Cúc Trắng Trong Mưa

Quyển 1 - Chương 27




Giữa trưa, Meyami nhận điện thoại từ Tompa.

ANh nói cần có việc lên công ty gấp, cô liền xin phép rời đi. Đến nơi, khung cảnh nơi tòa soạn thật sự rất tập nấp. Một số người ra lại vượt qua mặt cô để ra cổng hoặc vào phòng làm việc. Một số người nhận ra cô nên chỉ cúi chào cho có lệ rồi gấp rút rời đi làm công việc của họ.

“Tiiiiiiiiing ……Tiiiiiiiiing …….”

Tiếng tin nhắn điện thoại, là Nanami, nhìn màn hình điện thoại Meyami cười trừ. Sao cô lại quên cô bạn này, lúc trước ở công viên trò chơi cô cũng có trao đổi số điện thoại cho cô, tới giờ nếu cô bạn không nhắn tới chắc cô cũng sẽ lãng đi rất nhanh.

“ Mimi lúc nào rảnh đi chơi được không? Lâu rồi không gặp cậu, gọi cả Ema nữa nhé! Bọn mình lâu quá rồi không gặp. Mà bạn hư lắm đấy, không nhắn tin cho mình một tiếng nha. À mà Mimi này, bạn học trường nào?”

Đọc một đoạn tin, Meyami nhắn lại trả lời, sau nhanh chóng lên phòng làm việc. Bước vào cửa, trên bàn làm việc bao nhiều là tập hồ sơ bìa cứng màu vàng, xanh dương, lục các loại. Có nhiều kích cỡ khác nhau, cùng các sấp giấy bị xếp xộc xêch. Tompa ngồi trên ghế xoay bút, đưa lưng về phía cô, mắt đăm chiu về phía cửa kính. Cô không nói bước lại gần anh, từ khoảng cách của cô cũng đón được anh đang nhìn cái gì, hôm nay trời gió rất mạnh, những cô gái đi đường nếu mặt váy quá ngắn hoặc quá rộng có thể bị gió phất lên. Và bên trong họ không có “dự bị”, cô cứ lặng im nhìn và nhìn, rồi liếc sang Tompa được hai phút đồng hồ. Meyami đem cuộn sách trên bàn, mà cô đã thuận tay vớ lấy, đập lên đầu anh ta.

“Meyami, em giết anh à? Ủa mà khi nào đến đây?”

“Em đến đây khi anh còn ngắm cái gì bậy bạ dưới kia!”

“ À ra thế, nhưng em xem anh vì em lao đầu vào công việc, không giải tỏa một chút chắc anh sẽ thành ông cụ già!”

Cô liếc anh, rồi ngồi lại vào ghế: “ Giải trí của anh cũng lành mạnh thật!”. Đem xấp hồ sơ trên bàn nhìn qua, những số liệu, cùng quyển sách Tompa đang ghi. Tất cả các tài liệu, những chi tiết nhỏ cô không để ý đến đều được anh liệt kê trong này. Meyami thở dài, xem ra cô nợ anh một lời cảm ơn.

Lúc này Tompa cũng đã ngồi xuống đối diện cô, lật them những tập khác đưa ra. Cô chỉ đón nhận, rồi kiểm tra

“ Anh tìm chúng đấy. KHi anh đến nơi cảnh sát về bằng chứng, anh xem lại chiếc xe mô tô kia rồi, em biết anh thấy gì không?”

“ Anh thấy được?”

“ĐƯợc chứ! Này nhé ………”

Lúc đó một cơn gió thổi mạnh vào phòng, chỉ nhìn cánh môi đắc ý của Tompa mấp máy, rồi hai người nói thêm chuyện gì đó. SAu bữa đó, Meyami muốn mời anh di ăn nhưng anh nói đã có hẹn với người tình, cô đành bó tay. Đúng lúc, cô định trở về nhà Sohma thì điện thoại vang lên. Màn hình hiện rõ là tên chị Chi, đêm nay cũng sắp tới giáng sinh, ngoài đường cũng tấp nập ngừoi qua lại, nhưng xem như bây giờ cũng đã khuya. Chị Ema không nghỉ ngơi còn gọi cho cô ban đêm, nếu thường ngày hai chị em cũng nhắn tin cho nhau mà. Chắc là chuyện gì?

Nghĩ thế, Meyami bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng hối hả : “ Mimi anh Tsubaki có ở chỗ em?”

Hơi bất ngờ nhưng, cô vẫn trả lời rằng không, rồi Ema cúp máy, không nói gì them. Nhìn màn hình điện thoại, chuyện gì đã xảy ra rồi? Hai cặp song sinh đó lại giận nhau bắt chị Chi đi tìm sao? Thở ra, dù gì cũng là anh trai cô, lúc ở nhà không giúp được gì khi đã quyết tác hợp cho hai người, bây giờ lại để sự việc ra thế này. Nói đi nói lại cũng do lỗi của cô, biết trước lại không nhún chàm. Đạp gas, lái xe tìm khắp mọi ngỏ ngách, đến khi tiệt vọng. Mẻyami đến bên công viên bên hồ, nơi này cũng khá gần nhà các anh nên cũng có thể anh đến đây.

Công viên về tối dù khuya nhưng có những cặp núp trong bóng tối để tâm sự. Đi dọc bờ hồ khi cô không muốn làm kì đà cản mũi của họ, bờ hồ khá vắng, trời về đông cũng chẳng còn sao hay trăng, bầu trời đen kịch, chỉ có những bóng đèn đường xa xa chiếu rọi trên mặt nước, gợn sóng lấp lánh.

Đi được một quãng, cô chợt thấy bóng người. Thở dài, quay đi, sao cô lại ngốc nghếch đi tìm những nơi này chứ? Nơi này chẳng phải do các cặp đôi sao? Một người đang buồn tới đây càng buồn them thôi. Nhưng quay đi được nửa vời cô chợt nghe tiếng gọi tên mình về phía đằng sau. Là tiếng của nam, giọng rất quen, nhưng cũng lạ. Xoay người nhìn : “ anh Tsubaki!?”

“ Meya-chan sao em … Em tìm anh sao?”

“ Vâng. Ở nhà có chuyện gì ạ? CHị Chi gọi em hỏi anh có đi cùng em không.”

Sau một hồi nói chuyện, Tsubaki kể cho cô nghe về sự nghiệp của mình và tin báo xấu vào sáng nay, anh nói chỉ muốn ra đây ngồi suy nghĩ cách an ủi Azusa để cậu em tiếp tục đảm đương vai nhân vật kia. Meyami nhìn anh, rồi hơi trầm một chút, cuối cùng cũng phải hỏi : “ Game anh lồng tiếng tên gì?”

“ Địa ngục tận thế, có chuyện gì sao?”

“ Này chắc anh cũng biết em là ca sĩ đúng không?”

Hỏi thế cô cũng biết chị Ema cũng nói cho cả nhà biết về công việc của cô. Nói dối nữa cũng vô ít. Tsubaki chỉ nhìn cô rồi xoa đầu: “ANh biết!”

“ Vậy anh cũng biết một ca sĩ cũng có thể trở thành diễn viên lồng tiếng khi công ty đó mời đúng không?”

Tsubaki nhìn cô, mở tròn mắt sau đó như nhận ra gì : “ Em cũng…”

Câu nói của anh nuốt vào trong khi thấy cô gật đầu. Meyami mỉm cười: “ Anh chắc không biết em lồng cho vai nào đâu!”

“Chắc là vai nữ chính?”

Meyami lắc đầu, nói là ngược lại cơ. THực chất cô lồng cho cả hai vai nữ chính và vai nữ phản diện. Nhưng vẫn nói thể vì cô có cảm giác lời thoại nữ phản diện dài rất nhiều lần. Ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm rồi, hạ giọng. Cô nói về sự nghiệp cô tự đựng dậy một mình, tuy là không ai theo cùng hay cũng không ai nói về động lực cho cô đứng lên. Gặp khó khăn cô chỉ biết tiếp tục tìm cách vượt qua nó. Meyami ghen tỵ với Tsubaki, cô nói cô ghen tỵ với anh vì có một người em trai luôn xác cánh bên mình. Hai người có thể chia sẻ cho nhau nhiều thứ. Như về công việc giúp đỡ nhau. Sau khi nghe nhận vai chính của anh trai mình Azusa cũng rất bàng hoàng đi tìm anh khắp nơi. Khuyên anh trở về cùng bàn lại với em mình.

Tsubaki nhìn cô lại không nói. Anh có thể nói chuyện gì thì lại nuốt vào trong. Nhẹ vươn tay ôm chặc cô vào long. Meyami không đẩy anh, mà vươn tay vỗ nhẹ trên lưng anh. Cô biết một người nghệ sĩ cần sự yên lặng khi thất bại, và một người chia sẻ với mình khi mệt mỏi. Nhưng một con người bị tinh cảm chi phối trong công việc cần sự yên lặng gấp bội và tách hai người ra một chút. Tsubaki lựa chọn đúng, hai người cần suy nghĩ tốt khi đưa ra lựa chọn cho mình.

Ngồi được một chút tiếng chuông điện thoại, Tsubaki vang lên. Anh bắt máy một chút. Sau khi tắt máy, anh nhìn cô với anh mắt tỏa sáng. Cô không biết anh nghe được những gì nhưng vẫn nói tiếng chúc mừng. Đêm đến, nói chuyện với Tsubaki được một lúc cô cần trở về nhà Sohma.

“ Meya-chan … Em chuyển ra ngoài ở thật sao?”

“ Dạ … à vâng”

“ Tại sao? Papa Rintarou có nói về công việc, nhưng em là học sinh công việc nghệ thuật cũng không đến nổi phải xa nhà …”

“ ….”

“ Em định khi nào dọn về?”

“ …. À khuya rồi, em đi về ạ”

“ Meyami nếu em trở về mọi người luôn chào đón. Nhớ về sớm đấy!”

“ …. Dạ …”

Meyami nhanh chóng rời đi. Quay về? Ngày mai phiên tòa đã mở, nếu các anh biết chính cô là người đối đầu thì chưa chắc đã cho cô quay về. Còn chào đón? Chỉ sợ sẽ mãi không có được.