Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 91: Đi ra (thượng)




Sau khi công phá được phong ấn do tứ thần thiết hạ, lôi quang cũng tìm được tới Cao Lôi Hoa.

- Mạng ta thôi rồi~~

Cao Lôi Hoa kêu lên một câu cảm thán, với đạo lôi quang này thì hắn cảm thấy không còn hi vọng gì cả.

Nhưng ngay sau đó, Cao Lôi Hoa lại kinh ngạc phát hiện lôi quang này không hề làm tổn thương mình một chút nào, mà trái lại, dưới sự “tưới nhuần” của lôi kiếp đã khiến cho ‘lôi thần lực’ mới xuất hiện trong cơ thể mình phát triển nhanh chóng!

Hơn nữa không chỉ có vậy, Cao Lôi Hoa còn cảm thấy lôi thần lực sau khi phát triển tới một mức độ nhất định lại đang bắt đầu cải tạo thân thể mình.

Lúc này, Cao Lôi Hoa rốt cuộc cũng minh bạch được đạo lôi quang này cũng không phải mang theo sức mạnh hủy diệt của độ thần kiếp, mà là bước cuối cùng trước khi thành thần – Tạo thần thể! (tạo ra thân thể của thần)

Bậc tám tức là thần cấp, cũng gần như là bất tử. Chỉ cần không có điều gì bất ngờ xảy ra thì thần cấp sẽ bất diệt, có thể vĩnh viễn tồn tại với thế giới này.

Mà thần bất tử bất diệt căn bản là nhờ thân thể kỳ diệu của bọn họ - thân thể hoàn toàn do nguyên tố bản mệnh tạo thành!

Một kích cuối cùng của Độ thần kiếp cũng không phải là kiếp nạn, mà là làm cho một người chân chính trở thành thần – biến thân thể từ phàm nhân hoàn toàn thành thân thể của ‘thần’! Hoàn tất quá trình tiến hóa từ ‘nhân’ sang ‘thần’.

***********

Dưới sự vây bọc trùng trùng điệp điệp của lôi quang, thân hình Cao Lôi Hoa hoàn toàn bị che giấu. Mọi người chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng một người trong màn lôi quang mà thôi.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên màn lôi quang bao quanh Cao Lôi Hoa. Không ai dám thở mạnh lấy một cái, tất cả đều nín thở, căng thẳng nhìn nam tử bị lôi quang đánh trúng này. Cũng không phải bọn họ không muốn hít thở, mà chính là vì khí tức do lôi quang phát ra đã đè ép lên bọn họ.

Ở bên kia, Nguyệt Nhị đang trợn trừng hai mắt nhìn lôi quang khổng lồ phá vỡ phong ấn rồi trút thẳng xuống người Cao Lôi Hoa.

- Ba, ba ba!

Cả người Nguyệt Nhị liền chấn động, tiếp đó nàng không hề nghĩ ngợi gì thêm, rướn người định chạy về phía Cao Lôi Hoa.

- Đứng im! Không được qua đó! Quay về ngay!

Tra Lý đứng bên cạnh Nguyệt Nhị liền kéo cô bé lại:

- Phụ thân của cháu không có việc gì đâu, tiếp tục nhìn đi.

- Thả ta ra, để ta qua đó! Ngươi là đồ thú nhân ghê tởm, không được lôi kéo ta!

Nguyệt Nhị cố gắng vùng vẫy, không có việc gì ư? Trúng phải lôi quang khủng khiếp như thế ai dám nói không có việc gì? Nghĩ vậy, cô bé lại càng giãy dụa, nhưng một ma pháp sư yếu đuối như nàng thì sao có thể thoát khỏi tay một thú nhân như Tra Lý được chứ?

- Hãy nghe thúc thúc nói, cháu bình tĩnh một chút nào.

Tra Lý giữ chặt Nguyệt Nhị, rồi nghiêm túc nói với cô bé:

- Yên tâm đi, ba ba của cháu tuyệt đối không có việc gì đâu! Bây giờ, việc chúng ta cần làm chỉ là đứng bên cạnh nhìn mà thôi. Chúng ta rất may mắn, bởi vì chúng ta sẽ được thưởng thức chuyện tình chưa từng xảy ra trên đại lục này đó. Đó là thời khắc mà một người đầu tiên trên đại lục này sẽ tiến cấp từ ‘nhân’ lên ‘thần’!

- Thần?

Nguyệt Nhị sững sờ ngừng giãy dụa, ngơ ngác nhìn Cao Lôi Hoa ở trong lôi quang:

- Thần ư?

Lúc này, trong khi Nguyệt Nhị và Tra Lý đang trò chuyện, thì Cao Lôi Hoa ở giữa lôi quang đột nhiên gào thét một tiếng còn to hơn tiếng sấm:

- Ahhhhh!

Cùng với tiếng gào thét này, lôi quang xung quanh người Cao Lôi Hoa như thủy triều lấy hắn làm trung tâm ào ào tuồn vào. Lúc này thân thể Cao Lôi Hoa giống như một vòng xoáy không đáy, từ từ hấp thu lôi quang đồ sộ vào trong cơ thể.

Sau khi lôi quang dần dần bị hấp thu, thân thể cao lớn của Cao Lôi Hoa cũng từ từ hiện ra.

Cuối cùng, trong ánh mắt của mọi người xuất hiện hình ảnh Cao Lôi Hoa cúi khom người xuống, một đôi cánh lôi điện khẽ bung ra phía sau lưng, tiếp đó hắn ưỡn thẳng người lên.

Bỗng “Choang!” một tiếng giòn tan, đôi cánh sau lưng Cao Lôi Hoa giống như thủy tinh bị vỡ vụn, bắt đầu từ đầu cánh nhanh chóng biến thành tan thành những mảnh nhỏ.

- Ồ~ồ~

Giữa lôi quang, tiếng hít thở nặng nề của Cao Lôi Hoa vang lên, rồi hai tiếng ầm ầm lại phát ra.

Tiếp đó, hai đôi cánh rộng lớn màu vàng tía lấp lánh bung ra phía sau lưng Cao Lôi Hoa. Hai đôi cánh xòe rộng ra thấp thoáng kéo theo sự xuất hiện khí tức và uy áp của ‘thần’.

- Thành…thành công rồi, thành thần rồi!

Đám người đại trưởng lão bên dưới nhìn Cao Lôi Hoa mà tự tát vào má mình, bọn họ thật không ngờ rằng người thành ‘thần’ lại chính là nam tử tóc bạc đứng bên cạnh! Bốn đôi cánh lôi điện, đó chính là đại biểu cho thần cấp, Cao Lôi Hoa thành thần rồi!

- Phù~~

Cao Lôi Hoa thở phào nhẹ nhõm, rồi nhẹ nhàng xòe rộng bốn cánh ra. Hai đôi cánh lần này khác hẳn đôi cánh trước đây, hai đôi cánh này đều là thực thể (rất chân thực), chẳng qua trên cánh lại có thêm lôi quang màu vàng tía xoay quanh liên tục, chỉ cần lôi quang không biến mất thì cũng không thể nhìn ra đây là những đôi cánh thực.

- Thế này thì thành điểu nhân rồi, hơn nữa lại còn là điểu nhân bốn cánh nữa chứ.

Cao Lôi Hoa thầm thở dài, không ngờ rằng sau một hồi biến đổi lại hóa thành điểu nhân như này. Tuy nhiên, ngoại trừ hai đôi cánh này ra thì cảm giác về thân thể mới này thật tuyệt, dường như còn ‘xịn’ hơn cả thân thể trước đây nhiều lắm. Cao Lôi Hoa có thể cảm thấy về mặt sức mạnh, tốc độ… của mình đều được nâng cao lên.

- Ba ba! Ba ba!

Nguyệt Nhị ở bên cạnh thấy Cao Lôi Hoa thực sự không có việc gì, liền kêu lên hưng phấn. Mà Tra Lý cũng vừa vặn thả lỏng tay Nguyệt Nhị ra, để cô bé chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa.

Liền đó, Nguyệt Nhị vui vẻ chạy về phía Cao Lôi Hoa.

- Chờ chút đã Nguyệt Nhị!

Thấy Nguyệt Nhị đang xông về phía mình, Cao Lôi hoa vội vàng quát lên.

- Làm sao thế ạ?

Nguyệt Nhị nghi hoặc hỏi.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, chỉ chỉ lôi quang đang quay xung quanh mình. Phần lớn lôi quang vừa rồi đều bị Cao Lôi Hoa hấp thu, nhưng vẫn còn một chút lôi quang sót lại chưa phân tán hoàn toàn, còn lờn vờn quanh đây.

- Chờ ba chút, rồi sẽ xong ngay thôi.

Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó khẽ hô một tiếng.

Tức khắc, số lôi quang còn sót nhanh chóng bay về phía Cao Lôi Hoa, toàn bộ đều ‘chui’ vào trong cơ thể hắn.

Trong lúc Cao Lôi Hoa hấp thu số lôi quang bên cạnh, đột nhiên Bảo Bảo trong tay Vong Linh đại trưởng lão giống như bị hấp dẫn, thoát khỏi tay của lão bay về phía Cao Lôi Hoa.

- Ủa? Hà!

Nhìn thấy thân hình Bảo Bảo đang phi về phía mình, Cao Lôi Hoa vốn hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đón lấy Bảo Bảo. Hóa ra hắn quên mất trên người Bảo Bảo còn có tầng kết giới lôi quang. Vừa rồi hắn hấp thu lôi quang xung quanh, vô tình cũng hút luôn cả kết giới vây quanh cô bé.

Phất tay triệt hồi kết giới lôi quang quanh Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa liền ôm cô bé vào trong lòng. Bởi vì thiên lôi, nên hiện giờ trên phong ấn bị đánh thủng một lỗ lớn, việc phục hồi không phải chỉ là chuyện trong chốc lát. Cho nên sẽ không xuất hiện năng lượng ảnh hưởng tới Bảo Bảo cả!

Cao Lôi Hoa âu yếm nựng hai má Bảo Bảo. Sau khi thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm thì ‘cục cưng’ đang ngủ rất say sưa, trông cực kỳ dễ thương.

- Ba ba.

Lúc này Nguyệt Nhị cũng kịp xông tới nhào vào lòng Cao Lôi Hoa:

- Ba ba, người không có việc gì, thật là tốt quá!

- Ừm!

Cao Lôi Hoa hạnh phúc ôm lấy hai con gái của mình. Sự tình trong mấy ngày này thật sự là thay đổi quá nhanh. May mắn là cuối cùng thì mọi người đều bình an vô sự cả. Không có việc gì là tốt rồi.

- Ba ba, phong ấn đã bị phá rồi, chúng ta có đi ra ngoài hay không?

Nguyệt Nhị ngẩng đầu hỏi Cao Lôi Hoa. Hiện giờ Nguyệt Nhị tha thiết muốn về nhà, cô bé rất nhớ nhà, đồng thời cũng nhớ mẹ Tĩnh Tâm của mình nữa.

- Ừ! Đi ra thôi!

Cao Lôi Hoa mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lỗ thủng trên phong ấn. Cuối cùng, phải trở về thôi….