hề Sơn Hà chỉ bị thưởng ở chân mà thôi cũng chẳng phải trọng thương gì, hắn tất nhiên là có thể đứng dậy, Hề Sơn Hà cũng như Trần Cô Nhạn, hai người này khi nhìn thấy Kiều Phong đều thở ra một hơi, Kiều Phong trong mắt đám người Cái Bang thực sự cũng rất giống Vô Song trong mắt đám đồng lứa cùng thi vào Thiên Ý Thành lúc trước, đều là dạng nhân vật ‘định hải thần châm’, cho dù song to gió lớn thế nào cũng nhất định cũng có thể một tay đè ép xuống.

Hề Sơn Hà hay Trần Cô Nhạn đương nhiên sẽ không ở lại đây, đối với bọn họ thì Vô Song quá mức đáng sợ, ở lại thêm một giây một phút với Vô Song bọn họ cũng cảm thấy dài như cả thế kỷ, căn bản có cho tiền bọn họ cũng không dám ở lại, Kiều Phong nói câu này như một loại giải thoát với hai người vậy, cả Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà lập tức cúi đầu chắp tay.

“Thiếu bang chủ xin cẩn trọng, con yêu nữ này thực lực cực kỳ đáng... “.

Hai người này chưa nói hết câu đã lập tức câm họng bởi bọn họ rốt cuộc lại được nhìn thấy Vô Song đang liếc về phía mình, cái ánh mắt kia như hố sâu vạn trượng, chỉ bằng một ánh mắt cho bọn họ cảm nhận được một áp lực không tưởng.

Vô Song trong tay lại cầm lên một cây ngân châm, đối với Hề Sơn Hà cùng Trần Cô Nhạn hắn chỉ khe khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo.

“Biết gì không?, thật ra bảo vệ một người đã khó, bảo vệ hai người lại càng khó hơn, ta thực sự rất muốn thử xem vị thiếu bang chủ của Cái Bang này có bao nhiêu bản lĩnh để bảo vệ một trong hai người các ngươi?”.

Lời Vô Song nói đương nhiên không giả, so cái gì thì không biết nhưng so thân pháp thì Vô Song căn bản không bao giờ nghĩ hắn kém hơn Kiều Phong hơn nữa nghệ thuật sử dụng ám khí của Vô Song đã đến một loại trình độ rất cao, nếu Vô Song thật sự muốn giết người thì Kiều Phong căn bản ngăn không nổi, đây là tự tin cũng là tự ngạo của Vô Song.

Quả nhiên câu nói này có sức sát thương rất lớn, Trần Cô Nhạn cùng Hề Sơn Hà nghĩ đến cái thân pháp kinh khủng kia của Vô Song rồi lại nghĩ tới ám khí trong tay hắn lập tức không rét mà run, cả hai không nói lời nào vẻ mặt trắng bệch lập tức xoay người rời đi, tuyệt đối không dám nán lại.

Hai vị hộ pháp của Cái Bang đã rời đi vậy hiện nay chỉ còn lại Kiều Phong cùng Vô Song, hai người hoàn toàn ở hai cái thái cực khác nhau, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đối phương.

Kiều Phong lúc này cũng có chút khó giải quyết, bản thân Vô Song trong mắt Kiều Phong là một cái mỹ nữ, Kiều Phong không phải loại người ham mê mỹ sắc nhưng bảo hắn sinh tử quyết đấu cùng một nữ nhân thì vốn không hợp với tính cách Kiều Phong tuy nhiên nhìn những xác chết của đệ tử Cái Bang trên mặt đất, Kiều Phong không giận không được.

Như đã nói, cái này không nằm ở đúng sai, cái này nằm ở chỗ đứng mỗi người.

“Cô nương, xin mời ”.

KIều Phong lúc này cũng không cần biết tên Vô Song, cũng không cần biết Vô Song có lời gì để nói hay không, đạo bất đồng bất tương vi mưu, đã vậy không bằng cứ đánh một trận.

Kiều Phong làm người thẳng thắn, hắn không thích chơi tâm kế cũng lại càng không thích nói nhiều hay giải thích, với Kiều Phong thì hắn luôn chọn cách trực tiếp nhất chính là dung bản sự đến nói chuyện.

Không đợi Vô Song trả lời cũng không cần đợi Vô Song trả lời, Kiều Phong rốt cuộc cũng động.

Một tiếng long ngâm vang lên, âm thanh như thét gào mang theo một loại uy thế không thể đỡ, chỉ trong một cái chớp mắt thậm chí Vô Song còn nhìn thấy long ảnh, thấy một đầu rồng đang lao thẳng về phía mình, thân hình con rồng kia nhanh đến đáng sợ đồng thời xung quanh nó ngập tràn ngọn lửa của thái dương.

Cái hình ảnh này tất nhiên chỉ là ảo giác, chỉ là cảm nhận của Vô Song nhưng Kiều Phong quả thật có thể so sánh với một đầu hoàng kim long đầy cuồng ngạo, thậm chí cơ thể Kiều Phong cho người ta cảm giác cứ như vầng thái dương sẵn sang đốt cháy nghiền nát tất cả.

Thân ảnh hình rồng kia rốt cuộc cũng tan biến lộ ra thân hình Kiều Phong ngập tràn chiến ý, hắn lúc này vậy mà đã áp sát Vô Song, cánh tay duỗi ra thành trảo thủ, một trảo hưởng thẳng về phía ngực Vô Song.

Vô Song ánh mắt căng ra, gần như không mấy tin tưởng việc trước mặt, Kiều Phong tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức vô lý... hay nói đúng hơn bản thân Kiều Phong đã là một sự tồn tại vô lý.

Kiều Phong người này... tính đi tính lại thì chỉ có duy nhất Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp có thể coi là võ công tuyệt đỉnh trong thiên hạ còn lại bất kể quyền pháp, thân pháp hay cả nội công tâm pháp đều không có nhắc đến nhưng... hắn vẫn cứ mạnh đến biến thái.

Bất kể là quyền pháp, thân pháp hay nội lực bản thân Kiều Phong đều phải dung hai chữ ‘biến thái’ để hình dung.

Đây là nam nhân vật chính duy nhất trong Kim Dung... không được miêu tả về nội công tâm pháp của hắn hay nói đúng hơn... Kim Dung còn không dám cho Kiều Phong một bộ nội công tâm pháp như những nhân vật chính khác bởi khi đó bản thân Kiều Phong căn bản không thể đánh bại, bá đạo đến mức không thể đỡ, đây mới là Thần Võ.

Ở hậu thế, rất nhiều người đã từng nói... nếu Kiều Phong có thể học được Dịch Cân Kinh mà A Châu lấy được từ Thiếu Lâm Tự thì cường giả mạnh nhất Thiên Long Bát Bộ phải là Kiều Phong chứ tuyệt chẳng thể làm Vô Danh Tăng.

Lại nói đến lúc này, trảo thủ kia đưa ra vẫn cứ mang theo tiếng long ngâm đáng sợ mà đầy uy áp kia, dính một trảo này Vô Song có thể không chết nhưng chắc chắn trọng thương bất quá Vô Song cũng không phải là người mà Kiều Phong có thể dung khí thế đề nghiền áp.

Một chiêu chí dương chí cương của Kiều Phong đánh ra vốn muốn lập tức chiếm thượng phong trong chiêu đầu tiên tuy nhiên rất nhanh khuôn mặt của Kiều Phong liền xuất hiện một tia kinh ngạc.

Chỉ thấy Vô Song cũng đưa tay ra, bàn tay của hắn cực kỳ đúng lúc mà nắm lấy cổ tay Kiều Phong sau đó vận lực, mượn một lực rất nhỏ này thân hình của Vô Song như một bóng ma mà lướt về phía trước, thân thể hắn cứ như xuyên qua một chưởng của Kiều Phong vậy đồng thời một tay còn lại nắm lấy ngân châm trực tiếp đâm thẳng về phía thái dương của Kiều Phong.

Một chiêu này không phải thăm dò cũng chẳng phải để lấy thế thượng phong, một chiêu này nhắm đến tính mạng của Kiều Phong, đương nhiên cũng như Kiều Phong, Vô Song cũng không nghĩ có thể giết chết được đối phương.

Kiều Phong thấy động tác của Vô Song cũng quả thật giật mình, hắn dù sao cũng không được thấy tốc độ của Vô Song lúc phá Đả Cẩu Trận vì vậy Kiều Phong hoàn toàn không kịp phòng bị tuy nhiên kể cả không kịp phòng bị thì khả năng phản ứng của Kiều Phong vẫn phi thường đáng sợ.

Kiều Phong bị Vô Song một kéo vốn đã mất đi trọng tâm nhưng hắn cũng lập tức dẫm mạnh một chân của mình xuống rồi lấy kinh người lực lượng kéo thẳng Vô Song về phía mình, sử dụng một cách giống hệt Vô Song đồng thời cơ thể xoay một góc 90 độ, cùi chỏ của Kiều Phong hướng thẳng về phía đầu Vô Song.

Vô Song cũng không thể tiếp tục đâm xuống một mũi ngân châm kia chỉ bởi hắn lúc này đã mất đi trọng tâm, cho dù có thể đâm vào người Kiều Phong thì cũng không phải là vết thương chí mạng trái lại nếu dính một cùi chỏ kia bản thân Vô Song cũng biết hắn tuyệt không dễ chịu.

Cánh tay đang nắm lấy tay Kiều Phong kia đột nhiên buông ra, cả người như một tàn ảnh lướt đi trên mặt đất, lập tức kéo dài khoảng cách với Kiều Phong cũng vừa vặn tránh được một cái xoay người của đối phương.

Kiều Phong thấy Vô Song tránh thoát cũng không có bất cứ biểu hiện gì, hắn xoay cả cơ thể lại, hai tay giật mạnh về phía sau rồi đánh ra.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Thời Thừa Lục Long”.

Một chiêu này cách không mà đánh tới, tiếng long ngâm lại càng uy mãnh đáng sợ, sáu con rồng như muốn phá nát cả mảnh không gian này, chí cương chí dương lực lượng mạnh mẽ vô bờ bến cứ như vậy nó lao thẳng về phía Vô Song như muốn nuốt chửng chính Vô Song vào trong cái chí dương chí cương kia vậy.

Nhìn thấy một chiêu này cho dù Vô Song cũng cảm thấy cực kỳ e ngại, nội lực của Kiều Phong cường hãn là việc không phải bàn nhưng nhìn thấy một chiêu này của đối phương thì Vô Song bắt đầu cảm giác được... thế nào là biến thái.

Vô Song còn chưa kịp ổn định thân hình đã lập tức phải bước tiếp, hắn vận dụng quỷ ảnh thân pháp đến mức cực hạn, thân thể liên tục xoay tròn về phía sau, cả người cấp tốc lùi lại, hắn biết cứng đối cứng với Kiều Phong... Vô Song hắn chắc chắn thảm bại.

Sáu đầu rồng đánh trúng khoảng không lập tức oanh ra một cái hố trên mặt đất, cứ như một vụ nổ vậy, nhìn thấy một cảnh này đến chính Vô Song cũng hít vào một hơi lãnh khí, Hàng Long Thập Bát Chưởng hình như... hơi ‘điêu’ rồi?.

Vô Song còn chưa kịp hết kinh ngạc với lực phá hoại của Hàng Long Thập Bát Chưởng thì Kiều Phong đã hiện ra, trong mắt ngập tràn chiến ý, lần này lại là một chưởng đánh tới.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Đột Như Kì Lai”.

Người tới thì trảo tới, trảo như cuồng phong, dồn dập như thác đổ, trảo không mạnh nhưng tốc độ xuất thủ liền kinh người.

Kiều Phong thân trải trăm trận, hắn chỉ cần nhìn Vô Song di chuyển liền nhìn ra ba điều.

Đầu tiên là thân pháp cùng tốc độ của Vô Song đều rơi vào hang thượng thừa thậm chí còn mạnh hơn cả Kiều Phong hắn.

Thứ hai bản thân Vô Song là cường giả thiên hẳn về tốc độ cùng thân pháp, loại cường giả này chỉ giỏi công không giỏi thủ.

Cuối cùng chính là vấn đề nội lực, Kiều Phong thật sự có thể cảm thấy hắn tuyệt đối mang theo uy thề áp đảo về nội lực đối với Vô Song.

Ba điều trên đã đủ để Kiều Phong biết, hắn chỉ cần từ đầu đến cuối nghiền ép Vô Song thì căn bản không có cơ hội cho Vô Song tránh thoát, không có cơ hội cho Vô Song sử dụng thân pháp của mình, tiếp đó lại dung nội lực mà bẻ gãy nghiền nát liền có thể chắc thắng.

Vô Song đứng trước một chiêu của Kiều Phong vẫn cứ lựa chọn lùi lại, Đột Như Kì Lai tên như ý nghĩa, đây là một chiêu dung để chiếm tiên cơ trong Hàng Long, chiêu này uy lực không cường mãnh nhưng chiêu chiêu nối nhau, tốc độ nhanh đến đáng sợ bất quá tốc độ như vậy vẫn còn thiếu một chút.

Kiều Phong cứ thuận thế mà tiến, Vô Song cứ theo thế mà lùi bất quá cả hai người dù tiến hay lùi thì bộ pháp đều không có lấy một tia bất ổn, trong mắt của cả hai người đều cực độ thanh minh.

“Vị cô nương này, hảo thân pháp”.

Kiều Phong cười lớn, tất nhiên hắn cũng không có dừng tay thậm chí một trảo còn trực tiếp biến thành hai trảo.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Song Long Thủ Thủy”.

Một trảo biến thành hai trảo, thay vì một đầu rồng tốc độ nhanh đến đáng sợ thì lại trở thành song đầu long khóa chặt đường lùi của Vô Song, khí thế của Kiều Phong càng ngày càng cường, nội lực của hắn càng ngày càng uy mãnh.

Nhìn thấy trạng thái của Kiều Phong lúc này, Vô Song trong đầu liền chỉ có một suy nghĩ.

“Tiên Thiên Chí Dương Thể”.

Có lẽ cũng chỉ có loại thể chất này mới cho Kiều Phong một loại nội lực chí dương chí cương đáng sợ như vậy cũng chỉ có Tiên Thiên Chí Dương Thể mới bỏ đi cái điểm yếu về tâm pháp cho Kiều Phong khiến nội lực của Kiều Phong căn bản không thua bất cứ một loại nội công tâm pháp tuyệt đỉnh nào.

Vô Song rốt cuộc ánh mắt cũng lạnh lại, hắn đương nhiên vẫn có thể lùi lại, Đột Như Kì Lại chưa đủ, Song Long Thủ Thủy vẫn là chưa đủ tuy nhiên Vô Song lại không muốn lùi lại nữa, bằng vào Tiên Thiên Chí Dương Thể mà muốn đè ép Vô Song?, nằm mơ đi.

Kiều Phong vốn dĩ nghĩ Vô Song tiếp tục sử dụng thân pháp của mình để né tránh thì đột nhiên hắn thấy Vô Song khựng lại sau đó hai cánh tay của Vô Song rung lên, khuôn mặt tuyệt mỹ kia xuất hiện một nụ cười nhếch miệng.

Vô Song vốn đang một mực lùi lại nhưng đột nhiên cánh tay của Vô Song cũng đưa ra, lần đầu tiên cùng Kiều Phong cứng đối cứng.

Nếu Kiều Phong sử dụng là trảo pháp thì bàn tay của Vô Song lại có chút khác, ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa đưa ra, ngón áp út cùng ngón út lại thu về, đây giống như một dạng trảo pháp có chút biến dị vậy.

Lại một lần nữa Kiều Phong cảm thấy hai cánh tay của mình bị Vô Song nắm lấy hay nói đúng hơn là phần cổ tay của bản thân, sau đó hắn chỉ cảm nhận thấy cổ tay đau điếng, có một loại hàn khí xâm thực vào cổ tay, chạy dọc cổ tay mà bức thẳng vào bên trong kinh mạch.

“Cầm Nã Thủ?”.

KIều Phong có chút nghi hoặc mà lên tiếng, Cầm Nã Thủ thứ này cao thủ trong giang hồ gần như ai cũng biết nhưng để dung Cầm Nã Thủ đi phá Hàng Long thì đây là lần đầu tiên Kiều Phong thấy hơn nữa Kiều Phong cũng không có thời gian mà suy nghĩ về Cầm Nã Thủ, hắn lập tức phải vận nội công xua tan cái hàn khí đáng sợ kia.

Vô Song ngăn lại hai tay của Kiều Phong sau đó cũng không lùi lại nữa, hắn một mực tiến lên, thẳng thắn quyền đối quyền cùng Kiều Phong, so về nội lực có thể Vô Song không bằng Kiều Phong nhưng cận thân chiến đấu cùng thân thể chiến đấu, Vô Song sợ gì?.

Kiều Phong bản thân cũng là siêu cấp cường nhân trong việc cận chiến, hắn tuy bị một đòn kia của Vô Song làm trở tay không kịp nhưng bằng thần lực trời sinh, Kiều Phong cũng lập tức biến đổi, cổ tay xoay mạnh một cái mà giật về đồng thời trảo pháp của hắn cũng bắt đầu biến đổi.

Thay vì một mực chuyển công như ban đầu, trảo pháp của Kiều Phong vậy mà chuyển sang việc... kiềm chế cùng khóa.

Nếu Vô Song sử dụng cái gọi là ‘Cầm Nã Thủ’ thì Kiều Phong sử dụng một phiên bản năng cấp mạnh hơn rất nhiều lần so với Cầm Nã Thủ, đại danh đỉnh đỉnh Thiếu Lâm – Long Trảo Thủ.

Kiều Phong suy nghĩ vẫn tương đối đúng, với một người mà ngay cả Thái Tố Trường Quyền cũng có thể biến thành đỉnh cao quyền pháp thì không có lý gì Long Trảo Thủ trong tay Kiều Phong lại thua Cầm Nã Thủ của Vô Song, tuy nhiên cái suy nghĩ này có một điểm chết người rất lớn chính là... Vô Song không sử dụng Cầm Nã Thủ.

Vô Song sử dụng chính là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.

Kiều Phong sử dụng Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm còn Vô Song lại sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của Tiêu Dao, một bên chí dương chí cương còn một bên lại chí âm chí nhu.

Thông thường mà nói nếu đây là Lý Thu Thủy sử dụng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ thì Kiều Phong tuyệt không phải là đối thủ, không phải vì Kiều Phong kém mà là vì bản thân Long Trảo Thủ quả thật thua kém rất xa so với Thiên Sơn Chiết Mai Thủ nhưng nếu Vô Song sử dụng thì khác.

Vô Song mới chỉ coi là nắm vững Thiên Sơn Chiết Mai Thủ chứ không được gọi là lô hỏa thuần thanh trong khi Kiều Phong thì đã sớm chạm đến cảnh giới này của Long Trảo Thủ, bằng vào việc cảnh giới Long Trảo Thủ luyện đến đỉnh phong thậm chí bắt đầu áp chế ngược lại Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của Vô Song tuy nhiên kể cả như thế thì Kiều Phong vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào.

Kiều Phong phải nói là càng đánh càng kinh hãi, Vô Song vốn đang chuyên thủ lại chuyển công còn Kiều Phong vốn đang chuyên công thì lại chuyển thủ, uy lực Long Trảo Thủ trong tay Kiều Phong hơn xa Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của Vô Song nhưng Vô Song đi sau mà đến trước, thủ pháp thường thường chiếm lấy một tia tiên cơ dẫn đến việc không cho Kiều Phong phản thủ làm công, một mực bị dồn nén trong thế bị động.

Một việc tiếp theo là vấn đề thân thể, thân thể Kiều Phong trời sinh thần lực nhưng khi hắn bị chuyển về thế thủ thì cái thần lực kia lại bắt đầu không có đất dụng võ đồng thời bên kia chiến tuyến thân thể Vô Song lại mạnh đến mức làm người ta kinh hãi không hợp thói thường, đây chính là tác dụng của hắc khí.

Vô Song chưa từng quyết đấu cùng cao thủ ngang sức ngang tài nào nên hắn cũng không biết cực hạn thân thể của mình mạnh đến đâu, chỉ có một trận chiến này mới làm Vô Song hiểu rõ giới hạn bản thân mình, thân thể hắn dưới sự trợ giúp của hắc khí khi xuyên không vậy mà cứng như thép nguội vậy, cho dù Kiều Phong hơn về mặt nội lực nhưng lại hoàn toàn bị ưu thế thân thể của Vô Song san lấp.

Một điểm cuối cùng là trận chiến giữa Tiên Thiên Chí Âm Thể cùng Tiên Thiên Chí Dương Thể, đây cũng là điểm làm Kiều Phong kinh hãi nhất.

Kiều Phong không biết thể chất của mình là gì tuy nhiên từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên Kiều Phong mới bị áp chế mạnh mẽ như vậy, nội lực chí dương chí cương của Kiều Phong không có cách nào ép ra ngoài, không có cách nào dung để tang cường lực lượng vào bên trong trảo pháp mà toàn bộ phải dung để chống lại hàn khí xâm thực của Vô Song,dung chí dương chí cương nội lực mà hòa tan chí âm chí nhu hàn khí.

Tất nhiên nếu Tiên Thiên Chí Dương Thể bị áp chế thì Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng chẳng khác gì, hàn khí xâm thực là thứ mạnh nhất khi cận chiến của Tiên Thiên Chí Âm Thể nhưng hiện nay căn bản cũng chẳng có tác dụng gì, hai loại thể chất vừa kiềm hãm lẫn nhau lại vừa triệt tiêu lẫn nhau.

Hai người cứ như vậy quyền đối quyền, thân thể trực tiếp va chạm căn bản không thể tách ra đồng thời bằng việc thân pháp của Vô Song yêu dị hơn Kiều Phong, trải qua gần trăm chiêu cận thân giao thủ, lần đầu tiên Kiều Phong bắt đầu lộ ra hạ phong.

Kiều Phong vốn luôn lấy áp chế người khác làm ngạo, bất cứ trận chiến nào hắn cũng chỉ cần vài chiêu là có thể chiếm thượng phong tuyệt đối nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Phong sau trăm chiêu lộ ra thế hạ phong, chỉ bằng một điểm này đã đủ nói lên thực lực của Vô Song hiện nay thế nào... bất quá cũng vì điểm này mà Kiều Phong chiến ý lại càng cường, hắn lại càng không muốn giữ lại chút thực lực nào, tận tâm mà chiến một trận.

Trăm chiêu là một cái mốc, một loại cố chấp.

Kiều Phong cùng Vô Song sau khi giao thủ quá trăm chiêu thì cái cố chấp kia cũng bị phá bỏ, đúng hơn là cố chấp của Kiều Phong bị phá bỏ, hắn không thể không công nhận, cận thân chiến đấu hắn không thắng nổi Vô Song, đương nhiên không thắng mà thôi, hắn cũng không bại.

Sau trăm chiêu thì sao?, sau trăm chiêu Kiều Phong vậy mà thu hai tay lại, trực tiếp dính một chưởng của Vô Song vào ngực, hắn vậy mà không tiếp tục phòng thủ.

“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Tiềm Long Vật Dụng”.

Vô Song đánh thẳng một quyền vào người Kiều Phong, quyền này nội công không mạnh nhưng thắng ở thân thể cương mãnh bất quá sau khi dính một quyền này thì Kiều Phong lập tức gầm lên, trên người hắn xuất hiện một luồng chí dương chí cương hộ thể chân khí, trực tiếp bắn ngược Vô Song ra ngoài.

Tiềm Long Vật Dụng chính là như vậy, nội lực tụ mà không phát, vì không phát lực nên tụ kình, kình lực tại thân liền thành hộ thể, dung hộ thể lực lượng này mà bức lui địch thủ.

Vô Song bị đẩy lùi, chân đẹp khẽ lướt trên mặt đất mà chậm rãi dừng lại, theo thân pháp của hắn vậy mà để lại một làn sương mỏng trên mặt đất.

Về phần Kiều Phong thì miệng phun ra mộ ngụm máu có điều sắc mặt hồng hào tự nhiên, căn bản cũng không lộ ra thương thế nghiêm trọng, hắn lùi lại không có đẹp đẽ hay phiêu miễu như Vô Song, hắn dính một quyền kia cứ như vậy liên tục đạp ba bước về phía sau mới có thể dừng lại, động tác tuy không thanh thoát hay đẹp đẽ nhưng lại lộ ra mười phần chắc chắn, bước bước đều nhau, mỗi bước đều lộ ra nội lực kinh người.

“Thống khoái, có thể sử dụng Cầm Nã Thủ đơn giản đến cực điểm kia mà vượt qua cả Long Trảo Thủ của Kiều Phong thì Kiều Phong quả thực bội phục, cho dù là Thất Công so về cận chiến cũng không so sánh nổi với cô nương, thân là nữ nhân lại không thua kém nam nhân, Kiều Phong từ trong tâm liền bội phục”.

“Kiều Phong cho dù bội phục nhưng ta vẫn là người Cái Bang, nhất định phải vì huynh đệ Cái Bang lấ một câu công đạo, cô nương tiếp theo Kiều Phong liền tuyệt không lưu tình”.

Đáp lại mấy lời nói kia của Kiều Phong, Vô Song khuôn mặt liền giật giật sau đó khóe miệng hắn cong lên.

Ống tay áo của Vô Song nhẹ rung, từ trong tay áo từng cây ngân châm xuất hiện, nối giữa ngân châm cùng cánh tay chính là những sợi tơ vô hình.... cho người ta cảm giác cực kì quỷ dị.

“Lưu tình hay không thì không biết, ta chỉ sợ ta lỡ tay hạ sát luôn vị thiếu bang chủ tương lai của Cái Bang như ngươi thôi”.

.........