Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Quyển 1 - Chương 4: Đấu với Vương bà tử




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Một người thoa phấn thật dầy, cảm giác bước đi một cái là có thể rơi xuống mấy lớp. Không cần suy đoán nhìn bộ dạng chắc chắn chính là hình tượng kinh điển — bà mai; một phụ nhân khác thấy nàng hai mắt phát sáng, "Ồ, đây chính là Hà Hoa nhỉ", phụ nhân thân thiết lôi kéo tay của Bảo Nhi. Ặc, não Bảo Nhi nhanh chóng phản ứng, quay đầu nói: "Hà Hoa, thẩm thẩm này là ai vậy?". Lúc này phụ nhân kia mới ý thức được kéo lộn người rồi, không buông tha nhìn Bảo Nhi một cái, lại đổi tay đến chỗ Hà Hoa.

Không thể không nói, bộ dạng của Bảo Nhi trắng noãn, nhìn tươi mát múp míp vẻ mặt còn rất sáng sủa hơn nữ hài tử bình thường nhiều, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của đa số các đại thẩm nhà nông. Phụ nhân kia lôi kéo tay Hà Hoa rất nhanh bèn thu về, vẻ mặt có chút ảm đạm rõ rệt.

Bà mai vội vàng đi lên điều đình, nương của Hà Hoa bưng chè (*) lên cho bọn họ (nơi này bình thường đãi khách nếu là phụ nhân thì sẽ đãi chè, nam nhân thì đãi trà) rõ ràng có chút khẩn trương hơi quá không biết nên nói gì, ở một bên cười theo. Bảo Nhi ở đó nghe bà mai kia kể lại chút công tích vĩ đại của mình, nhà người có tiền ở trấn trên cũng tới tìm bà ấy làm mai, cái gì mà khuê nữ của Lý viên ngoại vân vân.

(*) Chè: có nghĩa đen là "nước đường", còn được gọi là tim tong, là một thuật ngữ chung cho bất kỳ món súp ngọt hay súp hay món sữa trứng nào được phục vụ như một món tráng miệng vào cuối bữa ăn trong ẩm thực Quảng Đông.

Hà Hoa có chút không biết làm sao, "Tới đây nào, Hà Hoa, tới ngồi bên cạnh thẩm con này." Bà mai bắt chuyện với Hà Hoa.

Bảo Nhi đi theo Hà Hoa ngồi vào bên cạnh vị phụ nhân kia, Hà Hoa vẫn cúi đầu, tay siết chặt Bảo Nhi. Tay Bảo Nhi bị siết rất đau, không có cách nào, cắn răng kiên trì.

"Vương thẩm nó này, ta nói không sai chứ, bà xem Hà Hoa cùng Thủy Tử nhà bà có tướng phu thê lắm nha." Bà mai thân thiện lôi kéo phụ nhân kia. Phụ nhân kia lại liếc Hà Hoa một cái, trên mặt miễn cường nặn ra nụ cười, cầm chén lên uống chè.

Nương của Hà Hoa cũng phát giác ra, người ta không hài lòng với Hà Hoa cho lắm, nụ cười trên mặt cũng giảm không ít.

"Hà Hoa, mau thêm chè cho thẩm con nào, " bà mai ở một bên nhắc nhở. Hà Hoa liền vội vàng đứng lên bưng chén đi phòng bếp."Đứa nhỏ này tên gì, con cái nhà ai, hứa cho người rồi chưa?" Phụ nhân kia rõ ràng cảm thấy hứng thú với Bảo Nhi hơn.

Hiển nhiên bà mai hiểu rất rõ Nhạc gia thôn, vừa định nói, thì bị Bảo Nhi cắt ngang."Ta là người nhà Nhạc Mặc, Nhạc Mặc là tướng công ta." Bảo Nhi không vui, nhi tử nhà bà là cái thá gì, còn chọn tới chọn lui, cho rằng nhi tử mình là đóa hoa, ai cũng thích chắc?

"Xoảng" một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa. Hà Hoa té ngã trên đất, chén bể. Bảo Nhi vội vàng chạy tới đỡ Hà Hoa lên.

"Ôi chao, điềm tốt đó, vở vở bình an!" Bà mai tự biên tự diễn, không ai để ý tới bà ta. Nương Hà Hoa vội vàng chạy tới xem Hà Hoa, sắc mặc phụ nhân kia càng tệ hơn rồi.

Ngay cả một cái chén cũng bưng không được, sau này còn có thể trông cậy vào nàng làm gì. Đứng dậy muốn rời đi. Bà mai phản ứng rất nhanh, "Ơ kìa, Vương thẩm tử, bà ngồi một lát nữa đi, bà xem hôm nay cũng sắp trưa rồi, gấp cái gì chứ."

Vương bà tử nghĩ lại, cũng được, ăn bữa cơm cũng tốt, cũng không uổng công mình đến đây. Xoay người lại ngồi xuống.

"Hà Hoa, té không có bị thương chứ" Hà Hoa lắc đầu một cái, mặt sung huyết đỏ bừng."Vậy hôm nay làm bữa cơm cho Vương thẩm con, để chúng ta nếm thử chút tài nấu nướng của con." Bà mai vẻ mặt tràn đầy tươi cười. Hà Hoa kéo Bảo Nhi chạy xuống bếp, nương Hà Hoa lại bưng cho Vương bà tử một chén chè.

"Bảo Nhi, ô ô" Hà Hoa ôm Bảo Nhi khóc. Bảo Nhi không biết nên an ủi thế nào."Hà Hoa, không có chuyện gì" Bảo Nhi vỗ Hà Hoa dỗ. Tay nghề dụ dỗ người của Bảo Nhi rất lợi hại, nói một hồi, Hà Hoa đã nghĩ thông. Haiz, đây đều là học được từ Nhạc Mặc, Nhạc Mặc dỗ Bảo Nhi hơn mười năm, kinh nghiệm rất phong phú.

Hôm nay nhà Hà Hoa giết gà, thì ra sáng sớm nương của Hà Hoa băm thịt gà. Bảo Nhi nhìn cũng muốn chảy nước miếng, đây chính là thịt đó, thịt xa cách đã lâu!

Bảo Nhi được ở lại ăn cơm. Trên bàn cơm, một đĩa thịt gà, một đĩa đậu cô ve, một đĩa khoai tây, còn có một đĩa trứng gà. Đây là bữa cơm thịnh soạn nhất kể từ khi Bảo Nhi tới nơi này!

Trên bàn cơm cũng không thấy cha của Hà Hoa, Bảo Nhi nhận ra, nhà của Hà Hoa chỉ có nương Hà Hoa và Hà Hoa, một nữ nhân dẫn theo một khuê nữ sống qua ngày, con gà ngày hôm nay chắc cũng là gà để đẻ trứng, cứ như vậy làm thịt rồi. Vì lần xem mắt này, nương Hà Hoa đã dốc hết sức.

Bà mai và Vương bà tử nhìn thấy thức ăn mang lên hai mắt đều sáng lên, nhà nông bình thường ăn thịt đều là chuyện hiếm, không ngờ nương Hà Hoa này thật sự không tiếc.

Nương Hà Hoa gắp thịt gà cho hai bà tử kia, lại gắp một miếng cho Bảo Nhi."Bảo Nhi, con thích ăn cái gì thì tự mình gắp nhé" nương Hà Hoa thân thiết nói. Bảo Nhi nhìn chằm chằm thịt gà trong chén tràn đầy hạnh phúc, mẹ nó, rốt cuộc ta được ăn thịt rồi, thật là lệ nóng doanh tròng á.

"Ừm, tay nghề thật tốt, thịt này làm rất ngon" bà mai ăn, khen. Nếu làm dưa muối, xem thử bà có khen tay nghề thật tốt không, Bảo Nhi khinh bỉ nhìn bà mai kia.

Vương bà tử ăn đến mặt mày hân hoan, "Món ăn nấu không tệ." Hà Hoa thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu bới cơm. Bây giờ Bảo Nhi đã hiểu, tại sao nàng có thể chơi với Hà Hoa được. Hà Hoa chính là một đứa trẻ hướng nội, ở trước mặt người ngoài luôn cúi đầu không dám nói câu nào. Chỉ có ở trước mặt Bảo Nhi nàng mới có thể trút được toàn bộ lời muốn nói ra, bởi vì Bảo Nhi không chê cười nàng, còn có thể ngoan ngoãn nghe nàng nói.

Tất cả món ăn rất nhanh đã thấy đáy, chỉ còn lại hai miếng khoai tây. Hai bà tử kia ăn xong rất hài lòng, quệt quệt mồm chuẩn bị rời đi.

Bảo Nhi hết ý kiến, không ngờ bọn họ tới đây để ăn chực!

"Nương Hà Hoa này, ta cảm thấy Hà Hoa nhà bà rất tốt, nhưng có chút hơi rụt rè không phóng khoáng, đến bây giờ một câu cũng chưa từng nói ra. Ta làm sao mà yên tâm để nhi tử ta thú về nhà. Nhà ta và nhà bà không giống nhau, bà nói xem nhìn vào một vài thân thích của đại gia nhà chúng ta, tính ra cũng chẳng kém lắm." Vương bà tử vừa xỉa răng, vừa nói.

Sắc mặt nương Hà Hoa lập tức trầm xuống. Hà Hoa nhà bà từ nhỏ đã không có cha, là bà tân tân khổ khổ một tay nuôi lớn, mình không nỡ nói không nỡ mắng, bây giờ bị người ta nói không đáng một đồng.

Bảo Nhi tức giận, Hà Hoa ở trong mắt bọn họ là cái gì? "Nhi tử nhà thẩm thẩm tốt như vậy, sao không trực tiếp thú Lý tiểu thư ở trấn trên chứ, không phải Lý viên ngoại kia đang chuẩn bị kén rể ư, đúng lúc nhi tử nhà thẩm có thể đến ở rể, có thể kiếm được không ít tiền đấy!" Bảo Nhi ngây thơ nhìn về phía Vương bà tử. Ở nông thôn, mọi người đều xem trọng nhi tử, mặc kệ mệt sống mệt chết thế nào cũng sẽ không muốn để con của mình đến ở rể nhà người khác.

"Ngươi, ngươi, ta muốn bán nhi tử ta khi nào hả, nhi tử ta mới không thèm gia sản của nhà người khác mà tới ở rể đâu!" Mặt Vương bà tử xanh như tàu lá.

"Tại sao? Lý tiểu thư kia rất phóng khoáng mà!" Bảo Nhi giật mình hỏi.

Vương bà tử cảm thấy bị lời của Bảo Nhi xoay vòng vòng, bà ta không có nói muốn nhi tử tìm tiểu thư nhà người ta, sao tiểu thư nhà người ta có thể để ý đến nhà bà chứ."Chúng ta mới không thèm khuê nữ Lý gia kia!" Vương bà tử quýnh lên nói.

"Ôi chao, Lý tiểu thư mà bọn họ cũng coi thường, trời ơi, thẩm, thẩm nói nếu Lý viên ngoại biết khuê nữ nhà mình bị người ta xem thường, ông ta có tức giận hay không?" Bảo Nhi hỏi bà mai.

Lý viên ngoại là phú hộ ở trấn trên, các nông dân trồng trà đều biết rất rõ, mọi người muốn bán lá trà, đều phải thông qua Lý viên ngoại. Vương gia này cũng ở gần đây, chắc chắn cũng là nông dân trồng trà. Lời này nói ra thì không thể thu về được rồi, Bảo Nhi nghĩ miệng bà mai này không có khóa cửa, nói không chừng ngày mai những lời này có thể bay đầy trời.

Lúc này Vương bà tử mới biết mình nói sai, ngộ nhỡ lời này truyền tới tai Lý viên ngoại, trà nhà bà ta nghĩ cũng đừng nghĩ bán được. Vậy nhà bà ta phải sống thế nào chứ!

"Ta, ta không có ý đó, nha đầu này sao miệng độc như vậy!" Vương bà tử nhận ra mình bị sập bẫy, giơ tay muốn chỉ về phía Bảo Nhi. Bảo Nhi vội vàng nắm lấy đôi tay kia, "Thẩm thẩm đánh người á!" Vừa kêu vừa chạy ra ngoài. Vương bà tử vội vàng đuổi theo, bà ta muốn nói không phải bà ta muốn đánh nàng, bảo nàng đừng chạy.

Bảo Nhi cũng mặc kệ, kêu gọi tất cả mọi người ra ngoài, giữa trưa, bình thường mọi người đều đang ở nhà. Nhà Hà Hoa cách nhà chính của Nhạc Mặc rất gần, Bảo Nhi liền chạy về hướng này, Vương bà tử đang đuổi theo ở phía sau. Không thể để cho nàng la như vậy, la như vậy sau này thanh danh của bà ta sẽ hỏng mất.

Nhạc Mặc nghe được tiếng la, liền dừng bát đũa trong tay lại xông ra ngoài. Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc cái miệng nhỏ nhắn mếu lại, vẻ mặt đau khổ, nhào tới trong ngực Nhạc Mặc. Vương bà tử cũng đã chạy tới, tất cả mọi người xông tới, vòng quanh Nhạc Mặc, Bảo Nhi và Vương bà tử.

Bà mai và nương Hà Hoa chạy đến sau cùng."Tướng công, thẩm thẩm đó muốn đánh ta!" Bảo Nhi chỉ về phía Vương bà tử tố cáo với Nhạc Mặc. Vẻ mặt Nhạc Mặc lạnh xuống.

"Ngươi nói nha đầu nhà ngươi, có phải không cha không mẹ hay không, một chút giáo dưỡng cũng không có." Vương bà tử vênh váo tự đắc.

Nhạc Mặc kéo Bảo Nhi ra phía sau, "Vị tẩu tử này, Bảo Nhi là thê tử của ta, nói chuyện nên chú ý một chút. Nàng có tướng công!" Điều Nhạc Mặc lo lắng nhất chính là Bảo Nhi cảm thấy mình không cha không mẹ, đương nhiên cũng không cho phép người khác nói Bảo Nhi như vậy. Toàn thân hắn đều kéo căng. Bảo Nhi cảm nhận được hiện tại Nhạc Mặc rất tức giận.

Nghe người bên ngoài thảo luận, Vương bà tử mới biết người trước mặt này chính là Cử nhân lão gia Nhạc gia thôn kia, khí thế bắt đầu xẹp xuống. Tuy Nhạc Mặc là Cử nhân, nhưng bình thường đối xử với tất cả mọi người rất hòa khí, cũng không biểu hiện khác biệt gì, cũng không muốn người ta gọi hắn là Cử nhân lão gia, mọi người đều gọi hắn là Nhạc lão Nhị.

"Tướng công, vị thẩm thẩm này nói bà ấy chướng mắt Lý tiểu thư, nói không xứng với nhi tử nhà bà ấy. Ta chỉ hỏi có một câu, bà ấy liền tức giận, muốn đánh ta." Lời của Bảo Nhi giống như một quả lựu đạn, ầm, oanh tạc cả đám người.

Lý tiểu thư kia chính là mỹ nhân của trấn trên, gia thế lại tốt như vậy, phụ nhân nhà ai giọng điệu lại lớn như vậy? Bỗng dưng trong đám người có người nhận ra Vương bà tử."Ồ, đây không phải là tức phụ của Vương Quải Tử của Vương gia thôn sao, không phải nhà ngươi chỉ có ba gian phòng nhỏ thôi sao, thế mà còn dám chê tiểu thư Lý viên ngoại người ta?" Tất cả mọi người đều kinh bỉ nhìn về phía Vương ba tử.

Vương bà tử muốn phản bác, bà mai ở phía sau kéo Vương bà tử lại."Ta không có nói vậy, ta không có nói vậy."

"Rõ ràng chính là từ trong miệng ngươi tuôn ra, sao ngươi không có nói, ngươi nói ở ngay trong sân nhà ta." Nương Hà Hoa đạp thêm một cú, chuyện này trở thành sự thật.

Bảo Nhi ép sát vào phía sau Nhạc Mặc, trong lòng thật sảng thoải. Dám chê Hà Hoa nhà chúng ta, còn mặt dày mày dạn ăn của người ta, bà cho rằng bà là ai! Tin ta đi đã đến lúc bà khóc rồi!

Vương bà tử xám xịt chạy trốn cùng bà mai, nương Hà Hoa cảm kích nhìn Bảo Nhi một cái. Bảo Nhi có chút không biết làm sao, không biết có phải nương Hà Hoa nhìn ra cái gì rồi hay không, chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười thật to.