"Nhà" chữ này đối với anh mà nói, cũng chỉ là một chữ có trong sách mà thôi, không hơn.
Bởi vì thân làm người thừa kế, anh nhất định phải kiên cường, không thể dựa vào bất kỳ ai, không thể có nhược điểm, không thể có bất kỳ tình cảm gì, tình thân cũng không!
Cha mẹ anh cho tới bây giờ đều là thờ ơ, nghiêm khắc...
Khi còn bé anh cũng từng ao ước như những đứa trẻ khác, nhưng sau này thì anh đã biết, anh vĩnh viễn sẽ không được trải quả quãng thời gian như vậy.
Bởi vì anh là Minh Dạ, là con của nhà họ Minh, là người kế nhiệm chức vị chủ nhà họ Minh.
Trên người anh kế thừa chính là tài sản khổng lồ nhà họ Minh, mà số tài sản khổng lồ đó, cũng đồng thời là một áp lực khổng lồ.
Khiến anh thậm chí đã quên mất, mình cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Tiếng đập cửa vang lên cắt đứt tâm tư của Minh Dạ, anh tưởng là quản gia, rất nhanh liền ổn định lại tâm tình, đi tới trước tủ quần áo, thay đồ ở nhà sau đó mở miệng nói: "Vào đi!"
Nhưng không nghĩ tới người tiến vào lại là "mẹ kế".
Bạch Lăng tay bưng một bát nước, một tay cầm lọ thuốc nói: "Qua uống thuốc đi!"
Cô vốn là không nghĩ sẽ đến, nhưng quản gia tìm được thuốc lại đưa cho cô, nói cái gì mà Minh Dạ bị bệnh, cô là mẹ kế nên quan tâm chăm sóc con riêng một chút, Bạch Lăng liền bất đắc dĩ tới đây.
Minh Dạ nhíu mày, quát lên: "Ai cho cô vào đây?"
Bạch Lăng liếc mắt một cái: "Đương nhiên là anh, lẽ nào phòng của anh còn có cấm kị khác sao?"
Ở cùng nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Lăng bước vào phòng của Minh Dạ.
Căn phòng màu xám trắng, lắp đặt vài thiết bị nhỏ gọn, khiêm tốn như lại có chút xa hoa, không công bằng nha, tại sao phòng của anh lại lớn hơn phòng cô nhiều như vậy.
Minh Dạ gắt gao nhìn cô: "Không sai, có!"
"Cái gì?"
Bạch Lăng vừa mới hỏi xong, bỗng nhiên bên hông liền cảm thấy căng thẳng, cả người bị Minh Dạ kéo vào trong lòng, hơi nóng trên người anh cuồn cuộn ập tới...