Cực Võ

Quyển 2 - Chương 136: Bao Tích Nhược (2)




Một nữ nhân như nào được gọi là xinh đẹp?.

Câu hỏi này thật ra phải tùy xem nam nhân đó định nghĩa thế nào về xinh đẹp, một mình Vô Song không thể đại diện cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ mà đặt ra một cái tiêu chuẩn chung cả vì vậy hắn chỉ dám xét trong những nữ nhân hắn gặp và dưới con mắt đánh giá của hắn mà thôi.

Trong những nữ nhân mà Vô Song lấy ba người đứng đầu khó mà phân thắng thua lần lượt là Khinh Huyền, Lý Thu Thủy cùng Lý Mạc Sầu.

Bản thân Khinh Huyền cùng Lý Thu Thủy là một dạng nữ nhân tương đối giống nhau, bọn họ là định nghĩa cho hai chữ hoàn hảo, sự xinh đẹp của cả hai là sự kết hợp hài hòa giữa thân thể ma mị đến chết người cùng một dung nhan khuynh thành tuyệt thế bất quá nếu tách rieegn nói về dung mạo thì cả Lý Thu Thủy và Khinh Huyền chửa phải là người có khuôn mặt xinh đẹp nhất mà Vô Song biết.

Người có khuôn mặt xinh đẹp nhất mà Vô Song từng thấy phải là Lý Mạc Sầu, dung mạo của Mạc Sầu thật sự rất đẹp, có thể dùng từ hoàn mỹ vô khuyết để hình dung, chính Vô Song còn rất khó tưởng tượng được người được nói xinh đẹp hơn Lý Mạc Sầu là Tiểu Long Nữ thì nàng còn đẹp đến mức nào.

Tất nhiên nữ nhân không chỉ cần dung mạo hay cơ thể, có rất nhiều người còn đẹp ở khí chất.

Có vẻ đẹp nhẹ nhàng đáng yêu xen chút ngây thơ của Thẩm Tương Vân.

Có vẻ đẹp bình dị gần gũi nhưng cũng cực kỳ cứng cỏi mạnh mẽ như Trình Linh Tố.

Có vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo nhưng sâu thẳm bên trong lại là sự yếu đuối, là nỗi buồn man mác hay một đạo tâm khảm khó có thể vượt qua như Viên Tử Y.

Có thông minh cơ trí xinh đẹp hoạt bát và đầy sức sống như Hoàng Dung.

Có mạnh mẽ độc đoán thậm chí là dữ dằn nhưng ẩn sâu bên trong lại là những nét nữ tính đầy mị hoặc như Mộc Uyển Thanh.

Vô Song đã được chứng kiến rất nhiều nữ nhân, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi khí chất bất qua khi được nhìn thấy Bao Tích Nhược, hắn thậm chí chỉ có thể mạnh mẽ nuốt nước bọt một cái, nếu không phải Vô Song có Tiên Thiên Chí Âm Thể có thể vận hàn khí làm thanh tỉnh đầu óc có lẽ hắn còn không cách nào bình tĩnh nổi, không cách nào mà không siêu lòng với nữ nhân trước mặt.

Nhìn vào Bao Tích Nhược, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì cái gì Hoàn Nhan Hồng Liệt bất chấp tất cả, điên cuồng si mê nàng.

Nhìn vào Bao Tích Nhược hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hoàng Dung lại thần thần bí bí mỉm cười với nàng như vậy.

Vô Song từng cảm thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt yêu Bao Tích Nhược bỏ qua tất cả các nữ nhân khác là vì sự chung tình, Vô Song từng nghĩ kể cả Bao Tích Nhược có xinh đẹp đi chăng nữa nhưng chẳng nhẽ toàn bộ Đại kim không có lấy nổi một nữ nhân có thể sánh ngang với Bao Tích Nhược... tuy nhiên hắn hiện nay biết mình sai rồi.

Khi nhìn thấy Bao Tích Nhược... bản thân Vô Song liền cảm thấy có lẽ... tìm khắp Đại Kim hay thậm chí là cả Đại Tống cũng khó có nữ nhân nào so sánh được với nàng.

Bao Tích Nhược năm nay cũng không còn trẻ trung gì, khi Vô Song cùng Hoàn Nhan Khang tiến đến ngôi nhà tranh giản dị với bốn bức vách kia thì nàng đang vì con trai chuản bị chút đồ ăn, không thể không nói điểm tâm mà Bao Tích Nhược làm thoạt nhìn cũng không tệ, bất kể là màu sắc, hình dáng hay hương thơm đều là nhất tuyệt tuy nhiên điểm tâm mà nàng làm ra đặt ở bên cạnh nàng lại trở nên có chút tầm thường.

Bao Tích Nhược rất cao, nàng cao phải đến 1m7, so với Vô Song cũng không thấp hơn bao nhiêu, trang phục của nàng cũng cực kỳ giản dị, chỉ là bộ quần áo bình thường của một phụ nữ nông thôn mà thôi, căn bản không có chút nào ý vị của sự giàu có, so với một Hoàn Nhan Hồng Liệt thì Bao Tích Nhược lại chri như một nữ tử quê mùa, đặt cạnh Hoàn Nhan Hồng Liệt... rất giống như cóc đặt cạnh thiên nga vậy.

Đương nhiên Bao Tích Nhược không quan tâm đến bên ngoài đánh giá mình thế nào, nàng vẫn là một nữ nhân trung niên đã qua thời xuân sắc nhất của đời người, một người mẹ đã có một con, nàng chưa từng coi mình là Triệu Vương Phi cao quý, nàng xuất thân là một nữ tử nông thôn thì lúc này cũng vậy, bao nhiêu năm qua nàng vẫn không thay đổi.

Từ trang phục mà Bao Tích Nhược mặc trên người, Vô Song cũng không có cách nào nhìn ra thân thể của nàng ma mị ra sao, đẹp đẽ ra sao, thứ mà Vô Song thấy chỉ có thể dừng lại ở việc Bao Tích Nhược thân hình cân đối, không béo mà cũng chẳng gầy mà thôi.

Thân hình, trang phục cả hai thứ này đều có thể coi là rất bình thường, ít nhất hiện nay Vô Song chưa cảm thấy có gì đặc sắc cả nhưng dung mạo của Bao Tích Nhược thì lại khác, dung mạo của nữ nhân này đủ để át toàn bộ cái gọi là trang phục hay ấn tượng bên ngoài, Bao Tích Nhược... cho Vô Song cảm giác còn đẹp hơn cả Mạc Sầu... trong tất cả những nữ nhân mà Vô Song đã từng gặp, không ai có khuôn mặt đẹp hơn được Bao Tích Nhược.

Bao Tích Nhược một đầu tóc đen, cũng không phải là mái tóc dài như những nữ nhân người Hán thông thường mà mái tóc của nàng lại tương đối ngắn, bồng bềnh một chút ở phía sau lộ ra phần gáy với nước da trắng nõn, đương nhiên tâm điểm vẫn cứ là khuôn mặt kia.

Biết nói sao về dung mạo của Bao Tích Nhược đây?.

Bao Tích Nhược có đôi mắt trong suốt như dòng suối lạnh, ánh mắt đen tuyền óng ánh phát hào quang, thoáng chốc như hớp hồn cả thiên hạ, khuôn mặt trái xoan tinh tế đến từng đường nét, đôi môi mềm mại đang ngân nga những điệu hát quê hương, giọng trong như oanh kêu, cao như hạc gọi, khi trầm khi bổng thánh thót như rót vào tai, mà huyền huyền ảo ảo làm mê hồn tục khách.

Bao Tích Nhược có một vẻ đẹp như một đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân dường như ẩn hiện trong góc mắt, đuôi mày. Đôi mắt trong suốt, đôi mày phương phi, khóe miệng luôn luôn nhè nhẹ mỉm cười, từng đường nét tạo thành nàng dường như là ảo tưởng.

Vô Song biết đôi mắt kia của Bao Tích Nhược gọi là gì, không cần mị thuật, không cần cố gắng lấy lòng ai cũng chẳng cần phải mặc công câu dẫn nam nhân nào, chỉ bằng một ánh mắt liền vĩnh viễn giam cầm trái tim cùng linh hồn nam nhân, vĩnh viễn không thể thoát ra được.

Một ánh mắt đảo qua Vô Song đang đi cùng Hoàn Nhan Khang.

Một ánh mắt nhẹ nhíu nhìn về phía Vô Song mang theo chút tò mò.

Trong giây lát Vô Song có một loại xúc động, hắn muốn chiếm lấy nữ nhân kia, hắn muốn điên cuồng một lần mà bất chấp tất cả, không màng quá khứ, không để ý đến tương lai hắn chỉ cần nữ nhân kia, cần duy nhất trung niên mỹ phụ kia mà thôi.

Một ánh mắt còn vượt xa mị thuật cả đời của Lý Thu Thủy, ánh mắt này chính là đứng đầu trong những dung mạo thiên phú trong thiên hạ - ánh mắt do Thương Thiên Thủ Hộ hơn nữa Bao Tích Nhược tuyệt đối không chỉ có Thương Thiên Thủ Hộ, nàng còn có cả Ý Loạn Tình Mê.



Năm đó Vô Hà Tử từng nói với Vô Song, chỉ cần nữ nhân mang theo thiên phú Thương Thiên Thủ Hộ liền là diệt quốc vũ khí, là mỹ nhân sáng ngang với Tây Thi, Điêu Thuyền.

Năm đó Vô Hà Tử từng nói với Vô Song, mị thuật chí cao trong thiên hạ chính là thiên phú Ý Loạn Tình Mê, một ánh mắt có thể làm chúng sinh điên đảo, một ánh mắt có thể gợi lên dục vọng cùng bản tính của con người.

Khi Thương Thiên Thủ Hộ cùng Ý Loạn Tình Mê hợp lại trên một cơ thể, bản thân nàng liền trở thành vật không nên tồn tại trên cõi đời, một nụ cười khuynh thanh, một ánh mắt diệt quốc.

Dương gia cùng Quách gia bị hủy vốn không phải là Hoàn Nhan Hồng Liệt tham luyến sắc đẹp của Bao Tích Nhược mà Vô Song có ngàn phần trăm, vạn phần trăm tin tưởng thay Hoàn Nhan Hồng Liệt thành bất cứ vị đế vương nào trong thiên hạ thì hai nhà Dương – Quách nhất định vẫn cứ sẽ bị diệt.

Bao Tích Nhược rõ ràng không dùng đến mị thuật, nàng ta rõ ràng chưa từng câu dẫn ai nhưng khi nàng sinh ra đã xác định sẵn vận mệnh của bản thân nàng... thậm chí với dung mạo bậc này... Bao Tích Nhược không theo Dương Thiết Tâm cùng chết thì Đại Kim rất có thể tự động diệt vong.

Chỉ cần để Hoàn Nhan A Cốt Đả nhìn thấy Bao Tích Nhược liền không khác gì Đổng Trác cùng Lã Bố năm xưa.

Chỉ cần để Bao Tích Nhược ở Kim Quốc, ở bên Hoàn Nhan Hồng Liệt thì cũng chẳng khác gì Tây Thi ở bên Ngô Vương Phù Sai.

.....

Bao Tích Nhược hiện nay cũng không biết nàng cho Vô Song sự kinh diễm thế nào, khi phát hiện Hoàn Nhan Khang dẫn một người lạ về nhà ánh mắt nàng hơi hơi nhíu lại rồi rất nhanh cũng dãn ra, giọng ca trong trẻo kia cũng không còn vang lên nữa thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng mà đầy đầm ấm.

“Khang nhi, hôm nay ngươi về sớm, hơn nữa lâu lắm rồi Khang nhi mới dẫn bằng hữu ra mắt mẫu thân, vị bằng hữu này của con là?”.

Hoàn Nhan Khang cực kỳ vui vẻ mà giới thiệu Vô Song cho mẫu thân mình, cánh tay liền chỉ về phía Vô Song.

“Mẫu thân, đây là Cơ cô nương, là khách quý của cha... “.

Hoàn Nhan Khang nói đến đây liền cảm thấy có gì đó không đúng bởi hắn không ngờ lại thấy Vô Song đứng chôn chân ở ngoài cửa, không bước vào nhà hơn nữa ánh mắt của Vô Song làm Hoàn Nhan Khang cảm thấy phi thường quen thuộc.

Hoàn Nhan Khang tất nhiên không lạ gì ánh mắt kia, đây là ánh mắt khi những nam nhân kia nhìn thấy mẫu thân của mình, đương nhiên những kẻ dám dùng ánh mắt này nhìn mẫu thân đều sẽ bị phụ thân của hắn giết chết.

Hoàn Nhan Khang là một trong số ít người biết được lý do tại sao mẫu thân của mình rất ít khi đi ra ngoài hay rất ít khi đến chỗ đông người, lý do chính bởi vì bà quá đẹp.

Cho dù mẫu thân có muốn đi đến các yến tiệc của phụ thân thì chính phụ thân hắn cũng không nỡ, bản thân Bao Tích Nhược gần như là tài sản quý giá nhất của Hoàn Nhan Hồng Liệt, một thứ tài sản mà chính Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không muốn cho ai xem.

Hoàn Nhan Khang lúc này nhìn thấy biểu hiện của Vô Song, nếu không phải hắn rất chắc chắn việc Vô Song là nữ thì hiện nay có lẽ hắn đã gọi vệ binh tiến vào nơi này rồi, nhìn Vô Song còn đang chưa định thần lại, Hoàn Nhan Khang liền phải lên tiếng.

“Cơ cô nương, Cơ cô nương?, ngươi có việc gì không?”.

Phải nhờ Hoàn Nhan Khang đề tình Vô Song mới có thể trở lại với chính mình đồng thời hắn còn phải vận lên toàn bộ hàn khí trong cơ thể, chỉ có thế mới tạm thời làm cho mình lấy lại được sự thanh tỉnh vốn có đồng thời hắn cũng rất nhanh nhận ra ánh mắt của Hoàn NHan Khang hay cả Bao Tích Nhược nhìn mình không giống với ban đầu.

Thật ra với thân phận của Vô Song thì việc hắn là trai hay là gái từ lâu cũng không còn quan trọng, cái mà Hoàn Nhan Hồng Liệt quan tâm chỉ là những thứ mà Vô Song mang lại tuy nhiên khi đã nhìn thấy Bao Tích Nhược thì Vô Song... có một loại cảm giác, chỉ cần Hoàn Nhan Hồng Liệt biết có nam nhân nào khác ngoại trừ ông ta cùng Hoàn Nhan Khang ra ngắm nhìn Bao Tích Nhược rất có thể hậu quả không ai có thể chịu được.

Đáp lại ánh mắt đầy hoài nghi của Dương Khang cùng mẫu thân, Vô Song trực tiếp ném cho hắn một cái nhìn băng lãnh, một cái nhìn làm Dương Khang cảm thấy như vạn trượng hàn băng đang khóa chặt lấy mình sau đó cái khí thế kia của Vô Song rất nhanh thu lại, hắn thản nhiên làm vẻ mặt có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

“Không cần nhìn ta như vậy, Triệu vương phi quả nhiên là khuynh thành tuyệt thế, nói vương phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ cũng không phải là quá lời, lần này gặp mặt là Vô Song thất lễ rồi”.

Vô Song hơi hơi cúi đầu xuống với Bao Tích Nhược sau đó bước qua Hoàn Nhan Khang, chỉ để lại cho hắn một câu nói, một câu nói mà sau khi nghe thấy vẻ mặt Hoàn Nhan Khang liền trở nên phi thường kỳ quái.

Khi đi qua Hoàn Nhan Khang, Vô Song đã nói.

“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy nữ nhân thích nữ nhân sao?”.

.......

Bao Tích Nhược thật sự là điển hình của một nữ nhân chân chất, một thiếu phụ nơi nông thôn, ở bên cạnh Bao Tích Nhược bất kể là giọng nói, cách nói chuyện hay từng cử chỉ đều cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng, chân thật mà giản dị, cái khí chất của nàng thực sự không hợp với khuôn mặt của nàng chút nào, điều này có chút giống với Lý Thu Thủy.

Bản thân Lý Thu Thủy vốn có khí chất cũng chẳng hợp chút nào với khuôn mặt của mình cả, nhìn vào khí chất, nhìn vào thói quen sống của Lý Thu Thủy cùng Bao Tích Nhược đều rất khó có thể đoán ra dung nhan của họ.

Bao Tích Nhược thật ra cũng rất dễ tính, nàng cũng đã quên luôn việc Vô Song thất thố lúc nãy bởi trong mắt nàng Vô Song thực sự là một cái nữ nhân cực kỳ xinh đẹp về phần tại sao Vô Song lại có biểu cảm như những nam nhân khác thì Bao Tích Nhược cũng không để ý cho lắm, nàng vậy mà nhẹ nhàng vì Vô Song rót trà.

“Ăn bánh ngọt không thể không uống chút trà Long Tỉnh nếu không sẽ rất khô miệng, Vô Song cháu thử một chút trà do ta pha đi”.

Vô Song cũng tuyệt không từ chối nhã ý của Bao Tích Nhược, thật ra mà nói nếu bỏ đi cái khuôn mặt kia thì toàn bộ khung cảnh xung quanh đều rất hợp với tính nết của nàng, u tĩnh, nhẹ nhàng mà đầy bình dị, khi nhìn thấy căn nhà này, khi nhìn thấy mảnh vườn này cũng chẳng biết tạo sao Vô Song cảm nhận nơi đây xây dựng hoàn toàn dựa theo kiến trúc cũ của hai nhà Quách – Dương.

“Vô Song cháu biết không, đây là lần đầu tiên Khang nhi dẫn một nữ nhân về nhà lại là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp”.

Từ đôi mắt của người mẹ mà nói, nàng thực sự rất vui mừng, Hoàn Nhan Khang lúc này đã sớm đến tuổi thành gia lập thất nhưng Hoàn Nhan Khang lại lấy phụ thân Hoàn Nhan Hồng Liệt làm tấm gương, không thành sự nghiệp liền sẽ không lấy vợ, nữ nhân vốn không có quan trọng bằng sự nghiệp.

“Khụ khụ... Triệu Vương Phi... cái này cũng không giống như người nghĩ, ta với tiểu vương gia hôm qua mới gặp nhau mà thôi, ta chỉ đơn giản tò mò muốn biết Triệu Vương Phi mà thiên hạ đồn đoán rốt cuộc là người như thế nào”.

Bao Tích Nhược có vẻ không quen với cách xưng hô của Vô Song liền nhẹ lắc đầu.

“Cái gì mà Triệu Vương Phi chứ, gọi ta là Nhược di là được, xưng hô quá câu nệ ta liền không quen, hơn nữa một nữ tử suốt ngày ở hậu viện như ta có cái gì đáng tò mò chứ”.

Bao Tích Nhược đã cho Vô Song thay đổi xưng hô hắn liền sẽ thay đổi xưng hô dẫu sao ‘ Nhược di ‘ nghe vẫn gần gũi hơn nhiều.

“Nhược di, người thực sự còn đẹp hơn so với lời đồn, so với sư phụ của ta cũng không hề thua kém, quả nhiên không hổ là người làm vương gia điển đảo bao nhiêu năm qua”.

Bao Tích Nhược nghe vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt tuy nhiên Vô Song có thể nhận ra sự không tự nhiên trong mắt nàng, Bao Tích Nhược khi nghe đến mấy chữ ‘ làm vương gia điển đảo bao nhiêu năm qua’ nàng liền cảm thấy không nhẹ nhàng gì.

Nói Bao Tích Nhược không có tình cảm với Hoàn Nhan Hồng Liệt là giả phải biết nàng sống với Hoàn Nhan Hồng Liệt thời gian còn nhiều gấp vài lần cuộc sống bên cạnh Dương Thiết Tâm tuy nhiên nàng lại là một người phụ nữ truyền thống đến chẳng thể truyền thống hơn, chồng của nàng không phải là Hoàn Nhan Hồng Liệt mà là Dương Thiết Tâm.

Bao Tích Nhược vì lo cho Dương Khang nên mới phải ở lại vương phủ đồng thời cũng dần dần chấp nhận Hoàn Nhan Hồng Liệt trong cuộc sống của mình bất quá... nàng chỉ chấp nhận Hoàn Nhan Hồng Liệt nếu Dương Thiết Tâm đã chết.

Bao Tích Nhược hiện nay đã gặp lại Dương Thiết Tâm, đã biết Dương Thiết Tâm còn sống vậy nàng liền muốn theo trượng phu rời đi nhưng đây đồng nghĩa với phản bội lại Hoàn Nhan Hồng Liệt, bao nhiêu năm chung sống... nói bỏ... cũng không dễ.

Một câu nói của Vô Song chẳng hiểu tại sao lại làm Bao Tích Nhược bắt đầu suy nghĩ miên man, nàng hiện nay còn đang nghĩ cách làm thế nào dể Dương Khang nhận cha, làm thế nào để Dương Khang không gặp phải cú sốc quá lớn rồi còn làm thế nào cứu được Mục Niệm Từ ra ngoài, làm thế nào để bốn người bọn họ có thể rời khỏi Yến Kinh một cách an toàn, nàng thực sự đều không có biết, không có nghĩ xuôi.

Ngay khi Bao Tích Nhược đang suy nghĩ miên man thì giọng nói của Vô Song đầy thần bí mà vang lên.

“Nhược di, thật ra cháu đến đây không chỉ vì tò mò với dung mạo của Nhược di mà còn được người nhờ vả, người đó muốn cháu nói với Nhược di mấy chữ”.

Trong ánh mắt không hiểu gì của Hoàn Nhan Khang, Vô Song nhẹ đứng lên rồi nhẹ nhàng nói vào tai Bao Tích Nhược.

“Nhược Di, cháu được người ủy thác đến mang Niệm Từ ra ngoài... việc này không biết có thể bàn thêm với Nhược Di hay không?”.

Bao Tích Nhược nghe Vô Song nói ánh mắt mang theo sát thương khủng khiếp kia nhìn chằm chằm vào Vô Song như muốn hút cả linh hồn hắn vào vậy, ánh mắt của nàng thực sư quá mức tà dị rồi, chống cự lại một cái nhìn của Bao Tích Nhược còn khiến Vô Song có cảm giác mệt mởi hơn cả chống cự khí thế của ngũ tuyệt cao thủ nữa.

“Khang nhi, con ra ngoài trước được không, mẫu thân có chút việc bàn với Vô Song, đứa bé này không ngờ biết mẫu thân thích nhất kinh phật, còn muốn biện phật với mẫu thân... thật sự là... rất thú vị”.

Hoàn Nhan Khang đương nhiên sẽ không cãi lời mẹ mình hơn nữa nhắc đến biện phật hắn liền sẽ đau đầu, hắn căn bản không tin Phật lại càng không thích niệm Phật.

Thân hình Hoàn Nhan Khang đứng lên, cúi đầu trước mẫu thân sau đó lại nhìn về phía Vô Song.

“Mẫu thân, vậy Khang nhi xin ra ngoài trước, hai người nếu có việc gì chỉ cần trực tiếp gọi nha hoàn tới là được, hài nhi lập tức quay về”.

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.