Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 451: Toát mồ hôi lạnh




Vừa ôm quả trứng. Cao Lôi Hoa vừa suy nghĩ về bản thân. vốn cứ tưởng rằng bản thân sẽ lấy một cô vợ, sinh một đứa con, sau đó sống bình thản đến cuối đời mình, ai dè lại lưu lạc vào thế giới xa lạ này...

- Ba ba. ba nghĩ gì thế? Nguyệt Nhị cười hỏi.

- Ha ha. không có gì.

Cao Lôi Hoa lắc đầu. sau đó nói với Nguyệt Nhị:

- Hay quá. giờ cũng rảnh rồi. để ta dạy cho các con một chút gì đó đi. Đã sớm nhận lời rồi, mà không có thời gian chỉ dạy. Ha ha.

- Dạy cho bọn con một chút gì... là kỹ năng độc môn của ba phải không? Lỗ tai Nguyệt Nhị lập tức dựng đứng lên. nhìn Cao Lôi Hoa đầy háo hức.

- Kỹ năng độc môn? ừ, cũng có thể nói như vậy, là một thử không thuộc về thế giới này!

Lão Cao nói:

- Nghe cho rõ nhé.

- Thử mà ta muốn dạy, là một thử hoàn toàn mới mẻ. Cao Lôi Hoa nói ra sư thật.

- Hoàn toàn mới mẻ? Nghe thấy Cao Lôi muốn dậy mấy đứa nhỏ ngoan ngoản ngồi xuống cố lắng tai nghe giảng.

- Đúng vậy. cùng với những thứ bình thường như là ma pháp, đấu khí gì gì đó của các con hoàn toàn khác hẳn.

Cao Lôi Hoa nói:

- Cái này ấy, nếu mà muôn dạy thì trước hết phải có một cuồn hay hình vẽ gì đó vẽ kinh mạch trên cơ thể, huyệt đạo. vân vân, nhưng giờ không cỏ nên thôi, ta minh họa vậy...

- Bà xã. bà xã đến đây đi.

Cao Lôi Hoa một tay ôm trứng; một tay vẫy vẫy Tĩnh Tâm.

- Vâng.

Tĩnh Tâm đứng dậy, đi tới bên người Cao Lôi Hoa, ngồi xuống

- Bà xsc, trước hết bà xã nhắm mắt lại đi. Một lát nữa, anh sẽ đưa thần lực vào bên trong cơ thể của em. rồi vận hành một vọng trong đó. Nhớ rõ. cần phải nhớ kỹ đường đi của thần lực trong cơ thể đó.

Cao Lôi Hoa nói với Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm gật gật đầu, ý bảo không có vấn đề.

- Thà lỏng thân thể, cứ để mọi chuyện cho anh.

Cao Lôi Hoa vươn ngón tay phải để lên người Tĩnh Tâm.

Một tia thần lực thông qua ngón tay Cao Lôi Hoa. Tiến vào trong cơ thể của Tĩnh Tâm.

Lấy thần cách làm điểm xuất phát (Chỗ đan điền), thần lực của Cao Lôi Hoa chậm rãi di chuyển một vòng bên trong cơ thể của Tĩnh Tâm.

Một vòng xong, thần lực lại trở về thần cách nơi đan điên. Trong lúc vận hành thần lực. Vì tiện cho việc ghi nhớ, cứ mổi lần đi qua một đại huyệt của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa liền lưu lại một chút thân lực ở chỗ đó, nhăm định vị vị trí huyệt đạo cho Tĩnh Tâm.

-Hà!

Một chu thiên xong, Cao Lôi Hoa thở một hơi dài. Loại vận hành tinh xảo này hao tốn tinh lực ghê sớm.

Mà Tĩnh Tâm ngồi trước Cao Lôi Hoa sớm đã ướt sũng vì mồ hôi. Một cỗ hương thơm nhàn nhạt của phụ nừ chui vào mũi Cao Lôi Hoa. làm cho lão Cao có xu hướng 'nhất trụ kinh thiên.

- Cảm giác thế nào?

Cao Lôi Hoa nhẹ giọng hỏi.

Tĩnh Tâm quay đầu, cười đầy mị hoặc với lão Cao

- Cực sướng, Lôi à!

- Nếu có thể. thật muôn làm thêm lân nữa. Tĩnh Tâm nhẹ giọng nói vào tai Cao Lôi Hoa.

-ực!

Lão Cao cố nén, nuốt nước bọt. đáng chết. bà xã thật là hấp dẫn mà, mới sinh con mà còn dụ người như thế.

- Ư. Bà xã nè, nhớ kỹ hết chưa? Cao Lôi Hoa không quá yên tâm. hỏi lại.

- ừ. do anh lưu lại ký hiệu, trong thời gian ngắn sẽ không quên đâu. Tĩnh Tâm cười trả lời.

- Vậy là tốt rồi. Tĩnh Tâm, trước hết em ngồi yên vận hành thần lực đi theo lộ tuyến đó vài lần để nhớ kỹ hơn đi. Cao Lôi Hoa nói.

Tĩnh Tâm gật đầu. Đứng dậy. ngồi một bên cạnh Cao Lôi Hoa, theo lời hướng dẫn của Cao Lôi Hoa, nhắm mắt lại vận hành thần lực theo lộ tuyến kinh mạch.

- Tiếp theo nào, ai tới?

Cao Lôi Hoa lau mồ hôi, nói.

- Con, con!

Nguỵệt Nhị giơ tay. nhanh chóng chạy tới chỗ Cao Lôi Hoa.

Sau đó đắc ý ngồi xuống trước mặt Cao Lôi Hoa. ở một bên, Bảo Bảo. Kim Toa Nhi. Ánh mắt đầy ai oán nhìn Nguyệt Nhị. Ai biểu người ta là chị cả chứ, làm em mà, đành phải chấp nhận thương đâu thôi

**************************

Huyên Hồ hơi hé mắt ra. Đồng thời, cảm giác dể chịu thư sướng từ trên đâu truyền xuống.

Là ma pháp trị liệu thủy hệ.

Ma pháp thủy hệ lấy việc điều trị mà nổi danh- cùng với ma pháp quang hệ đều có tiếng trong việc chừa trị vết thương.

Ma pháp quang hệ thì lây tốc độ và hiệu suất trị liệu làm chính. Còn ma pháp thủy hệ, tuy tốc độ chừa trị kém hơn. nhung lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu. mát mẻ, ôn nhu.

Đây là điểm mà ma pháp quang hệ còn kém so với thủy hệ. lúc này. ở trước đầu Huyễn Hồ, ba ma pháp sư ngư nhân tộc đang cố gắng điều trị cho

Mới đâu, Cao Lôi Hoa chỉ tiện tay ném một cái ma pháp trị liệu cho Huyễn Hồ, cái ma pháp đó chỉ có hiệu quả cầm máu, khép vết thương mà thôi.

Mà lúc này, dưới sự điều trị của ba y bác sĩ ngư nhân tộc. miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại. Mà miệng vết thương khép lại, đồng nghĩa với việc trí nhớ của Huyễn Hồ cũng dằn dần khôi phục.

lúc đầu bị mất trí nhớ tạm thời là do Huyễn Hồ bị vặt nặng đánh vào đầu. Não tự bảo vệ nên lâm vào trạng thái mất trí nhớ tạm thời.

Mà lúc này. khi được chừa thì não cũng dần dần giảm ức chế. Huyễn Hồ dần lấy được trí nhớ.

- Nơi này. là đâu?

Vừa tinh lại. Huyễn Hồ cám thấy rất khát nước. khó khăn nói ra một câu.

- Cô gái, cô tỉnh rồi. Vị mục sư ngư nhân tộc đang điều trị mĩm cười nói.

Rửa sạch vết máu trên đầu của Huyễn Hồ xong. ba mục sư mới nhìn thấy được vẻ đẹp tuyệt sắc của Huyễn Hồ.

Cho dù cùng là phụ nữ, nhưng cả ba cũng không khói bị hấp dần bởi vẻ đẹp quyến rũ của Huyễn Hồ.

- Nơi này, là đâu vậy?

Huyễn Hồ liếm khóe môi khô ráo của mình. nói.

- Nơi này, là hành cung của ngư nhân tộc trong biển San Hô. Mục sư ngư nhân cười nói.

- Hành cung ngư nhân. Huyễn Hồ tự lẩm nhẩm lại.

Nhưng ngay sau đó. đột nhiên Huyễn Hồ nghĩ tới một việc!

- Cái gì?! Biên San Hô. hành cung ngư nhân!!

Vì sao ta lại ở trong này? Ánh mắt Huyễn Hồ mở to. Mồ hôi lạnh. Huyễn Hồ toát mồ hôi lạnh không ngừng!

Huyễn Hồ ngồi bật dậy khói giường, biển San Hô, hành cung ngư nhân, nơi này không phải là chỗ của gã đàn ông như ác ma Cao Lôi Hoa ấp trứng sao !

- Cô gái, cô bị sao vậy?

Mục sư ngư nhân kỳ quái nhìn Huyễn Hồ, nhìn thấy mặt Huyễn Hồ toát mồ hôi không ngừng: sợ Huyễn Hồ bị đau liền nhanh chóng nắm chặt tay Huyễn Hồ. làm một ma pháp trị liệu thủy hệ truyền qua.

Bình Tĩnh, bình Tĩnh! Tỉnh táo lại. Huyễn Hồ cố gắng thở đều, cổ gắng binh ồn lại tâm trạng.

Bình Tĩnh, bình Tĩnh. Đối phương không có giết mình, như vậy chứng tò minh cỏ lẽ vẫn còn đường sống.

- xin hỏi, là ai mang ta tới đây vậy? Huyễn Hồ nuốt nước bọt. cần thận hỏi.

- À, là phò mã của chúng ta, ngài Cao Lôi Hoa mang cô đến biển San Hô. sau đó tự tay Công chúa Tĩnh Tâm mang cô đến chỗ chúng tôi điều trị.

Mục sư ngư nhân cho rằng, nếu tự tay Tĩnh Tâm đưa đến, nhất định không phải là người bình thường cho nên đã không nói thì thôi. đã nói thì nói cho rõ, cho hết.

- Tự mình đưa ta đến?

Con mắt mị hoặc của Huyễn Hồ lóe sáng, nàng thật sự không nghĩ ra Cao Lôi Hoa làm như vậy là vì cái gì.

- Cô gái, trí nhớ của cô đã khôi phục chưa?

lúc này, một mục sư ngư nhân hỏi một câu. một câu nhằm trúng vấn đề mà Huyễn Hồ đang nghi hoặc.

Chẳng Iẽ, ta bị mắt trí nhớ, nên mới thoát đuợc một kiếp nạn này

Huyễn hồ cố gẳng nhớ lại, chỉ là từ Iúc té xíu thì không nhớ được chuyện gì hết.

– Có lẽ, đậy là một cơ hội.

Huyễn Hồ cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó thầm nghĩ.

chính mình không phải muốn tiếp cận Cao Lôi Hoa sao!

Đây quả là cơ hội trời cho cho mình!

Lúc này. chỉ cần minh thông báo vị trí cùa Cao Lôi Hoa cho Đại thống lĩnh. thế là hoàn thành nhiệm vụ rồi:

Ý nghĩ này. quá tuyệt vời!

Nghĩ đến đây, Huyễn Hồ co nguời lại thằm nghĩ.

– Dường như, vẫn không nhớ được.

Huyễn Hồ cố ý nhíu mày. mang một bộ mặt khó xử. Nói.

Một cái nhiếu mày, một nụ cười cùa mỹ nhân đều có thể khiếu cho người ta lo lắng.

Nhất thời, cả ba mục sư đều bị Huyễn Hồ Iàm động Iòng.

– xin hỏi, các cô có thể dẫn ta đến chỗ phò mã đưục không Ta nghĩ nếu ta đến chỗ ờ của phò mã, có lẽ ta sẽ nhớ được tại sao ở đây.

Huyễu Hồ dùng đôi mắt phượng nhìn ba người nói đầy dụ hoặc......

*****************************

– Chủ nhân, ta đã đến

Người chưa tới, tiếng cùa sâm Lâm Thụ Yêu đã thông qua khế ước gầm rú lên. Lúc này Sâm Lâm Thụ Yêu rất đắc ý.

Hai cái tay của hẳn—chính xác là hai cái cành cây đang cầm mỗỉ con ‘thương tử ngư’ vừa chạy vừa gầm rú. Đây chính là thứ mà Cao Lôi Hoa dặn hắn đi kiếm

Mộì chuyến đi này, tuy đi Iâu, nhưng vừa hoàn thành nhiệm lại lấy được một thông tin tình báo

Có thể nói, hắn, Sâm Lăm Thụ Yêu, đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ...........