Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Bảo Nhi, nàng không thoải mái ở chỗ nào? Vi phu giúp nàng xem một chút." Khóe miệng Nhạc Mặc khẽ nhếch cười.
"Ta đói rồi, muốn ăn cơm!" Ai không biết chàng tính toán gì á, quá bị thua thiệt. Bảo Nhi dùng miệng chỉ chỉ cái bàn.
Nhạc Mặc dời bàn nhỏ đến mép giường, vừa định ôm Bảo Nhi, Bảo Nhi vội vàng kéo chặt chăn, mắt đầy đề phòng. Nhạc Mặc không thể làm gì khác hơn là gộp cả chăn ôm nàng vào lòng, đút cơm cho nàng.
Sau khi cơm nước xong, Nhạc Mặc dọn dẹp quần áo chuẩn bị đến bờ sông giặt, Bảo Nhi nghiêng ngả ở trên giường. Ta cần phải khôi phục thể lực á!
"Bảo Nhi, ta không ngủ, có được không?" Nhạc Mặc lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho Bảo Nhi, quay về phía tiểu nữ nhân ở trên giường kia.
Vừa mỉm cười, vừa tiếc nuối.
Thấy Bảo Nhi không có phản đối, Nhạc Mặc liền chuẩn bị mặc quần áo cho Bảo Nhi."Lấy quần áo đến, tự ta mặc." Trực tiếp kéo tới, "Chàng, xoay qua chỗ khác!"
Nhạc Mặc không thể làm gì khác hơn là đưa lưng về phía Bảo Nhi, "Bảo Nhi, nàng quên rồi sao, mới trước đây đều là vi phu tắm rửa cho nàng đấy!" Trong mắt Nhạc Mặc tràn đầy trêu đùa.
Bảo Nhi nghiếng răng ken két ken két, lúc trước tại sao không phát hiện Nhạc Mặc phúc hắc như vậy! Bảo Nhi, không phải các bậc tiền bối đều vẫn nói sao, trên đầu chữ sắc có cây đao, sắc đẹp trước mặt, tại sao ngươi vô dụng như vậy! Hoàn toàn không có thời gian hiểu rõ tường tận, đó là sống chịu tội! Xem ngươi còn có thể được nước hay không!
Bảo Nhi đi theo Nhạc Mặc đến bờ sông, đúng lúc đối diện sông có một đám thôn phụ đang nói chêm chọc nhau, Nhạc Mặc mang cái chăn ra, ngâm riêng ở trong chậu gỗ. Bảo Nhi chợt nhớ tới lúc xem phim Hàn thì người ta đều trực tiếp dùng chân giặt quần áo, hứng trí lên, trực tiếp cởi giày, đứng ở trong chậu gỗ.
Mới vừa đứng vào, thôn phụ đối diện liền bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ, "Ngươi xem nhà Nhạc Mặc, một chút thể diện cũng không cần, tùy tiện cởi giày, các ngươi nhìn xem." Nói chuyện chính là Nhạc Trần thị con dâu thôn trưởng đi theo bà bà tới giặt quần áo, mặt sông vốn cũng không rộng, toàn bộ lời nói đều vào trong lỗ tai Bảo Nhi, Nhạc Mặc không thể quan sát nhíu mày.
Tất cả mọi người còn kiêng kỵ chuyện thê tử Nhạc Mặc bẻ gãy cánh tay Lưu thị, cũng chỉ khẽ phụ họa một câu. Trong lòng Nhạc Trần thị rất là khinh bỉ, "Các ngươi sợ cái gì, nàng ta còn có thể ăn thịt người sao, lá gan ở đâu ra!"
Bảo Nhi rất thú vị nhìn chằm chằm nữ nhân đắc ý kia, nhìn bộ dạng chanh chua thì không phải là kẻ tốt lành gì. Ngươi rất may mắn, hôm nay tâm tình tỷ rất tốt! Nhíu mày quay về phía nữ nhân kia cười một tiếng.
Trần thị ngược lại sửng sốt, chỉ là rất nhanh liền nở nụ cười, dù nói thế nào có đáng sợ đi nữa cũng chỉ là một kẻ ngu, có thể phá trời sao!
"Tướng công, ta muốn đi tìm Hà Hoa chơi." Bảo Nhi cọ rửa chân ở trong nước, tràn đầy mị hoặc nhìn Trần thị đối diện một cái, mụ già kia, chờ ta nhé!
Nhạc Mặc giặt xong đang chuẩn bị đi về, "Bảo Nhi, đợi tướng công đi cùng nàng, chúng ta về nhà phơi quần áo trước được không?"
"Không được" Bảo Nhi bĩu môi, Nhạc Mặc nhất thời liền mềm lòng, "Vậy tự mình cẩn thận một chút nha, trở về sớm một chút." Ngồi xổm người xuống sửa sang lại vớ chất chồng lên nhau cho nàng.
"Ừhm, biết rồi." Bảo Nhi đắc ý chạy đi, Nhạc Mặc bất đắc dĩ nhếch môi, vẫn còn tánh tình trẻ con.
"Mụ già đối diện nhìn sang đây, nhìn sang đây, nhìn sang đây, các ngươi biểu diễn thật đặc sắc… " ngâm nga, thấy Nhạc Mặc đi xa, Bảo Nhi đi tới bên cạnh đám nữ nhân kia.
"Ơ, nhà Nhạc Mặc, mau tới đây này!" Trần thị vẻ mặt tràn đầy nham hiểm chào hỏi. Bảo Nhi khẽ thở dài, đây chính là tự ngươi tìm. Dựa vào ngươi và Lưu thị mỗi ngày như lang như sói, lúc trước Bảo Nhi chịu khổ nhất định là có phần của ngươi!
Bảo Nhi ngây thơ ngồi xuống bên cạnh đám thôn phụ kia, "Nè, thê tử của Nhạc Đông có phải là bị ngươi đánh hay không?" Trần thị thấy bà bà không có chú ý, trực tiếp kéo Bảo Nhi sang một bên, nháy mắt, đám nữ nhân kia cũng đi theo tới, trực tiếp kéo Bảo Nhi đến một lùm cây.
"Đúng vậy!" Bảo Nhi nghiêm túc đáp."Oh, ha ha" Trần thị lập tức thay đổi thái độ, "Vậy hôm nay ngươi còn có thể chạy thoát sao, ta ngược lại muốn xem một chút, một kẻ ngốc có thể biến thành lệ quỷ gì!" Đưa tay về phía người Bảo Nhi nhéo.
Bảo Nhi nhanh chóng bắt được cái tay kia, trực tiếp ra một chiêu, quật lên phía trước, Trần thị ngã sấp xuống đất."Các ngươi nhìn cái gì, còn không mau lên, giữ chặt con ngốc này!" Con ngốc chết tiệt, sức lớn thật.
"Các ngươi tốt nhất nên nghĩ cho kỹ!" Ánh mắt Bảo Nhi lạnh xuống, ta luôn để đường lui cho người ta.
Đám thôn phụ kia liếc nhìn nhau, có hai ba người từ từ lui ra, còn có ba người đang chuẩn bị tư thế muốn nhào tới.
Trần thị bò dậy, bốn người từ từ nhích lại gần. Nếu Bảo Nhi nhớ không lầm, phía bên này vừa khéo là một vũng nước lõm, từ từ lui về phía sau.
Đám người Trần thị nhìn thấy Bảo Nhi thối lui, trong lòng càng hăng hái, xem ra, con ngốc này vẫn còn sợ. Từng người một kiếm đủ mọi cách, vọt tới.
Lúc liếc thấy vũng nước lõm đó đáy mắt Bảo Nhi xẹt qua một nụ cười mê người, làm đám người kia chẳng hiểu ra sao. Chỉ lát nữa là nhào tới, hôm nay sẽ đánh một trận cho đã!
Một đám ngu ngốc! Bảo Nhi nhảy tới bên cạnh một gốc cây bên cạnh, ôm thật chặt thân cây, những người kia đến trước mép vũng nước không thắng chân lại kịp, một người nối tiếp một người nhào vào trong vũng nước, phía dưới vũng nước tất cả đều là nước bùn, mỗi người cả người đầy bùn như con khỉ.
Ba người trên sườn dốc vội vàng đi xuống kéo người, Bảo Nhi đứng ở phía trên cao nhìn xuống."Muốn chết sớm, thì cứ tới tìm ta, bất cứ lúc nào cũng phụng bồi!" Lúc xoay người chuẩn bị rời đi bỗng nhớ ra cái gì đó, "À, đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết, bây giờ Diêm Vương đang thiếu tiểu quỷ, tối hôm qua báo mộng cho ta, bảo ta tìm kiếm một người cho ông ta đấy!" Che giấu vui vẻ, trước mắt đầy hàn quang.
Mỗi người dưới sườn dốc cả người phát run, run run nói không ra lời. Nàng ta chính là lệ quỷ, lệ quỷ đoạt mạng á!
Ở một nơi lạc hậu, nói đến thần quỷ vĩnh viễn là hữu hiệu nhất, quỷ nhất định là đáng sợ nhất!
Bảo Nhi vỗ tay, phủi phủi bụi trên quần áo, đi ra khỏi lùm cây.
Tức phụ trưởng thôn, giặt quần áo xong không tìm được người, sau khi về nhà cũng không thấy, vội vàng đi từng nhà gọi người đi tìm. Cuối cùng, tìm được đám thôn phụ kia ở trong vũng bùn, đều nói là một người không cẩn thận trượt xuống, lúc những người khác tới kéo lên cũng không kéo lên được, đều bị trượt xuống theo.
Buổi tối mọi người về nhà, không ngủ được, suy nghĩ có phải Diêm Vương muốn phái tiểu quỷ tới lấy mạng hay không, châm đèn suốt đêm, vừa có gió thổi cỏ lay, lập tức co vào trong chăn phát run.
Lúc Bảo Nhi trở lại phòng nhỏ thì vừa hay nhìn thấy Nhạc bà tử thích ý mang theo một cái túi mới từ phòng nhỏ Trà viên ra ngoài. Nhạc Mặc còn đứng tiễn ở cửa.
Xem ra, đây là đặc biệt tìm thời gian ta không có ở đây á.
Nhạc bà tử thấy Bảo Nhi, sợ tới mức bảo vệ thật chặt cái túi trong ngực, quay đầu lại nhìn thấy Nhạc Mặc còn đang ở cửa ra vào, buông lỏng không ít, bước nhanh rời đi.
Bảo Nhi cũng không có phản ứng gì, Nhạc Mặc là nhi tử của người ta, nàng không có bất kỳ quyền can thiệp gì, cho thì cho đi, không sao cả.
"Bảo Nhi, đã về rồi, chơi vui không?" Nhạc Mặc tươi cười chào đón.
Bảo Nhi vốn định nghiêm mặt dọa Nhạc Mặc một chút, chỉ có điều, Nhạc Mặc thương yêu nàng như vậy, khẳng định lại phải lo lắng, haiz, ta lúc nào cũng quá mềm lòng…
"Tạm được" chạy vào trong nhà rót một ly nước trước. Nhạc Mặc đi theo vào phòng, mắt nháy cũng không nháy nhìn nàng chằm chằm.
Tóc gáy Bảo Nhi lập tức dựng đứng lên, sao tên này cười rạng rỡ như vậy, không phải là tính toán cái gì chứ, đối mặt ánh mắt của hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Bảo Nhi càng lớn càng xinh đẹp!" Nhạc Mặc cười nhạt tán thưởng nói.
"Bảo Nhi đa tạ tướng công khích lệ, " đứng dậy hành lễ với Nhạc Mặc một cái, Nhạc Mặc vội vàng khẽ đỡ."Phu nhân không cần đa lễ!"
Bảo Nhi bỗng nhiên nổi lên hứng thú đùa ác, nâng cằm Nhạc Mặc lên, "Nàng, đại gia đói bụng, còn không đi làm cơm!" Nói xong vội vàng nhảy ra.
Nhạc Mặc nhất thời im lặng, nhìn bộ dạng đắc ý của tiểu nữ nhân, aiz, tất cả thuận theo nàng đi.