Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Đến nơi mới biết cái gọi là chợ chính là nơi mọi người đều mang đồ đạc của mình đến bán, có một số là lấy đồ vật đổi thứ cần thiết trở về.
"Bảo Nhi, chúng ta đi mua một ít thức ăn trước, mua cho nàng mì trứng gà nàng thích ăn nhất." Nhạc Mặc còn muốn tiếp tục cõng, nhưng Bảo Nhi phát hiện ánh mắt của người chung quanh đều rơi trên người mình, quá kinh khủng, liền tuột xuống khỏi lưng Nhạc Mặc. Thật ra thì ta không thích ăn mì sợi…
Bảo Nhi à, vì sao những thứ ngươi thích đều không giống ta vậy chứ, nghe nói trước kia ngươi chưa từng khóc, ta tới đây đã khóc ba chặp rồi đó!
Tìm một quán nhỏ, Nhạc Mặc gọi một chén mì trứng gà, "Tướng công, sao chàng không ăn?"."Bây giờ tướng công không đói bụng, chờ lát nữa về rồi ăn." Nói xong lấy đũa cho Bảo Nhi. Nhìn mì trứng gà nóng hổi, trong lòng Bảo Nhi không có tư vị gì, chỉ có một chén mì, Nhạc Mặc cũng không nỡ gọi cho mình một phần, thì làm sao nàng ăn được.
Bảo Nhi ăn vài đũa rồi không muốn ăn nữa, Nhạc Mặc không thể làm gì khác hơn là giải quyết phần còn dư lại. Tướng công, cuộc sống sau này của chúng ta rồi cũng sẽ tốt hơn.
"Nhạc công tử, sao công tử lại tới đây?" Một phụ nhân ăn mặc rất đẹp chào hỏi Nhạc Mặc, nhìn bộ dạng thì tuổi sấp xỉ với Nhạc Mặc. Nhạc Mặc khẽ gật đầu một cái, không nói gì."Đây chính là Bảo Nhi à? Dáng dấp thật xinh đẹp". Thấy phụ nhân kia nhiệt tình như vậy, Bảo Nhi cũng thân thiết kêu một tiếng tỷ tỷ.
"Bảo Nhi, mau vào xem xiêm áo có thích hay không, coi như tỷ tỷ cho muội quà gặp mặt." Tốt như vậy! Nữ nhân này là ai? Bảo Nhi quay đầu nhìn Nhạc Mặc.
"Không được, Ngô Tiểu Thư, ta và Bảo Nhi còn phải nhanh chóng trở về, không làm phiền." Nói xong, Bảo Nhi trực tiếp bị lôi đi. Ngô tiểu thư? Ý chính là còn chưa xuất giá? Tại sao thân thiết với bọn họ như vậy?
Nhìn bóng dáng của Nhạc Mặc, trên mặt Ngô Yên Nhiên xẹt qua vẻ ảm đạm, kéo ống tay áo xoay người vào trong cửa hàng.
Có phải là người tình cũ của Nhạc Mặc hay không? Không hợp lý, sao người tình cũ khách khí nhiệt tình với nàng như vậy, thật không nghĩ ra. Ngẩng đầu liếc Nhạc Mặc một cái, vẻ mặt Nhạc Mặc bình tĩnh, là nàng đa tâm rồi. Bảo Nhi lắc lư đầu nhỏ.
Bọn họ mua một cái nồi, một ít chén đĩa bát đũa cùng với nguyên liệu nấu ăn. Đây chỉ là một phiên chợ nhỏ, không náo nhiệt lắm, hắn chỉ mua một vài nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống, những thứ khác đều không mua. Nhạc Mặc còn mua cho Bảo Nhi một con gà quay, cái mùi vị đó á, nếu không phải cân nhắc đến vấn đề hình tượng, nước miếng của Bảo Nhi đã sớm chảy xuống.
"Bảo Nhi, sao không vui thế?" Nhìn vẻ mặt như khúc gỗ của Nhạc Mặc Bảo Nhi cũng không tốt hơn bao nhiêu."Không phải", tầm mắt của Bảo Nhi vội vàng từ bên trên gà quay trở lại, Bảo Nhi à Bảo Nhi, sao ngươi không có tiền đồ như vậy, có năng lực một chút được hay không?"Tướng công, chúng ta còn phải mua cái gì?"
"Những thứ này cũng xấp xỉ rồi, chờ lần sau dẫn Bảo Nhi đi chợ trấn trên rồi mua thêm, có được không?" Nhạc Mặc siết chặt lại dây cột tóc cho Bảo Nhi. Sau đó hai cái bóng một lớn một nhỏ đi về phía đồng ruộng.
Tuy nói lộ trình không xa lắm, nhưng bước chân của Bảo Nhi quá chậm, Nhạc Mặc muốn cõng nàng nhưng nàng không muốn, chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ, lúc đến Nhạc gia thôn đã sắp chạng vạng tối.
Nhạc bà tử và hai phu thê Nhạc Đông mới từ ruộng trà đi ra liền gặp được nương của Nhị Cẩu Tử ở cửa thôn, "Ơ kìa, Nhạc bà tử, có phải nhà các người sắp phân gia không? Ta thấy Nhạc Mặc dẫn theo thê tử hắn mới từ trên chợ trở về, mua một cái chảo còn có không ít đồ đấy."
Nương Nhị Cẩu Tử này là một trong những người nhiều chuyện nhất trong thôn, chuyện gì cũng thích khích bác mấy câu, tuy người trong thôn không thích bà ta, nhưng từ trong cái miệng kia của bà ta lại có thể lấy được không ít tin tức, tương đương với cái loa di động lớn thời hiện đại, đi một nhà truyền bá một đoạn, đến một nhà khác liền phát lại, nếu trong quá trình phát lại phát hiện tin tức mới vội vàng ghi vào, tự động xử lý một phen, rồi đến nơi khác truyền bá.
Nhạc bà tử vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, bước nhanh đi về nhà."Nè, Nhạc bà tử, có phải thật vậy hay không hả? Nè" Nương Nhị Cẩu Tử vẫn đuổi theo hỏi."Quản tốt chuyện nhà của ngươi đi, đừng cứ ngày ngày mang cái miệng ra khỏi cửa." Nhạc bà tử trực tiếp quăng lại một câu.
"Ơ, còn lên cơn nữa, ta mới không lạ gì quản chuyện của nhà bà" liếc Nhạc Đông và Lưu thị một cái, hừ, ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi. Chuyện này tám phần là sự thật, cái nhà đó là Nhạc bà tử quản, người còn ở đây, nhi tử liền nháo ở riêng, thật không có bản lãnh.
Bảo Nhi và Nhạc Mặc còn chưa có xếp đồ xong, thì Nhạc bà tử đã vọt vào. Nhìn thấy cái nồi và bát đũa bên cạnh liền phát hỏa lên.
"Nhạc Mặc, lương tâm của mày bị chó ăn rồi! Hiện tại tao còn chưa có chết đâu, vội vã muốn phân gia như vậy, mày trông tao chết sớm phải không, tao còn sống thế nào hả, mặt mũi đều mất hết. A a a a" trực tiếp ngồi thẳng xuống đất gào khóc.
Ở trong thôn bình thường người già còn sống khoẻ mạnh thì chắc chắn sẽ không cho huynh đệ phân gia, gia đình bình thường càng nhiều người càng tốt, người trưởng thành nhiều chứng tỏ địa vị nhà ngươi khác biệt, người bình thường cũng không dám ức hiếp.
Sau đó Lưu thị chạy tới ở một bên giả vờ khuyên giải, Nhạc Đông buồn bực, không nói câu nào.
Bảo Nhi vẫn nhìn Nhạc Mặc, Nhạc Mặc siết chặt tay, sắc mặt cũng không tốt lắm. Hắn có thể nói gì? Đây là nương hắn, nương thân sinh của hắn. Quay đầu lại an ủi nhìn Bảo Nhi một cái, đẩy Bảo Nhi vào bên trong.
Rất nhanh thôn trưởng được gọi tới, một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, để chòm râu dê, chống gậy. Người bên cạnh đều rất cung kính với ông ta."Khóc lóc cái gì, bao nhiêu tuổi rồi, cũng không ngại mất mặt à." Chỉ một câu nói, Nhạc bà tử trên đất đã im bặt.
Nhạc Mặc cúi đầu đứng một bên, những người khác đứng xa hơn. Lão đầu vừa là thôn trưởng vừa là Tộc trưởng Nhạc gia, còn là một lão tú tài. Có thể nói là đức cao vọng trọng. Tất cả mọi người rất kính sợ.
"Nhạc Mặc, ta nhìn ngươi lớn lên, cũng biết đứa nhỏ ngươi không có ý xấu gì, bản thân cũng rất cố gắng, hiện tại ta gặp ngươi cũng nên tôn một tiếng Cử nhân lão gia cơ đấy." Lão đầu vuốt râu một cái mắt làm như vô tình quét Nhạc Mặc một cái. Nhạc Mặc khiêm tốn khom người, "Nhạc Mặc không dám."
Lão đầu nói tiếp, "Chuyện này nếu đã tới tìm ta đến, ta cũng không thể bỏ mặc không hỏi. Nương ngươi còn khỏe mạnh thế kia, tại sao lại muốn phân gia, muốn dẫn theo nàng dâu sống qua ngày vứt bỏ lão nương, ngươi làm chuyện thiếu suy xét quá đấy." Nhạc Mặc không đáp lời, trong mắt xẹt qua chút bất đắc dĩ.
Bảo Nhi núp ở phía sau trong lòng rất không có tư vị, Nhạc Mặc làm như vậy đều là vì nàng, nàng vốn không có suy tính nhiều như vậy, chỉ cảm thấy phân ra tốt hơn, lại không biết phân gia còn có yêu cầu khác. Nhạc bà tử không đồng ý, nhà này không thể phân được.
Chuyện phân gia cứ như vậy không giải quyết được gì, chỉ có thể suy nghĩ một kế hoạch khác. Cũng không sao, có rất nhiều cơ hội, chỉ cần có lý do đầy đủ, Nhạc bà tử không muốn phân cũng phải phân.
Đám người giải tán, Nhạc Mặc cứ như vậy lẳng lặng nhìn bé con trước mặt, đương nhiên Bảo Nhi biết tình cảnh của hắn bất đắc dĩ đến cỡ nào. Trực tiếp ôm hông của hắn, nương đến trong ngực hắn."Bảo Nhi, cho tướng công thêm một chút thời gian." Không phải hỏi thăm, mà là xác định.
Tướng công à, chàng không cần lo lắng cho ta như vậy, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của ta! Aiz, ta nên nói với chàng thế nào đây!
"Tướng công, hiện tại Bảo Nhi rất hạnh phúc!" Ngẩng đôi mắt sáng lên, nhìn về phía gương mặt u ám kia của Nhạc Mặc. Nhạc Mặc thở dài, rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Bảo Nhi, chúng ta thu dọn đồ đạt trước, về sau tướng công sẽ làm cho nàng ăn." "Được" Bảo Nhi sảng khoái đồng ý, Nhạc Mặc cũng không buồn lòng chuyện phân gia nữa, sau này hãy nói đi.
Dọn dẹp đồ trên đất còn chưa kịp dọn, không đúng, thiếu một thứ, gà quay không còn!
"Tướng công, gà quay của ta đâu?" Bảo Nhi có chút khó chịu."Đừng nóng vội, tướng công tìm xem". Chỉ có điều tìm một vòng cũng không tìm được. Vừa rồi người tới nhiều như vậy, cũng không để ý bị ai lấy mất rồi.
Bảo Nhi suy nghĩ một chút, mọi người đều rời đi sau khi lão đầu đi, không đúng, trong đám người cuối cùng rời khỏi không có Lưu Thúy Hoa, cmn, thì ra là con mụ kia. Hôm nay ta không dạy ngươi thật tốt, thì ta có lỗi với lần đến này của ta.
"Tướng công, chúng ta đến chỗ của nương chàng đi." Bảo Nhi thật sự không muốn tiếp tục gọi Nhạc bà tử là nương nữa, Nhạc Mặc cũng không để ý, chỉ cảm thấy Bảo Nhi chính là một đứa trẻ, mới vừa ầm ĩ xong, hắn còn chưa có trở lại bình thường, mà Bảo Nhi thì ngược lại chuyện gì cũng không có. Như vậy rất tốt, hắn không cần lo lắng nàng không vui nữa.
Bây giờ Bảo Nhi sốt ruột đi bắt kẻ trộm, sao có thể suy nghĩ nhiều như vậy. Đoán chừng Lưu thị đang suy tính hiện tại bọn họ sẽ không đi nhà chính, chờ ăn xong rồi, chứng cớ gì cũng sẽ không còn. Bảo Nhi là ai, nếu suy nghĩ của ngươi như bình thường thì ở chỗ này hoàn toàn không thể thực hiện được, ta sẽ cho ngươi cơ hội sao? Đồ ngốc Lưu Thúy Hoa kia!
Dọc theo đường đi, Bảo Nhi rất hưng phấn, đây là sắp đánh phản kích! Tướng công nói rồi, phải hiểu được phản kháng!
Thật ra thì Nhạc Mặc cảm thấy rất có lỗi với Bảo Nhi, chuyện đã nói ra rồi mà hiện tại không làm được, mua con gà, lại không biết bị ai lấy mất."Bảo Nhi đừng buồn, lần sau tướng công lại mua cho Bảo Nhi."
"Hả?" Bảo Nhi không kịp phản ứng, Nhạc Mặc cũng không nói nữa, khom lưng đối mặt với cặp mắt to long lanh kia, "Bảo Nhi của ta thật ngoan!" Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Bảo Nhi không kìm lòng được đưa tay sờ làn da tuấn mỹ kia, làn da thật không tệ á. Nếu Nhạc Mặc biết bây giờ Bảo Nhi đang nghĩ chuyện này, ta nghĩ hắn nhất định sẽ lập tức té xỉu. Ha ha ha ha….