Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 2 - Chương 7: Chuyển Biến




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Có món chính rồi, dưới sự chỉ dạy của bà bà, Bảo Nhi lại xào một đĩa măng, tự mình nếm thử trước, mùi vị rất không tệ! Trong lòng âm thầm đắc ý, xem ra, ông trời đối đãi với ta không tệ! Có thiên phú!

Lúc Nhạc Mặc từ cửa hông vội vàng trở về, thấy trên gác xép không có một bóng người, lập tức có chút tức giận, cầm quả mơ mua về trong tay ném tới bàn thấp, xoay người xuống lầu. Nữ nhân này, vẫn không thể thành thật hai ngày, lại chạy ra ngoài rồi. Vừa nghĩ tới mấy nam nhân như hổ rình mồi kia, trong lòng giống như bị tảng đá đè ép, rất bực bội.

Đi xuống lầu, vừa định xoay người đi tìm, thì thấy bóng dáng xinh đẹp kia bưng khay, khéo léo cười tươi đi đến. Lửa giận trong lòng tan thành mây khói trước nụ cười kia. Không nhịn được nâng đuôi mắt lên, bên môi khẽ gợn sóng lăn tăn. Bé con nhà mình, rốt cuộc có một ngày ngoan ngoãn, thật cảm động!

Nhạc Mặc cũng không biết mình bị làm sao, trước kia một mực dung túng, nhưng bây giờ lại càng ngày càng muốn nắm chặt nàng, một khắc cũng không muốn rời khỏi người. Chỉ có điều, chỉ có thể ngẫm lại thôi, trong lòng hắn rất rõ ràng, Bảo Nhi ghét nhất bị trói buộc, nàng thích tự do. Nếu hắn yêu nàng, nên cho nàng thứ nàng muốn, mà không phải áp đặt tư tưởng của mình lên cho nàng.

Nhìn bé con gần trong gang tấc, cười như gió xuân một tiếng, phong hoa tuyệt đại!

Yêu nghiệt! Nhìn vô số lần, ngây dại vô số lần, Bảo Nhi vội vàng dời ánh mắt đi. Buông mí mắt xuống, bưng khay đi lên cầu thang.

Nhạc Mặc vội vàng nhận lấy cái khay kia, một tay bưng, một tay ôm vai người. Mãi cho đến trên lầu, Nhạc Mặc mới chú ý tới cơm tối hôm nay hình như có chút khác biệt, lông mày chau lên, rất hứng thú nhìn bé con nhà mình.

Bảo Nhi bày ra dáng vẻ ôn lương hiền thục, bưng hai cái đĩa, hai chén cháo kia ra, còn săn sóc bày đũa.

Thấy Nhạc Mặc còn ở đó nhếch khóe miệng nhìn, cười đi tới ấn người xuống giường. Nhạc Mặc thuận thế ôm cái eo thon kia, ôm người vào trong ngực.

Bảo Nhi nghiên người gắp cho hắn miếng bánh bao, nâng tay lên đút tới bên miệng hắn. Nhạc Mặc nhìn chằm chằm Bảo Nhi, há mồm cắn một cái.

"Tướng công, mùi vị thế nào?" , Bảo Nhi dịu dàng hỏi.

Nhạc Mặc vừa nhai, vừa cong khóe miệng lên, nhìn bộ dạng mong đợi của bé con kia, buông mí mắt nhíu nhíu mày.

"Hở? …" Giọng nói Bảo Nhi cong vài vòng, kéo ra thật dài, tràn đầy vẻ thất vọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia lập tức không còn thần thái.

Mắt phượng của Nhạc Mặc khẽ xao động, mím khóe môi, nâng cánh tay nhỏ cầm đũa kia lên, lại cắn một miếng lớn.

Bảo Nhi vội ném nửa miếng còn lại về cái đĩa, thấp giọng nói, "Ăn không ngon thì đừng ăn, ta đi xuống bưng món khác cho chàng." Nói xong muốn đứng lên.

Nhạc Mặc vội vàng duỗi tay kéo người trở lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bả kia lên, trong mắt tràn đầy đùa giỡn. Nhìn đôi mắt to ngập nước kia, nhếch môi cười.

Bảo Nhi lập tức kịp phản ứng, bỉu môi, vươn hai tiểu móng vuốt về phía khuôn mặt yêu mị kia.

Nhạc Mặc vội vàng chặn lại, vừa tóm hai tiểu móng đó, vừa trêu chọc cười nói: "Bảo Nhi, nàng thích nhất chính là gương mặt này của vi phu, nếu cào hỏng, nàng còn thế nào nhìn chứ! Ngoan."

Bảo Nhi cũng mặc kệ, mặc dù trong lòng biết rõ nhất định là không cào được, nhưng cũng không thể để hắn được nước! Để cho hắn trêu chọc ta, xem ta không lột một lớp da của hắn!

Mặc cho nàng làm ầm ĩ một hồi, Nhạc Mặc mới khống chế được hai tiểu móng vuốt kia, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận kia, không nhịn được đưa tay chọc chọc.

Bảo Nhi liền há miệng cắn, Nhạc Mặc vội vàng thu hồi lại, nhếch khóe môi lên nói: "Vi phu cũng đã nói nhỉ, bảo nàng cách xa Đậu Đậu một chút, giờ thì hay rồi, học Đậu Đậu cắn người luôn." Giọng điệu nghiêm chỉnh này làm cho người ta tìm không ra một chút đùa giỡn nào.

Bảo Nhi tức giận nghiến hàm răng kèn kẹt kèn kẹt, Nhạc Mặc vội nghiêm mặt nói: "Bảo bối, về sau cũng cách xa con thỏ kia một chút, đã sắp học xong chuyện mài răng của nó luôn rồi."

"A… ! Nam nhân thối tha!" , Bảo Nhi sắp điên rồi. Nam nhân này muốn chỉnh người, thật sự có thể thêu dệt! Rõ ràng là nói đùa, tại sao lại khiến cho người ta nghe còn nghiêm chỉnh như vậy! Giống như là chuyện thật vậy. Choáng nha!

Nhạc Mặc rốt cuộc không kềm được, mắt phượng trong suốt, nhếch khóe miệng lên trói người vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ nói, "Ngoan, ngoan!" Thò một cái tay ra, lại cầm đũa gắp nửa miếng bánh bao kia lên, vừa nhai, vừa luôn miệng tán dương, "Ăn ngon! Ăn ngon thật! Thức ăn bảo bối nhà ta bưng lên đúng thật là ngon!"

Bảo Nhi liếc nam nhân không biết gì kia một cái, lạnh lùng nói, "Đây là ta làm!"

Nhạc Mặc suýt nữa bị sặc, vuốt ngực ho khan một hồi lâu, trong mắt phượng tỏa ra kinh ngạc.

Bảo Nhi tức giận liếc nam nhân kia một cái, giãy tay ra, rót cho hắn ly nước ấm, đưa tới bên tay hắn.

Nhạc Mặc nhận lấy, thuận cổ họng, ánh mắt vẫn dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Trong lòng Bảo Nhi tràn đầy khinh thường, không ngờ nam nhân ngàn năm không giận không nóng của nhà mình này bởi vì một bữa cơm của nàng bị hạ gục, là công lực của hắn quá cạn, hay là thức ăn của mình quá kinh người?

Tiếp nhận vẻ mặt khinh thường của bé con kia, Nhạc Mặc bất đắc dĩ nhíu mày, hình như lại nghĩ tới cái gì đó, vội kéo hai tiểu móng vuốt kia tới, cẩn thận tìm kiếm cái gì đó.

Bảo Nhi không tự chủ cong mày lên, mặc cho hắn nhìn.

Nhạc Mặc lật qua lật lại mấy lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói, "Về sau không cho phép xuống bếp, có biết hay không." Lông mày nhíu lại, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Bảo Nhi trong lòng ấm áp, ngoài miệng vẫn âm dương quái khí nói, "Nàng dâu nhà người ta đều xuống bếp, tại sao ta không thể chứ?"

"Nếu ngộ nhỡ bị phỏng thì làm sao? Không cẩn thận bị dao cắt vào thì làm thế nào?" , giọng nói lạnh tanh, không che giấu được lo lắng.

Bảo Nhi cụp mí mắt xuống, buồn bực nói: "Người ta muốn làm nàng dâu hiền cũng làm không được, sau này chàng cũng đừng trách ta."

"Chỉ cần nàng khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng." Vừa nói, vừa cau mày, lại lật tay kia qua, kiểm tra một lần nữa.

Bảo Nhi lập tức cong khóe miệng lên, mắt lóe sáng, liếc trộm nam nhân kia, giọng nũng nịu nói: "Vậy người ta muốn đi ra ngoài, tướng công còn không cho, người ta không vui."

"Vi phu lúc nào không cho chứ?" Nhạc Mặc thuận miệng trả lời. Vừa nói xong, thì có chút hối hận. Nhóc lém lĩnh này, sắp bị nàng làm cho hồ đồ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức hấc lên, cười nhẹ nhàng, kiều mỵ động lòng người như sen trắng nở rộ.

"Ha ha, Bảo Nhi thật vui vẻ!" , đợi hai ngày rồi, rốt cuộc đợi được câu nói này. Tướng công à, lần này chàng cũng không nên trách ta. Cười đắc ý mắt hạnh xinh đẹp cong cong.

Trong lòng Nhạc Mặc có chút tính toán, đôi môi mỏng mím nhẹ, chợt áp đảo người lên trên giường. Mắt phượng híp lại, trong mắt xẹt qua vẻ tối tăm, trầm giọng nói, "Nàng không thích ở chung một chỗ với ta thế này sao, hửm?"

Đây là điềm báo Nhạc Mặc nổi giận, Bảo Nhi lập tức cười liên tục, nhẹ nhàng nói, "Làm gì có? Bảo Nhi thích nhất tướng công mà!" Nói xong đưa tay xoa gương mặt tuấn mỹ kia, mặt tràn đầy nhu tình như nước.

Tuy Nhạc Mặc biết bé con kia cố ý, nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ, chân mày khẽ cau cũng buông ra.

Thấy Nhạc Mặc trầm tĩnh lại rồi, Bảo Nhi dịu dàng nói: "Tướng công, thức ăn tối nay đều là người ta cố ý làm cho chàng, chàng đều lạnh nhạt thờ ơ không ăn, người ta thật đau lòng!" Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn mếu lại, bày ra vẻ tội nghiệp.

Vẻ mặt Nhạc Mặc khôi phục lạnh nhạt, khẽ ôm người trở về trong ngực, buông mí mắt xuống nói: "Đút ta."

Bảo Nhi mở mắt thật to, thấy Nhạc Mặc nâng mí mắt lên, lập tức trở về bộ dạng chân chó, trực tiếp gắp một miếng bánh bao lên đưa tới bên miệng hắn.

Nhạc Mặc không chần chờ, vừa cắn bánh bao, vừa liếc mắt, để Bảo Nhi gắp thức ăn cho hắn. Bộ dạng lười biếng này, tuyệt đối là một đại gia!

Bảo Nhi nào dám chần chờ, phải hầu hạ đại gia cho tốt, một chốc gắp thức ăn, một chốc đút cháo, thật là bận rộn. Khiến đầu nàng đau nhất chính là, Nhạc Mặc cắn một miếng bánh bao, lại đưa miệng tới.

Bảo Nhi vội chỉ cái đĩa, ngơ ngác nói: "Có, còn có!"

Nhạc Mặc híp mắt phượng lại, trong mắt hiện ánh sáng nhạt không tốt.

Bảo Nhi vội vàng hé miệng tiếp nhận, yêu nghiệt! May mà Nhạc Mặc cũng không có đại phát thú tính, hôn mãnh liệt một phen với nàng, nếu không miệng này sẽ đầy mảnh vụn bánh bao!

Đút xong một bữa cơm, Bảo Nhi coi như đã ý thức được. Bây giờ Nhạc Mặc đã thành tinh, biết hưởng thụ rồi. Vậy phải làm thế nào mới được? Buồn chết rồi. Ngộ nhỡ về sau mỗi một bữa cơm hắn đều muốn nàng đút cho, vậy nàng còn sống được hay không đây? Vì đổi được tự do, ta dễ dàng sao chứ? Âm thầm lau lệ chua cay.

Hôm sau, Nhạc Mặc thảnh thơi nằm trên ghế dựa ngoài hành lang xem sách, Bảo Nhi vừa thu dọn cho mình, vừa liếc nam nhân kia. Trong lòng không khỏi suy đoán, lời nam nhân này đã nói ngày hôm qua chắc giữ lời nhỉ, đừng nên tức giận đấy nhé.

Nhạc Mặc dựa thẳng người lên nhìn sang nàng, trong mắt xẹt qua vẻ nghĩ ngợi, lại xem một hồi, nhẹ giọng nói, "Hiện tại đang lan truyền, nàng có làm ăn với  Lãm Nguyệt Lâu, không cần giải thích cho khách một chút sao?"

"Rõ ràng chính là vậy, có cái gì cần phải giải thích." Soi gương, cầm một cây trâm Tử Ngọc lên. Còn chưa cài vào trong búi tóc, liền bị một cái tay lấy qua. Bảo Nhi không lên tiếng, khẽ cong khóe miệng lên.

Nhạc Mặc không có cài vào ngay cho nàng, mà là mở búi tóc nàng đã vấn xong ra. Đầu ngón tay linh hoạt như con thoi, cuối cùng vấn toàn bộ tóc lên, cài cây trâm vào.

"Sao chàng lại vấn lên hết vậy, nhìn có vẻ chửng chạc quá!" , Bảo Nhi xoay đầu soi gương, bất mãn bĩu môi la lên.

Nhạc Mặc khẽ nhíu mày, lại ngồi trở về ghế dựa, trầm giọng nói, "Về sau đi ra ngoài thì phải vấn tóc lên, nếu không không cần đi ra ngoài nữa."

Bảo Nhi nhìn vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của đại gia kia, bĩu môi, không có xoay tóc nữa, cầm sổ sách trên bàn thấp lên, ngồi xuống cái ghế khác ngoài hành lang. Hai người mỗi người một bên.

Nhạc Mặc có chút bất ngờ nâng càm lên, mắt phượng híp lại, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị kia, hắng giọng nói: "Không ra ngoài giải quyết vấn đề?"

Bảo Nhi dời ánh mắt đang xem sổ sách đi, ngước mắt liếc về phía bầu trời trong trẻo nơi xa, lạnh nhạt nói, "Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải là phúc?" , dời ánh mắt về, đùa giỡn liếc nam nhân kia một cái, lại nhếch miệng theo dõi sổ sách.

Mắt phượng của Nhạc Mặc híp lại, nhìn bé con kia nói: "Có ý gì?"

"Chưa từng nghe qua sao?" Bảo Nhi hơi có chút kinh ngạc. Tới nơi này lâu như vậy, mặc dù biết đây là thời đại không có thực, thế nhưng sinh hoạt tập quán, chữ viết cùng các phương diện khác đều rất giống lịch sử thời Minh. Vốn tưởng rằng là một thời đại giai đoạn cuối bị lệch khỏi quỹ đạo, không ngờ là toàn bộ đều bị lệch khỏi quỹ đạo.

Thu lại vẻ mặt, tự thuật nói: " Ý là, có thể nhất thời bị tổn thất, biết đâu ngược lại có thể đạt được chỗ tốt! Cũng có thể nói, chuyện xấu ở dưới tình huống nhất định, sẽ biến thành chuyện tốt!" Nói xong, cong cong lông mày, chớp chớp mắt nhìn nam nhân kia.

Nhạc Mặc nhếch môi, khẽ gật đầu. Ngược lại trong mắt xẹt qua vẻ u ám, trầm giọng nói, "Nữ nhân kia quá ác độc, ta cho người trực tiếp xử lý gọn được không?" Thu lại mũi nhọn, quay sang Bảo Nhi hỏi.

"Cũng không nên!" , Bảo Nhi vội vàng khoát tay, ném sổ sách trong tay xuống, híp mắt hạnh lại chồng chân lên nói: "Nếu không còn nàng ta, vậy ta đi đâu tìm thú vui chứ! Nếu nàng ta muốn chơi như vậy, thì ta sẽ chơi với nàng ta, đỡ cho ta nhàm chán."

Nghe nàng nói như vậy, Nhạc Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, dựa trở về lưng ghế,thản nhiên nói, "Có cần gì thì nói với ta, nếu để cho ta biết nàng đi tìm nam nhân khác, xem ta có đánh gảy chân của nàng hay không!"

Bảo Nhi bỗng xoay đầu qua, lườm sườn mặt giống như yêu nghiệt kia, gió lạnh lập tức vù vù thổi đến. Bĩu môi lại xoay trở lại, nói lầm bầm, "Chủ nghĩa đàn ông."

"Nàng nói cái gì?" , mắt phượng Nhạc Mặc chau lên, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói.

"Ha ha, ha ha, không có gì, không có gì, ta nhớ rồi !" Bảo Nhi vội nịnh hót đối mặt cặp mắt trong suốt kia, cười lấy lòng.

Nhạc Mặc xoay đầu trở về, khóe môi khẽ cong cong, trong mắt thoáng hiện vẻ cưng chiều nồng đậm.

Bảo Nhi hít hít mũi, lại cầm sổ sách lên, choáng nha không phải biết thuật đọc tâm chứ? Ta vừa nghĩ tìm Thượng Quan Dực nói chuyện một chút, tại sao hắn lại nói như vậy? Đưa tay vuốt ngực một cái để bình tĩnh. Không nhịn được nhíu mày, kế hoạch có biến, vậy phải làm sao bây giờ đây?

Hiện tại Đào Hoa Trấn đã lan truyền ra, Phượng Y Các vẫn luôn buôn bán với Lãm Nguyệt Lâu. Ngươi nói những kỹ nữ kia cũng xứng mặc giống như bọn họ sao? Dĩ nhiên không xứng! Mọi người không khỏi có chút tức giận.

"Bà nói xem Phượng Y Các này cũng thật là, làm sao có thể làm ăn với cái loại địa phương đó? Vậy về sau còn ai dám mặc xiêm áo của Phượng Y Các chứ, nói ra thật mất mặt!"

"Đúng vậy, bà nói chúng ta đều là người có thân phận, kỹ nữ kia làm sao có thể mặc giống chúng ta vậy chứ ? Nếu chúng ta lại mặc xiêm áo của Phượng Y Các, không phải hạ thấp mình sao!"

"Đúng vậy, bây giờ ta cũng không dám mặc xiêm áo của Phượng Y Các nữa. Bà thấy đấy, mấy xiêm áo ta mới vừa mua lúc trước còn chưa có mặc một lần, liền bị xếp xuống đáy rương rồi."

…….

Ngô Yên Nhiên dẫn theo nha đầu hài lòng từ bên cạnh những người kia đi qua, trong đôi mắt hẹp dài xẹt qua nụ cười đạt được mục đích, dưới những cơn sóng nhỏ lăn tăn đó là sự ngoan độc cuồn cuộn không thể bỏ qua. Phượng Y Các, ngươi cho rằng chèn ép Cẩm Y Phường ta rớt lại phía sau, ta sẽ không làm gì được ngươi sao? Nhạc Bảo, ta có thời gian, cùng chơi với ngươi! Ngược lại ta muốn nhìn xem, Phượng Y Các của người còn có thể chống đỡ bao lâu! Ha ha!

Thành Bắc, trong tư trạch của Thượng Quan Dực, Lý Tuyết Diên theo thường lệ lại tới.

Thượng Quan Dực không lạnh lùng giống thường ngày, có lẽ là cảm thấy lần trước làm có chút quá đáng! Nếu nàng muốn đến, thì tới đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình, cũng lười quản.

Thượng Quan Dực vẫn vùi ở trên giường nhỏ như cũ, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ một chút, thỉnh thoảng xem bồn hoa đã được cắt sửa rất gọn gàng trên kệ hoa một chút.

Lần này Lý Tuyết Diên không mang theo đồ gì nữa, chỉ mang theo sổ sách trong cửa hàng tới. Bây giờ nàng không có thời gian đợi ở trong cửa hàng, chỉ có thể mang sổ sách tới xử lý. Chỉ là rất nhiều lúc hoàn toàn không tĩnh tâm được, biết hắn ngồi ở đối diện, thỉnh thoảng muốn liếc mắt nhìn.

Đột nhiên nghĩ đến lời đồn đãi trong trấn hai ngày nay, trộm nhìn lén Thượng Quan Dực một cái, cổ họng ho khan một cái.

Thượng Quan Dực khẽ chau mày, liếc mắt sang, biết nàng có chuyện muốn nói, trầm giọng nói, "Chuyện gì?"

Thấy Thượng Quan Dực nhìn sang, Lý Tuyết Diên lập tức khẩn trương, nhịp tim cũng thay đổi đập nhanh hơn không ít, có chút nói lắp nói: "Là, là chuyện của Bảo Nhi."

"Bảo Nhi thế nào?" , Thượng Quan Dực lập tức ngồi dậy, trong mắt có chút hốt hoảng hỏi. Ý thức được mình có hơi quá, lại chậm rãi dựa trở về, chỉ là trên mặt kia lại viết đầy lo lắng.

Lý Tuyết Diên thu tất cả vào trong đáy mắt, trong mắt tràn đầy mất mác, tiếp đó lại cười nhạt ngước mắt lên nói: "Là Phượng Y Các. Tất cả mọi người đang lan truyền, Phượng Y Các đang làm ăn với Lãm Nguyệt Lâu. Trong lòng bọn họ đều có chút cách ứng, hiện tại Phượng Y Các buôn bán thật không tốt." Nói xong cố ý tránh ánh mắt kia.

Trong đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Dực khẽ hiện lên ánh sáng lạnh, mày kiếm cau lại. Ánh mắt dời đến trên thảm cừu ở trước mặt, che giấu suy nghĩ chìm vào đáy mắt.

Lý Tuyết Diên đột nhiên cảm thấy không khí này rất đè nén, lòng cũng không nhịn được khẽ run. Vốn cho rằng mình có thể xem như không sao cả, nhưng, vẫn nhịn không được để ý. Thậm chí muốn cố ý thăm dò. Mình rốt cuộc như thế nào? Đây là Lý Tuyết Diên không sợ hãi, tự nhiên tiêu sái đó sao?

Cũng không thể tự tại đợi giống như thường ngày, có chút bối rối rời đi.

Thượng Quan Dực làm như vô tình liếc bóng lưng kia một cái, trong mắt lại có chút không đành lòng, chỉ là bị đặt dưới lo lắng kia, không cách nào hiện lên.

Lý Tuyết Diên chân trước mới vừa đi, Thiên Danh liền tiến vào. Hắn cảm thấy hôm nay lúc Lý tiểu thư rời đi, vẻ mặt có chút khác thường, sợ là thiếu gia lại lên cơn. Vì thế, liền muốn tới xem một chút.

Thiên Danh mới vừa duỗi đầu vào, muốn nhìn trộm một cái, liền bị ánh mắt mang theo tối tăm kia làm cho sợ hãi. Cả người lập tức căng thẳng, thành thật đứng ở bên ngoài bức rèm che.

"Đi vào, " Thượng Quan Dực thu lại u ám trong tròng mắt, khẽ nhíu mày một cái, thuận tay bưng chung trà trên bàn thấp lên.

Cơ thể Thiên Danh căng thẳng, dè dặt bước đi vào. Buông hàng mi xuống, len lén quan sát thiếu gia nhà mình.

Thiếu gia không đến mức đáng sợ như hắn dự đoán vậy, mới vừa rồi hình như thật sự không có xảy ra cái gì. Chuyện lo lắng trong lòng, lúc này mới buông xuống, tay siết chặt, cũng hơi buông lỏng ra.

"Ngươi đi Lãm Nguyệt Lâu, nói với Nguyệt Nương, chuyển giao tất cả mọi chuyện trong lâu cho bà chủ Phượng Y Các quyết định. Phải toàn lực phối hợp, không được sai sót." Thượng Quan Dực khẽ nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói.

"Dạ!" Thiên Danh không chần chờ chút nào, xoay người lui xuống. Tất cả các quyết định trong chuyện làm ăn buôn bán của thiếu gia, hắn chưa bao giờ có bất kỳ hoài nghi gì. Lần này, mặc dù không biết tại sao thiếu gia quyết định như thế, nhưng hắn chắc chắn sẽ an bài đến chốn.