Con đường đất, mòn
dài và ngoằn ngoèo, rợp mát bởi những tán cây to lớn và xanh mướt, âm
thầm che đi bóng nhỏ đi từng đoạn lên dốc.
Ánh nắng, lá cây và
bầu trời, những chồi non xanh mướt khi mùa xuân đến vẫn còn đọng lại
trên bãi cỏ ven đường. Con đường đất dài và thơ mộng, nơi này đã từng có bóng hình của ai đó đi bên cô vào buổi đêm, từng có người dịu dàng kéo
tay cô đến trường và về nhà. Đi đến giữa rừng, tiếng suối chảy róc rách, tiếng lá xào xạc bị gió đùa. Meyami chợt thay đổi lộ trình đến con suối nhỏ đó, nơi cô từng gặp Kyo hóa thành quái thú, cũng từng nhìn thấy con mèo lông vàng đó khóc trên vai cô. Đường mòn sỏi đá, Meyami không hiểu
nơi này không làm thành đường nhựa như ở ngoài kia, và nơi này lúc nào
cũng trở về cái vẻ yên bình như vậy.
Meyami chỉ cười, đi tiếp con đường của mình. Có lẽ mọi chuyện không nên thay đổi vẫn tốt hơn.
Nơi này làm cho cô cảm giác yên bình.
”Meyami chết tiệc...”
Bước chân khự lại khi nghe tiếng ai đó vang lên, đảo mắt nhìn quanh, chẳng
thấy ai. Đưa tầm nhìn ra phía bờ sông, trên tảng đá to, trong ánh nắng,
một chàng trai với mái tóc cam ngồi đó, thả những viên sỏi xuống nước.
Miệng lại lẫm bẫm, cái gì đó thật khó chịu.
Meyami bước lại gần, khẽ khàn không muốn cậu biết đến. Vì cô nhận ra, bóng lưng quen thuộc kia, cậu con trai nóng tính. Kyo!
”Đã ba năm rồi...Meyami, cậu chết hay sống? Bên đó cậu vui vẻ không? Cậu nhớ mình không? Meyami, cậu tại sao mất tích như vậy?”
Kyo miết mạnh viên sỏi trên tay mình, gân xanh, những đốt sương nổi lên
từng trận xấu xí. Bây giờ cậu biết mình thế nào, khi cô đi, cũng là ngày cậu biết sau hai tuần đó. Cơ bản cậu không thể tiễn cô và nói lời:“Quay về sớm, mình đợi cậu“. Bức thư của cô đến quá chậm, vì chủ nhân của nó
đã cố tình giữ ở bưu điện cho đến một tháng sau. Nếu như cậu không vì lo lắng mà chạy đến nhà Asahina tìm cô, cũng không biết cô cứ như vậy âm
thầm biến mất. Không một nguyên nhân hay câu tạm biệt, dường như tất cả
Sohma hay Tohru đều chẳng nhân được tin gì.
Cậu ghét cô.
Xuất hiện bất ngờ, rồi lại biến mất âm thầm.
Meyami như một cơn gió thổi ngang qua đời cậu rồi lại biến mất khi chưa kịp chạm đến. Vì cô luôn như vậy.
Đã từng muốn quên hình bóng nhỏ kia, đã từng không muốn gặp mặt. Nhưng rồi trong vô thức, Kyo vẫn lục tung mọi thứ lên để tìm những bức ảnh cậu
chụp lém cô. Để rồi sau đó thẩn thờ nhìn căn phòng bừa bộn, ngổn ngang
giấy viết. Với chiếc vòng tay cô tặng ngày sinh nhật. Một kí ưcs khó
quên cứ đeo bám bên cậu, cứ nghĩ sẽ chôn vùi, nhưng khi nhận những bức
thư tỏ tình, lại nhớ đến cô. Meyami đã từng viết những mẫu giấy nhỏ,
không phải cùng nội dung với những mẫy giấy này, cô viết vẽ toàn ra mèo
những hình ảnh ngố ngố, xí hoắc khi nhìn cậu buồn.
Và Meyami cũng đã là người xóa bỏ lời nguyền ghê tởm kia của loài mèo như cậu, không
cần vòng tay, cậu dễ dàng tiếp xúc với mọi người trong cuộc sống. Cô như một lời nguyện mới đặt lên cậu, dù tác dụng xóa đi lời nguyền ghê tởm
hóa quái thú thì cũng vẫn rất đau.
Nhưng lời nguyền này là một giấc mơ ngọt ngào, Kyo sẵn sàng chìm vào nó.
Tình yêu!!
”Mình vẫn sống, ở đó rất tốt, nhưng lại rất nhớ mọi người. Không thể vui vẻ khi không gặp mọi người”
Meyami đứng phía sau câu, cúi người ôm cổ cậu, đặt cằm mình lên mái tóc cậu, cọ nhẹ.
“...M-Meyami....M-Mimi?!”
”...ừm..m...á”
Cơ thể bất ngờ bị đổ ụp xuống, đến khi cảm nhận được an toàn, mới hé mắt
ra. Cô đã nằm trong lòng cậu khi nào, Kyo cứ thế đưa ánh mắt nóng rực
mình cô. Rồi vội đứng dậy, đặt cô ngồi xuống tảng đá. Xoay người rời đi.
Meyami nhìn cậu, rồi chớp mắt. Chợt hiểu ra, cậu ấy đuổi mình, vậy nên đứng dậy đi về.
”Đi đâu đấy?!”
Kyo gọi giật cô lại, liếc con mắt vàng nhìn cô, chân mày kiếm liền nheo lại. Meyami lắc đầu, định mở miệng lại bị Kyo chặn lại.
”Sao không đi luôn đi, đừng về! Cậu ra đi như vậy, để người ta nơi này có biết chờ cậu như thế naò không?”
”Mình xin..”
”Đừng xin lỗi với tớ, cảm giác như cậu vừa đánh tớ một bạt tai rồi nói xin lỗi vậy! Còn bây giờ cậu muốn đi đâu?!”
”Cậu đuổi...”
”Im đi, đừng nói chuyện như mình đúng rồi, tôi chưa bao giờ đuổi cô đi cả!”
Meyami giật mình, mở to mắt chớp động nhìn người con trai trước mặt. Cô nghĩ
Kyo nghét cô nên không nói chuyện mà quay lưng bỏ cô. Những lúc như vậy, chẳng phải Meyami nên rời đi để chướng mắt của họ sao?
”Cậu vẫn ngốc như vậy, Meyami.”
Trong khi cô suy nghĩ, Kyo đã bước đến bên cô, mỉm cười xoa nhẹ đầu cô.
”Kyo chưa bao giờ đuổi Meyami, Kyo chưa từng ghét Meyami, Kyo nhớ, rất nhớ Meyami của Kyo!”
Cậu áp sát người cô vào mình, ghì thật chặt trong lòng, giọng nói thủ thỉ
phát ra bên tai nhẹ nhàng như ru người vào giấc ngủ. Nhưng câu Kyo nói
là sự thật, sự thật từ đáy lòng này. Cậu muốn bên cok, làm bầu trời của
cô, dù không đủ sức cũng có thểàm tán cây che chở cho cô đến hết cuộc
đời này. Cậu chấp nhận, cậu chấp nhận chờ cô, để cô một lần nhìn về phía mình.
”Về nhà anh Shigune đã rồi cùng tớ đến gặp gia tộc Sohma. Có cậu về mấy đứa trẻ có lẽ sẽ rất vui”
”Trẻ con? Con của Tohru sao?”
”Ừm, là những đứa trẻ nghịch ngợm, như Shigune, Tohru cùng Shigune sinh được hai đứa sinh đôi. Còn với Hatorou là hai đứa, một trai một gái, bé gái
có vẻ điềm đạm giống Hatorou hơn rất nhiều.”
Meyami vừa đi, vừa
nghe Kyo nói, ngắm nhìn khung cảng xung quanh. Cô quên mất rằng bàn tay
hai người vẫn đan vào nhau chặt chẽ. Điều vô tâm này thật không khiến
cô để ý, nhưng nó lại một tin vui cho Kyo. Cậu đã len lén đo kích thước
của ngón áp út của cô.
--- ------ ------ ----phân cách---- ------ ----+-
”Haru dẫn Tohrou qua ngoài chơi giúp mẹ!”
”Vâng”
”Xin lôĩ nha Mimi, đã lâu rồi, bọn nhỏ cũng tinh nghịch hẳn. Nhớ lúc đó khi
cậu bệnh Haru còn tí xíu nằm trong nôi, ngoan ngoãn cho cậu bế chứ không hỏi nhiều như vậy!”
”Được rồi, mình cũng vui khi thấy con bé lớn lên. Mà tinh nghịch, vui vẻ như vậy. Ming nó không giống mẹ nó quá
hiền, để người ta ăn hiếp.”
”Này này, cậu muốn ăn đòn à, hay nhớ Saki?”
”Rồi rồi không nhớ hai bà chằng đó nữa”
”Chết nhá, mình ghi âm lại mách với Saki và Arisa”
Meyami đổ hắc tuyến, khi nào Tohru trong sáng của cô thành ra thế nào? Ai đã
dạy đen cô đây? Đưa mắt nhìn mấy đứa nhỏ của Tohru, nhỏ nhắn như thiên
thần, xinh đẹp và hồn nhiên. Cô và Tohru cũng đã có một thời như vậy,
chỉ tiếc Meyami đã đi quá xa nơi đó. Shigune từ trong nhà ra ngoài, chơi đùa với đám trẻ, rôì ngồi kể chuyện cho chúng nghe. Tohru bên tai luôn
cười tươi kể về những chuyện nhỏ nhặc ở gia đình mình, từ cái chén, cọng cỏ, bưã cơm hằng ngày, đến chiếc áo, cái cặp, cây bút cho thành viên
gia đình. Khung cảnh một gia đình liền hiện lên ánh mắt cô, Meyami lại
nhớ về cha mẹ ruột của mình, khi còn là bào thai ở trong bụng, thì cô
vẫn nghe thấy hai người nói chuyện. Nơi đó, có những mẫu chuyện nhỏ vụng vặt thường ngày, cũng có mẫu chuyện về tương lai trở nên tiếng cười cho gia đình. Chỉ tiếc cuộc sống hạnh phúc đó chưa được bao lâu liền bị đạp nát. Bây giờ nghĩ lại cũng chỉ là một ác mộng đau buồn.
”Meyami này, mình nghĩ cậu cũng nên lập gia đình đi!”
”Mình mới 21 tuổi có cần gấp như vậy không?”
Tohru nhún vai, liếc nhìn Meyami.
”Cậu không lập gia đình sớm thì chẳng ai chịu nỗi tính điên dại của cậu đâu.”
Meyami lắc đầu, cười nói với Tohru một lát cũng là buổi trưa, liền đứng dậy
tạm biệt gia đình rồi rời khỏi nhà. Trước khi đi Tohru còn đưa cô hộp
mức dâu, rồi nói:“Mình cùng bọn nhỏ ướp đấy, không phải sợ đau bụng đâu. Mimi này...đến thăm anh Akito đi, ngày cậu đi...anh ấy không còn sức
sống nữa!”
Cô nhìn Tohru nhẹ gật đầu. Meyami sẽ đến, đến để gặp người con trai đó, cậu con trai kì cục muốn nhét cô vào lồng như thú nuôi.
Cô rất nhớ cậu bé mặt kimono rộng thùng thình, với đôi guốc gỗ quá khổ chân mà đi. Cậu bé e thẹn, ít nói.
”Mimi này!”
Kyo đi bên đường chợt dừng lại, xoay người hỏi cô. Meyami giật mình nhìn về phía cậu, con ngươi ngọc khẽ động. Hình như cô vưà thấy giọt nước mắt
của cậu.
”Kyo sao vậy?”
”Mình không muốn nói,
nhưng...Meyami cậu nên đi thăm Akito. Mình có thể chịu đựng được, trong
thời gian qua. Akito thật sự đã rất mệt mỏi rồi.”
Meyami chợt thấy lo lắng nhìn Kyo.
”Anh ấy bị sốc trở thành đứa trẻ, lúc tỉnh lúc mơ, chỉ ngồi một góc phòng nghĩ về những vỏ sò và kêu tên cậu”
Có cái gì đó vừa chạy qua ngực cô đau nhói. Nhìn Kyo, chần chừ. Cậu không
nói chỉ mỉm cười, nói không sao, Meyami cúi đầu liền chạy đi đến nhà
chính gia tộc Sohma. Cô không biết đốt tay Kyo đã rướm máu, cậu không
muốn đẩy cô vào vòng tay người khác, nhưng cậu lại càng không muốn nhẫn
tâm cô ủ rủ cả ngày, hay dùng nụ cười giả tạo mỗi ngày, ít nhất Kyo mong muốn điều đó không xảy ra trước mắt cậu.
Kyo để cô đi, rồi vội chạy theo sau. Cậu cũng muốn ngăn cô đến khi có thể.