Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Nhạc Côn Bằng lôi kéo lão đầu tử kia lui về phía sau, cặp chân cũng bắt đầu phát run."Các ngươi sợ cái gì, nàng ta chỉ có một mình, bắt nàng ta lại nhanh lên!"
Đám người kia liếc mắt nhìn nhau, từ từ nhích lại gần Bảo Nhi. Lý Tuyết Diên thấy tình hình không ổn, vội vàng nhảy ra ngoài, kề sát sau lưng Bảo Nhi.
"Tỷ tới làm cái gì? Tỷ có được hay không đấy?" Lúc này cũng không quên chế giễu một câu.
"Muội đừng xem thường ta, ta từng học qua quyền cước, chuyện nhỏ!" Trong lòng hưng phấn, rốt cuộc có thể triển khai bản lĩnh.
"Ơ, có thể đánh mấy người?"
"Hai ba người không thành vấn đề, ta luyện chính là Nam Quyền. Còn muội?"
"Chắc ba bốn người, đừng kéo dài nữa, đánh nhanh thắng nhanh!"
Mọi người cũng không quản từ đâu lại lồi ra một người, cầm sợi dây, vây quanh.
Trước đá, lên khuỷu tay, xoay đá, làm liền một mạch, người cầm sợi dây đã ngã xuống; một bên khác lên đầu gối xoay eo, vượt qua kéo cổ, đập cổ tay.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cầm sợi dây trên đất lên, đánh một người, hạ một người. Cuối cùng, hai người bỏ qua tất cả ánh mắt kinh ngạc trên sân, buộc sợi dây vào cây.
"Hừ hừ!" Hai người đều vịn thân cây thở hổn hển.
Đám người trên sân kia, chạy thì chạy, trốn thì trốn, có người tuột mất giày chạy, cũng không dám quay đầu lại lấy.
Nhạc Côn Bằng đỡ lão đầu tử kia muốn chạy, Bảo Nhi dời bước qua, ngăn cản ở phía trước, vừa lấy tay áo lau mồ hôi, vừa nhướng mày nhìn hai người."Như thế nào? Chơi vui không?"
Lúc Nhạc Mặc chạy tới thì chỉ thấy bé con kia đang ôm cánh tay, đùa giỡn hai người kia. Trên thân cây bên cạnh bảy hán tử sưng mặt sưng mũi bị cột lại. Vuốt trán, nhếch khóe môi. Nữ nhân nhà hắn đúng là bớt việc, không cần hắn động thủ.
Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc tới, vội vàng thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ kia, "Tướng công, chàng đã về rồi!"
Nhạc Côn Bằng và lão đầu tử muốn dịch đến bên cạnh Nhạc Mặc, thế nhưng bị ánh mắt lạnh lùng kia áp bức trở lại.
"Sao mệt mỏi thành như vậy?" Móc khăn trong tay áo ra lau mặt cho nàng.
Lý Tuyết Diên quay về phía Bảo Nhi cắn răng, đây cũng quá khinh người, xem ta là không khí hả! Diễn ân ái, khi dễ người sao!
"Không hay rồi, con à, nương tử của con nó… " thê tử của trưởng thôn thở hổn hển chạy tới.
"Nương, nương, Miêu Nhi thế nào?" Con mắt Nhạc Côn Bằng muốn lồi ra ngoài, gấp gáp hỏi.
"Miêu Nhi nó, cả người nó nóng lên, còn đang nói mê sảng, nhanh… "
Nhạc Côn Bằng mắt đỏ ngầu, bật dậy chạy về nhà.
Nhạc Mặc đã trở lại, thì giao chuyện này cho hắn xử lý, Bảo Nhi lôi kéo Tuyết Diên trở về nhà chính. Nghĩ tới lời thê tử trưởng thôn nói vừa rồi, sợ là Trần thị cũng mắc phải ôn dịch rồi.
"Bảo Nhi, ôn dịch này làm thế nào bùng phát, muội tra ra chưa?"
Bảo Nhi thở dài một cái, "Ta cũng muốn biết, nhưng không có tiến triển gì. Tình hình chung quanh ta đã xem rồi, không tìm được ngọn nguồn á."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tuyết Diên há to miệng.
"Hẳn là một loại phong hàn", vốn Bảo Nhi muốn nói cảm cúm, lại sửa lại."Đúng rồi, tỷ bảo hai đại phu kia giúp đỡ xem xem, cơm nước xong thì tỷ đi về đi."
"Ta không về! Tại sao ta có thể bỏ muội lại một mình!"
"Được rồi, ta biết tỷ trượng nghĩa, ta bảo tỷ về, thì tỷ phải trở về! Đừng kéo thêm những thứ vô dụng kia đến cho ta." Vẻ mặt Bảo Nhi sầm xuống, có chút phiền não.
"Muội đùa cái gì thì đùa á, tại sao đối với tướng công muội dịu dàng như vậy, đến trước mặt của ta cứ hung dữ như vậy. Ta sẽ không về!" Lý Tuyết Diên quay đầu đi, bước nhanh đến phía trước.
Bảo Nhi gãi đầu lung tung, nha đầu này, thật bướng bỉnh! Đảo tròn mắt, trong đầu bỗng nảy ra một kế.
Bước nhanh đuổi theo, "Ta đối với tỷ đã rất dịu dàng rồi, ta bảo tỷ trở về chính là có chuyện tìm tỷ giúp một tay á!"
"Giúp cái gì?" , nghe Bảo Nhi nói nhỏ nhẹ, lúc này Lý Tuyết Diên mới đáp lời.
"Nè, tỷ có nhớ không, chính là lần ta gặp được tỷ đó, không phải tỷ cùng một nam nhân ở trên đường liếc mắt đưa tình đó sao?" Bảo Nhi nhìn vẻ mặt nha đầu kia, thấy nha đầu kia mặt mày hớn hở, nói tiếp, "Ta cũng quen biết hắn, ta tìm hắn… "
"Đó không phải là biểu ca của muội sao? Đương nhiên muội biết rồi! Lần trước ta vui quá nên quên hỏi. Mau nói cho ta nghe một chút đi!" , mỗ nữ mặt ửng đỏ, trong đôi mắt cũng sắp tỏa ra trái tim màu hồng.
Bảo Nhi có chút lúng túng ngắt vành tai, "Thật ra thì, hắn không phải biểu ca của ta, chỉ là một bằng hữu, ha ha, ha ha."
"Muội có ý gì?" , Lý Tuyết Diên có chút khó hiểu, chỉ có điều rất nhanh hiểu ra được, "Muội giúp hắn gạt ta?" Hai tay chống nạnh, sắp bắt đầu giơ chân rồi.
Bảo Nhi nịnh nọt thuận khí cho Tuyết Diên, hàng mi lá liễu cong cong, mặt tràn đầy tươi cười, "Ngoan, bớt giận nào. Không phải lúc đó ta không quen biết với tỷ sao! Sau đó ta liền hối hận, ta nhận ra, hắn làm như vậy là không đạo đức!"
Bảo Nhi nói lời này thật đúng là lòng đầy căm phẫn, cảm khái vạn phần!
Lý Tuyết Diên cũng là người tính tình sảng khoái, cũng không tức giận thật. Chỉ tức giận nhất thời thôi.
"Ta biết hắn tên gì, cũng biết ở đâu… hai ta ngồi xuống dưới tàng cây từ từ nói." Bảo Nhi chân chó cung kính mười phần, dìu Lý Tuyết Diên đến dưới tàng cây, còn móc khăn ra, trải xuống đất cho nàng ấy.
Thấy sắc nữ kia đã bình tĩnh, hơn nữa còn làm bộ như chẳng hề để ý, Bảo Nhi rất là phối hợp."Hắn tên Thượng Quan Dực, tỷ đi tửu lâu Minh Hương tìm hắn… ." Không đợi nói xong, người đã vô ảnh vô tung.
Nữ nhân ngốc, đỡ cho ta khỏi phải thêu dệt tiết mục ngắn. Tỷ đã giúp rất nhiều rồi, dù sao ôn dịch không phải là chuyện nhỏ, ta không thể để cho tỷ mạo hiểm. Giũ giũ khăn, thở phào một cái thật sâu.
"Nè, ngươi có thể làm cho ngựa chạy nhanh lên một chút nữa hay không, cái này cũng quá chậm!" Lý Tuyết Diên ghé vào cửa xe, không ngừng yêu cầu tăng tốc độ.
"Ôi, tiểu thư, đã rất nhanh rồi, mau hơn nữa sẽ rất tròng trành." Khổ cho hỏa kế kia rồi.
"Không có việc gì, ta không sợ tròng trành, ngươi chạy nhanh lên một chút, trở về ta sẽ thưởng cho ngươi!"
"Dạ, dạ" hỏa kế chỉ đành phải không ngừng vung roi.
Đến tửu lâu Minh Hương, xe còn chưa dừng hẳn, người cũng đã nhảy xuống. Hỏa kế kia mệt tựa vào trên càng xe, con ngựa cũng thở hổn hển.
"Hỏa kế, Thượng Quan Dực ở phòng nào?"
Má nó! Tìm thiếu gia nhà ta à, đây là ai? Nghĩ đến chưởng quỹ căn dặn, vội vàng lắc đầu một cái.
"Ta biết, hắn ở đây, ngươi còn giả bộ cái gì? Ngươi tin ta lục soát từng phòng một hay không!" Tuyết Diên tức giận, đã tìm đến đây rồi, còn ngáng chân ta.
Lúc này đúng lúc Đoạn Thịnh Văn mới từ hậu viện đi ra, hỏa kế thấy được cứu tinh."Chưởng quỹ, người này… " hỏa kế chỉ vào Lý Tuyết Diên nháy mắt với Đoạn Thịnh Văn.
"Oh, chưởng quỹ xin chào, ta tới tìm Quan Dực." Lý Tuyết Diên lập tức dịu dàng hỏi, hỏa kế bên cạnh kinh ngạc miệng mở to có thể nhét vào một quả trứng gà.
Đoạn Thịnh Văn quan sát một phen, "À, không biết cô nương là?"
Lý Tuyết Diên liếc qua chưởng quỹ, "Ta tên là Nhạc Bảo, là bằng hữu của Thượng Quan Dực."
Mắt Đoạn Thịnh Văn lập tức phát sáng, oh, thì ra đây chính là cô nương thiếu gia sai đi dò la á! Ừ, nhìn không tồi, còn lễ phép nữa.
"Oh, thì ra là Nhạc cô nương, đi theo ta." Đoạn Thịnh Văn vui vẻ dẫn người tới hậu viện.