Minh Dạ nhướng mày, bộ dạng ông chủ phong lưu: “Sở Tiều… Ngày mai, mời cô Lam ăn một bữa cơm.”
Sở Tiều hơi cong lưng: “Dạ, cậu chủ.”
Giờ phút này nhà họ Lam vẫn tương đối bình tĩnh, hoặc có thể nói chỉ có mình Lam Tu là bình tĩnh, đúng là anh ta đã đưa Lam Vi Nhi đi, lúc đầu trong lòng anh ta cũng hơi căng thẳng, lo sợ Minh Dạ sẽ tìm tới anh ta gây phiền phức.
Chỉ là đã mấy ngày trôi qua rồi, vẫn chưa thấy Minh Dạ có hành động gì, Lam Tu ngây thơ cho rằng, có lẽ lúc đó Minh Dạ chỉ nhất thời ức giận thôi, hết tức rồi anh sẽ niệm tình giao thiệp giữa hai người mà buông tha cho Lam Vi Nhi.
Nghĩ như vậy, tâm tình anh ta cũng thả lỏng.
Nhưng tâm trạng của Phương Lê thì hoàn toàn tương phản với Lam Tu, kể từ sau khi nhận được điện thoại của Lan San, trong lòng cô ấy giống như phát hỏa, không có cách nào bình tĩnh được.
Phương Lê không biết viên thuốc mình đưa cho Lan San bị cái gì, điều duy nhất cô ấy có thể khẳng định chính là, viên thuốc đó chắc chắn có vấn đề, hơn nữa là vấn đề rất nghiêm trọng, nếu không Lan San sẽ không nói những lời tàn nhẫn như vậy.
Chỉ có điều... Viên thuốc đó, viên thuốc đó... Cô ấy thật sự tưởng rằng đó là thuốc trị đau đầu, lúc đó cô chỉ có lòng tốt muốn giúp Lan San thôi, không ngờ...
Từ lúc Lan San cúp điện thoại thì không còn tin tức nào nữa, mà bên phía Minh Dạ cũng an tĩnh một cách kỳ lạ.
Càng yên tĩnh, Phương Lê càng không có cách nào tỏ ra bình thường như Lam Tu được.
Lam Tu phát hiện đã mấy ngày nay tâm trạng Phương Lê lúc nào cũng không được yên ổn, mặt ủ mày ê, giống như có tâm sự nặng nề, vì vậy nên hỏi cô ấy: “Có chuyện gì xảy ra với em vậy Tiểu Lê? Có phải có tâm sự gì hay không?”
Phương Lê ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lam Tu, vẻ mặt ngưng trọng hỏi: “Anh thành thật nói cho em biết có phải anh đưa Lam Vi Nhi đi không? Anh đưa con bé đi đâu rồi?”
Gương mặt Lam Tu có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lại bày ra khuôn mặt tươi cười: “Chuyện này làm sao mà anh biết được, chắc là sợ Minh Dạ thật sự không buông tha cho nó, nên lén trốn đi rồi.”
“Anh đừng có mà nói dối em, ngày nào em với anh cũng ngủ chung một cái giường, chuyện anh làm, anh cho rằng có thể giấu được em sao?”
Đột nhiên thẻ ngân hàng mất hơn bốn trăm vạn, tối hôm đó anh ta không về nhà, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới trở về.
Lúc đó Phương Lê biết anh ta đi cùng với Lam Vi Nhi, cho rằng anh ta dẫn theo Lam Vi Nhi đi tìm Lan San, không ngờ sau lần đó, không thấy Lam Vi Nhi về nhà nữa