Cúc Trắng Trong Mưa

Quyển 1 - Chương 65: Kẻ vô tư dến tội lỗi




Nhìn Yukino rời đi, đến gần ba nữ kia nói gì đó. Rồi lại quay mặt lại về hướng ba cô. Nở nụ cười dịu dàng

” Anh chờ được nhìn thấy tài nghệ của các em!”

”....”

“....”

Ba người nhìn nhau, Hino cùng Fuyuumi trợn tròn mắt lo lắng về tương lai. Chỉ có mình Meyami cvẫn thế, tựa lưng vào thanh bảo vệ, liếc mắt sang anh, nhẹ mỉm cười. Cô biết trước anh ta sẽ bày ra mấy trò chơi này, dù sao vẫn là kẻ nói dối với nhau cùng hiểu một chút. Và dường như chỉ có cấp độ là khác nhau thôi.

----- Phân cách -----

Meyami sau khi tiễn được hai người Fuyuumi với Hino đi thì như cái xác không hồn trở lại nhà. Hỏi cô tại sao? Tiếp hai cô nương, một khóc thút thích, một nổi điên mắng đủ nơi. Chỉ có cô là hứng đạn, cố gắng dùng mọi biện pháp để cho bà chị Hino hạ hỏa, lại châm thêm ngòi cho Fuyuumi khóc thét lên, còn giỗ Fuyuumi khiến nồi nổ của bà chị Hino tăng thêm gấp bội. Khó khăn lắm cô mới thoát được hiểu không hả? Lúc nảy Masato nhắn tin hẹn gặp, mà giờ này... Chắc cậu ấy cũng về, chuyện của cậu ta dài vô tận, dài từ dải ngân hà đến cả hành tinh vẫn chưa hết truyện. Vậy mai rauwr tai để nghe cậu ta vậy. Lếch vào căn tin tìm cái gì đó ăn rồi uống thuốc, đầu lại bắt đầu thấy choáng nữa rồi.

” Meyami Rin”

” Á...”

Mâm cơm vừa đặt trên bàn, ăn chưa được mấy miếng, thì một bàn tay đập mạnh xuống bàn ăn. Giật mình, đúng lúc mâm cơm bị nhất lên đổ hết trên người cô. Xong rồi!!! Hắc tuyến lăn dài, cúi đầu thở dài. Đem mâm cơm bỏ lại trên bàn đang úp trên đùi cô.

” XIn lỗi! Mình không cố ý!”

” À... không sao!”

Thật sự cô nói có sao đấy, là có sao đấy. Trang phục cô vừa giặc không biết đã khô chưa. Cô nhớ tuần trước về nhà Asahino tự nhiên không biết các anh nói giặc đồ giúp cô hay xé đồ giúp cô nữa. Khiến cô khổ tâm hết sức, không phải áo quần váy hàng hiệu, nhưng vẫn là tiền nha~ Cô đã tự mình giặc, Fuutan từ đâu chui đầu ra, ôm tay cô muốn giặc đồ giúp, lại có thêm ông anh tư. Thế là áo cô bị rách, nếu không rách thì cũng do bỏ quá nhiều bột giặc bắt cô giặc lại. Có cái bị bột giặc đánh thành một cục tròn, thế là phải bỏ. Bây giờ phải tự mình mua đồ, cô cố gắng hết sức đem đồ mình tống trong balo trước khi đến trường. Mà cũng được có bao nhiêu bộ đây. Bây giờ thì đến cái bộ này nữa. Nước sốt cà chua, bột giặc tốt nhất cũng chưa giặc ra bây giờ thì tới tương đỏ và cả mực ống.

Xem như bỏ luôn cái áo này rồi!!

” Meyami không sao thật chứ?!!”

” À ha ha... không sao thật sự có chuyện gì vậy? Shou?”

Nên biết cậu bạn này chuyện gì cũng muốn xé ra to, dù là chuyện như con mũi. Cái tình này.... thật giống một người. Tự nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh Kyo cùng Shou gặp nhau, này không phải chứ. Là cặp oan gia đấy nha, xứng đôi hết sức! Nhưng mà....

Đưa mắt nhìn cậu bạn từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên. Trong đầu lại liên tưởng đến vóc dáng của Kyo Sohma nếu thật thì sẽ rất khó đoán ai sẽ là công ai là thụ đấy!

” Nè, dẹp giúp ánh mắt đó đi!”

” Meyami, nghe nói cậu sốt! Cậu chạy đi đâu đến bây giờ?”

Masato cùng Nanami từ phía sau đi đến, cậu bạn nheo mắt khi thấy kết quả của Shou tạo ra. Ngay lập tức kéo cô dậy đẩy nhanh về phòng, Meyami không hiểu. Mà người ta đuổi thì đi, nơi người ta tâm sự ở làm gì. Với lại Nanami là nữ chủ, không nên dính liếu quá nhiều. Tai họa vào thân là chết!

Đẩy cô ra khỏi căn tin, Masato đưa ánh mắt cảnh cáo nên nghe lời. Meyami quay lại cúi đầu cảm ơn. Tự nhiên cậu ta cứu cô một mạng tiếc cái gì một lời cảm ơn. Với lại về phòng tắm rửa rồi tìm đồ ăn mà ăn thôi, cô đói lắm rồi. Chẳng phải cậu ấy nói phải biết nghe lời sao, ơ vậy thì ở trong phòng thôi, Nanami sẽ không có lý do để lôi ra giảng giải cho cô. Đời tươi đẹp!

Trong căn tin ba người ngồi nói truyện, thực chất chỉ có hai người là Shou cùng Masato là trò chuyện, riêng Nanami chỉ thêm vào vài câu nói đùa rồi thôi. ÁNh mắt vẫn dõi ra ngoài cửa, rồi lại quay lên đồng hồ treo tường.

” Ờ... hai cậu, tại sao Meyami lại không đến?”

” Đã hai tiếng rồi!”

” Có lẽ cậu ấy hiểu nhầm ý chúng ta rồi. Bây giờ đi ngủ cũng nên!”

Shou nhìn lên đồng hồ ngơ ngác, Masato gật đầu đứng dậy: “ Nếu cậu ấy đã hiểu nhầm thì về thôi. Sáng mai hãy tính!”

” Ừm...”

” Ờ vậy thôi biết làm sao!”

Nói xong hai người cũng đứng dậy mà về phòng mình. Thực chất ba người kia muốn hỏi ý kiến cô về một số nốt nhạc khi họ tìm thấy trong bản soạn của cô. Có những tiếc tấu rất lạ, họ chưa từng thấy, họ muốn biết. Nanami là nhà soạn nhạc rất tò mò, còn Shou chỉ muốn gặp cô. Mấy bữa nay không phải cô chạy đâu mất, ngày nào ngày nấy thấy sắc mặt càng tái đi. Cậu cảm thấy lo, tuy cô gái đó lạnh thật, nhưng không phải là kẻ vô tình. Những cách ứng xử vụng về, vô tư khi cậu vô tình bắt gặp khi ở gần cô cảm giác đến ngớ ngẩn. Chạy đến hỏi Masato cậu bạn lại nói cậu không biết, cậu nói nó làm cậu ôm cảm xúc cứ sáng tác, không nhìn đến nốt nhạc. Shou cũng bó tay, có ai tài như cậu ta không. Những nốt này đừng nói cậu ta chưa từng nhìn qua. Đó là nói dối!

Cái chính cậu bạn không muốn nói!

Vậy Shou có cạy miệng cậu cũng chẳng cạy được. Ngước mắt nhìn những bầu trời đầy sao, hôm nay trăng sáng, thanh tịnh. Riêng tâm cậu hôm nay lại rất nháo.

Masato bước ra khỏi phòng tắm, nhìn những bản soạn nhạc từ trên bàn rơi xuống do gió từ bên ngoài cửa sổ. Đến nhặc những tờ giấy ấy lên bàn, dùng sách dè chúng xuống. Giấy trắng, chỉ nhìn thấy những khung nhạc chạy rong róc. Từ khi bắt đầu hát bài hát đó, nốt nhạc của cô đã thấm vào tâm cậu, không thể sáng tác bất cứ cái nào. Nhạc của Nanami có thể rất trong sáng lại nhẹ nhàng, nhưng những nốt nhạc của Meyami lại đánh mạnh vào trí óc người nghe khi bắt đầu nốt nhạc đầu tiên. Nốt nhạc không quá trong sạch cũng không quá quẩy đục, nó như một cô bé chạy trên đường mưa. Cho dù trên nền đất đầy những khung nước đôi giày của cô bị dính bẩn, thì vẫn mặc kệ mà chạy tiếp. Chạy đến khi con đường ngừng lại những hạt mưa lất phất, chạy đến đích của mặt trời. Ánh nắng dịu dàng mắt trời vào buổi sáng lại quá nóng, cô lại chạy chạy cho đến ngày tàn gặp màn đêm bao phủ. Nơi đó cô có thể dừng chân, nơi bước chân cô được in dấu. Một màn đêm huyền ảo, những ngôi sao lấp lánh chiếu rọi xinh đẹp cả bầu trời. Cô bé đã ôm mèo con ngủ yên trên nền đất của mặt trăng.

Đêm nay sẽ có rất nhiều người mất ngủ. Nhưng mà chuyện đó liên quan gì đến Meyami chứ?! Cô chỉ cần ngon giấc của mình là được.

------ phân cách ------

Rời khỏi trường Saotome vào buổi trưa.

Đi qua khu hàng rào cây để đến gần với ngôi trường âm nhạc truyền thống Seisu. Hôm nay cô phải có môn kiểm tra, đến ngồi vào bàn ôn lại bài đã. Sau hôm qua không biết Fuyuumi đã bình phục chưa nữa. Cô bạn này có cái tính nhát không chừa, nói với thầy giáo hay cô giáo dạy bộ môn khi giữ cửa cho cô, dù lưu loát đến mắt nào mặt vẫn phải đỏ và mắt như muốn khóc. Sau những lần đó, Meyami ngồi lại dỗ cho cô bé dừng khóc, nghĩ đến tội cô bạn, vậy nên cô đã cố gắng đi sớm hơn, nếu làm phiền thêm cô bạn cô không biết láy cái gì trả ngoài một bữa tiệc dã ngoại ngoài trời thịnh soạn.

” Meyami này, mình có chuyện đi một chút. Này cậu có nhớ sẽ đến phòng Hội đồng không đó?”

” À mình nhớ mà cảm ơn cậu nha Fuyuumi”

” Đeo....kính.... đeo kính vào đi Meyami!”

Tiết học hôm nay rất gọn, học sinh cũng rảnh rổi, cô đang nằm dài trên bàn khi giờ học hết sớm. Thời gian các học sinh khác soạn sách vở đi về, còn cô lại ôm bàn than thở. Fuyuumi thấy cảnh đó lại nực cười, đến bẹo má cô. Không ngờ cô vừa nói lại vừa cười, nhưng chỉ có một nụ cười thôi mà Fuyuumi có cần phải đỏ mặt mà bắt cô đeo kính vào không? ĐỨng dậy đi xung quanh cô bé, nhìn trên xuống dưới!

” Chà chà!!”

Đánh vài tiếng đắc ý, thêm vài câu gật gù cảm thán. Đến khi cô bạn mặt đỏ như tôm luộc biến ngại thành giận, hét toáng lên

” Cậu có thôi đi không! Nhìn gì thế hả?!”

” À không có gì, mình nghĩ sức quyến rũ mình càng tăng, đến nổi cô gái như Fuyuumi cũng phải say mê mà đỏ mặt!”

” Ặc... Meyami Rin cậu quá tự kỉ?!”

” Không nha!... Haiz... được rồi! Mình sẽ nói!”

Nói điệu làm điệu bộ nắm tay cô, mắt long lanh, giọng thủ thỉ

” Fuyuumi em có thể trở thành vợ tôi?! Dù vật đổi sao dời, dù chạy ra đường hay lên núi lửa. Tôi vẫn yêu em!”

” Ặc.... ha hahahaha... Meyami cậu thôi đi ớn lạnh quá đi! Ha ha ha!!”

” Hè hè.. ai bảo ngày nào cậu cũng đưa cái mặt đưa đám cho mình xem!”

” Cậu còn dám nói! Không phải do cậu hại!”

Fuyuumi đem cặp đập lên vai cô, cười đến chảy nước mắt. Meyami le lưỡi trêu đùa, cô cố ý đấy. Đau cơ bụng cũng được, ngàn liều thuốc còn mất tác dụng khi gặp một nụ cười. Và Fuyuumi cười xinh lắm, cô mong sau này cô bé vẫn luôn giữ sự trong sáng như thế cho hết cuộc đời này. CHỉ mong cô bé đừng gặp những chuyện xấu như cô, vì đời này cần một thiên thần như thế. Meyami những người như cô nên biến mất.

Chời đùa một chút, Fuyuumi cùng rời đi làm việc của mình. Meyami cũng tự mò mẫn lên hành lang tìm phòng Hội Đồng. Bậc thang của học viện truyền thống cũng có khác, đều là gỗ tốt. Được bảo dưỡng quanh năm, bây giờ cô mới để ý những cái cây trong khu hàng rào ngăn cách kia cô đã từng gặp một số loài quý hiếm, có thể nhà trường đã lấy từ khu rừng đó ra. Nói là một cây nhưng càng đi sâu có thể nhìn thấy cả một bãi đất rộng toàn cây gỗ quý. Có ăn trôm vào đây “hốt” cũng không phải hiếm, nhưng đáng tiếc hệ thống an ninh không cho phép bọn chúng làm thế thôi. Ngôi trường này liên kết luôn với chính phủ toàn thế giới. Xem như nếu Meyami có việc cần chỉ cần sự dụng trình độ “ hack cơ” của mình đột nhập vào hệ thống trường thì cả thế giới trong tầm tay. Và chuyện này để bữa nào thủ, bây giờ không phải lúc.

” Em xin phép ạ!”

Đẩy cửa ló đầu vào, nói nhỏ. Cô biết bây giờ cô đến muộn, vi sao hả? À vì cô là con mù đường.

” Chào em Meyami!”

” Dạ”

” Vào đi chúng ta cần giới thiệu!”

Thầy giáo giục cô vào. Đợi cô ổn định sau mới đưa mắt nhìn mọi người

” Được rồi! Nếu đã đủ người thì thầy nói luôn. Nhưng đầu tiên hãy giới thiệu bản thân mình đi. Hiệu trưởng nói ít nhất cần cho các em gặp nhau! Được rồi đầu tiên là em!”

Meyami liếc sang một vòng. Chà chà soái không à! Mà chỉ được ngắm bên ngoài thường, nếu ngắm được họ cùng xxxxxooo với nhau lại tuyệt hơn rất nhiều nha!

” Meyami cấm nghĩ tầm bậy nữa!”

Fuyuumi thúc vào tay cô gọi hồn cô về xác. Cô bạn này chơi gần một tháng chính cô biết Meyami đang nghĩ cái quái dị gì. Chơi với cô bạn này cô càng ngày càng “đen” rồi