Cúc Trắng Trong Mưa

Quyển 1 - Chương 46: Bột vẽ




Sau chuyện đó trở đi. Dường như Kyo bám dính cô nhiều hơn, ngoại trừ thời gian cô ở trong nhà hoặc tìm manh mối giúp vụ kiện tới với Tompa.

Thì hình như gặp mặt cô, Kyo lại nhào đến ôm vai, cười nói. CÓ nhiều khi cô cảm giác, cậu ta xem cô như …. Một thằng bạn!!!

Nhưng chuyện đó chẳng làm phiền gì đến cô, khi biết lời nguyền của Kyo được hóa giải. Tuy đó không phải chuyện mọi người nói ra nhưng, cô có để ý trên tay cậu không còn đeo theo chiếc vòng ngọc. Cậu cũng vui tính, ít nổi cáu, cũng như cười nhiều hơn. Như vậy đã đủ rồi. Kyo nên như thế đối với mọi người xung quanh, chứ không phải thu mình vào cái vỏ bọc kiên cường tránh xa mọi người. Một tương lai mới cho cậu bé mèo nóng tính.

Văn chương quá nhỉ?!

Tự cười với ý vị của mình, đưa mắt nhìn ra sân. Bóng dáng quen thuộc tóc cam, mắt vàng đang chuyền tay đồng đội bóng rổ. Nhà trước sắp tổ chức sân thi cho các khối, Yuki và Kyo là thành viên tiến cử, có cả Fuutan nhưng sau vì lịch trình quá dày nên câuk từ chối.

Ngày dài sắp qua rồi, hôm nay cô có hẹn với tộc trưởng Sohma. Đến lúc quên cái gì cần quên thì phải quên thôi. Cô có muốn cũng không được… vậy thì tạo những kí ức đẹp trước đó đi.

“ Mimi”

Kyo từ trong sân chạy ra, nhận lấy khắn từ tay cô. Lúc này cả đội đã nghỉ ngơi, Yuki cũng chạy lại đem nước đổ lên người mình. Từ lúc nào hai cậu bạn đã đổi cách xưng hô chính cô cũng chẳng nhận ra, khi chú ý đến cũng là thói quen của họ rồi.

“ Các cậu vất vả rồi! Mà hôm nào Tohru cũng chạy đi về sớm, mình gọi không được. Cậu ấy bị sao thế?”

“ À Tohru có hẹn với anh Hatoru rồi!”

“ …”

“ Cậu không biết gì sao, Mimi? Hai người đó đang hẹn hò mà!”

“ Hẹn hò?”

Khoan! Khoan đã, tại sao lại có chuyện này xảy ra hẹn hò sao? Không phải trong truyện hai người Kyo với Yuki mới đúng là … Chẳng lẽ truyện nói sai? Không phải thế, nếu thế giới này trong truyện thì tại cô sao? Tại cô xuyên qua làm xáo trộn?!

Cô nên làm sao đây? Đưa mọi chuyện về chỗ cũ? Không được, nếu cố gắng đưa nó về chỉ sợ càng rối thêm thôi. Làm sao bây giờ….

“ Mimi … Mimi …”

“ Hả … à ờ chuyện gì?”

“ĐIện thoai cậu reo kìa”

Yuki nhìn cô như kẻ thất thần khi nhắc đến Tohru đứng hơn nhắc đến anh Hatoru. Meyami có vấn đề gì với anh ấy, khuôn mặc suy tư lo lắng, lại chuyển sang áy náy. Chuyện gì đây? Mimi có tình cảm với anh ấy? Thật nực cười khi cậu suy nghĩ như thế. Nhưng nếu là thật ….

Tâm Yuki có cái gì đó đang cào cấu, một Kyo đã quá đủ để cậu chịu đựng rồi. Tối hôm đó không muốn kéo Mimi ra khỏi lòng cậu ta vì ngại chân cô đang bị thương, nhưng không có nghĩ cậu bỏ cuộc trong chuyện này. Đến lúc phải làm gì thì cậu nên làm rồi.!

Sáng cuối tuần.

Theo đúng lịch hẹn, Akito chờ tại nhà chính của tộc Sohma. Meyami chỉ cần đến đó mà gặp mặt. Anh Shigune nói chỉ cần nói chuyện. Nhưng chính ánh mắt đã tố cáo anh đang nói dối. Anh rất hoang man khi nói đến thế. Cô không hiểu cái ý nghĩ hoang man trong mặt anh là gì nhưng cô biết dù gì cô cũng phải đến đó.

Vượt qua sân lát gạch, dường như ngày hè thì có ngừoi gia tộc đều ở đây, dòng nước bên hòn non giả, còn cả các cành cây xanh um, khác hẳn với ngày cô cùng Tohru tới nơi này đầu tiên. Cũng chẳng gặp lại cậu bé tên Momiji nhảy chân sáo kia. Có chút buồn đấy ….

Mọi chuyện sẽ qua mà nhỉ?!

Ngồi trong phòng gỗ, căn phòng được lộng gió tốt nhất trong ngày hè, sàn gỗ mát rượi, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng nước và gió rich qua khe lá. Yên tĩnh quá! Nhưng nó không còn là cái tẻ nhạt mà là sự yên bình đến nhẹ nhàng, như lời hát của người mẹ ru đứa trẻ ngủ, như tiếng ếch kêu quanh ngoài đồng ruộng khi về đêm, như những câu truyện của bà kể về đê khuya bên …

Nhớ quá đi. Sau chuyếnnày phải về thăm ông bà đã!

“Roẹt ….”

Tiếng cửa kéo ra, Meyami chẳng quay lại, cũng biết là ai bước vào. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, không trọng lực. Có thể là ngài Akito, vì chỉ có người hẹn cô mới tới căn phòng này. Quy định của quý tộc luôn rất phiền!

“ Mình tìm cậu khó thật… Nhưng không ngờ cậu lại nơi này… Rất gần …”

Giọng nói có chút ồn ồn, cũng có chút ấm như những người đã vỡ giọng thôi. Nhưng khi qua tai cô … Nó rất quen, như cô đã nghe nó một thời gian rất dài….

“ Meyami đúng không? Cái tên này rất giống với cậu. Mèo hoang!”

“ …. Bột vẽ …?!”

“Rất vui khi gặp lại cậu, mèo hoang”

Akito đưa tay xoa đầu cô khi đã ngồi xuống trước mặt. Cậu cười với cái cười thật trẻ con, hồn nhiên như khi còn bé. Trong khu rừng nọ, một cô bé mặt váy loli, với cậu bé kimono rộng thùng thình với màu trắng nhảy trong nước xanh mát ngày hè nắng ôi ả. Buổi trưa nắng lên đến đỉnh đầu, nhưng khu rừng không biết mệt lại vang lên tiếng hót líu lo trong ngày nắng mới. Tiếng cười của hai đứa bé làm xao động cả một góc rừng xanh thẳm.

“ Cái tên ngộ nghĩnh đó đã theo tớ rất lâu rồi Meyami, ngay cả cái lúc câu đặt tên cho tớ khi bị cả đám cả màu dính đầy mặt. Nhờ tên đó mình đã thay đổi cuộc sống từ là một cậu bé chỉ bị áp chế trong chức vị, trở thành một tộc trưởng Sohma hòa đồng. Nhưng Meyami này …. Tại sao cậu lại chạy loạn? Tại sao lại để mình đi tìm mãi đến tuyệt vọng? … Cậu có còn nhớ mình không?”

“ Akito …”

“ Bột vẽ nhỉ?!”

“ Mình nhớ cậu … Có đi tìm cậu, nhưng bặt vô âm tính … Bột Vẽ … Dường như mình đã quên mặt cậu rồi. Vì thế, cho mình chơi chút nào!”

Biết Akito sắp khóc, cố nhào đến bẹo má cậu như ngày nhỏ, xúc cảm rất mềm mại, lại còn rất đáng yêu nữa. Kí ức mùa hè năm đó lại ùa về, một cậu bé bị trượt ngã, khi theo dõi ngừoi lạ. Nức cười thay người lạ bị theo dõi lại quay sang làm bạn với chính cậu.

“ Đau lắm đấy!”

Ôm mặt mình xoa nhẹ. Akito phụ phịu như một đứa trẻ con bị trêu nghẹo

“ Tại cậu đáng yêu quá mà!”

“ Nè mình không phải nữ đâu nhé!”

“Vậy là tiểu oa nhi!”

“ Nè …”

“ hahahahahaaaa…”

Hai người bạn nhìn nhau rồi bật cười. Vui vẻ như còn khi nhỏ. Sau cánh cửa còn ai đó đang đứng nắm chặt bàn tay mình. Rồi vội biến mất.