Phương Lê hiện tại rất khó xử, chân tay luống cuống nhìn sang Lam Tu.
Lam Tu nhìn vợ mình phải chịu oan ức, sắc mặt có chút giận: "Bà Minh, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lê, cô cũng cố gắng nhẫn nại một chút, chờ qua đêm nay, chúng tôi sẽ tới tạ lỗi!"
Lan San cười nhạt, một bộ: "Lời này của anh là nói tôi đang cố ý bới móc? Ý của anh là, ai cũng có thể tuỳ tiện bắt nạt người khác, cùng lắm thì tôi đánh cô ta một trận, rồi sau đó tới nhận lỗi liền tính xong rồi!"
"Cô Minh, cô biết tôi không có ý đó, Vi Vi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong cô đừng để ý!" Lam Tu không nghĩ tới miệng lưỡi Lan San lại bén nhọn như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải phản bác như thế nào.
Chuyện này cũng được, chuyện trước kia cũng được, nói tới nói lui đều là bọn họ đuối lý hơn.
Lan San như ở trên cao nhìn xuống Lam Tu, ánh mắt sắc bén: "Tôi không biết, tôi chỉ biết người bới móc chính là người nhà họ Lam các người, hai mươi tuổi rồi, cái gì mà ‘còn nhỏ’ chứ, cái logic này của nhà họ Lam các người thật khiến tôi không nhai nổi!"
Lại liếc mắt một cái, nhìn Lam Vi Nhi lúc này hai mắt đã đẫm lệ, Lan San không khách khí hỏi rằng: "Còn nữa, sau này nhà họ Lam các người có buổi yến tiệc gì đó, thì không cần mời tôi nữa, cám ơn!"
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi, mặc cho Phương Lê gọi như thế nào cô cũng không quay lại.
Lan San rời khỏi khiến cho Phương Lê lo lắng nắm lấy tay Lam Tu: "Làm thế nào bây giờ, Lan San lần này thực sự là giận thật!"
"Không được, em phải đi tìm cô ấy, cô ấy vừa rồi còn nói rất đau đầu!" Phương Lê đẩy Lam Tu ra, đi ra ngoài tìm Lan San.
Lam Tu nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn Minh Dạ: "Minh Dạ...”
Anh ta không muốn để Phương Lê phải đau lòng, cho nên vẫn mong Minh Dạ có thể đứng ra lần này, hỗ trợ khuyên bảo Lan San, hy vọng cô có thể bỏ qua.
Nhưng mà anh ta lại quên mất lần trước Minh Dạ đã cảnh cáo mình, có một số việc đừng để lặp lại.
Khoé môi Lan San hé ra, nở nụ cười trào phúng, mở mắt ra, con ngươi trong trẻo như lạnh lùng: "Lam Tu, lần trước tôi có nói qua, đó là lần cuối cùng!"
Cả người Lam Tu chấn động, trong mắt nhất thời hoang mang, anh ta nhớ tới lần trước Minh Dạ có nói, nếu như Lam Vi Nhi tái phạm, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng nữa, chuyện quan trọng như vậy, anh ta vậy mà lại quên mất.