Giúp Hải Hoàng trị vết thương ở bụng nên Cao Lôi Hoa cũng không đi vội.
Thừa dịp vừa mới trị liệu xong, dưới đề nghị của Cao Lôi Hoa, Hải Hoàng ngồi tĩnh tọa minh tưởng tại chỗ, nhằm giải quyết nốt chất độc còn dư lại trong người.
Cao Lôi Hoa ngồi ở trên một tảng đá ngầm, tay trái nhẹ nhàng cầm một quả cầu nước giơ lên. Bên trong quả cầu nước là một khối chất lỏng màu đen đặc sệt. Thứ chất lỏng màu đen này chính là chất độc làm cho hoại thương của Hải Hoàng lan rộng ra xung quanh. Có thể làm cho thân thể của thần bị hoại thương, chắc chắn đây không phải chất độc tầm thường. Nhưng do Cao Lôi Hoa thuộc loại gà mờ ở thế giới này, cho nên chất độc này là gì thì hắn chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng.
- Phá vỡ thần cách không nói, còn lưu lại chất độc lên đó, thủ đoạn không tệ chút nào!
Tay phải Cao Lôi Hoa giơ lên, lôi thần lực chuẩn bị đưa vào nhằm làm yếu bớt độc dược của chất lỏng này. Nhưng sau lại không biết vì cái gì, Cao Lôi Hoa dừng tay, sau đó thật cẩn thận đem quả cầu nước này vào trong một chiếc lọ thủy tinh. Sau đó đem chiếc lọ này bỏ vào vòng tay không gian. Mấy thứ này, Cao Lôi Hoa cũng không dám để vào nhẫn không gian của mình chút nào.
- Lôi, cái chất lỏng màu đen đó là gì vậy?
Tĩnh Tâm ngồi ở bên cạnh Cao Lôi Hoa, tò mò nhìn Cao Lôi Hoa thật cẩn thận thu hồi chất lỏng đó hỏi.
- Đây là thứ làm cho ba bị hoại thương nặng hơn. Nhưng mà anh cũng không biết nó là cái gì.
Cao Lôi Hoa lắc đầu, nói.
Sau đó, Cao Lôi Hoa lại cầm lấy một mũi kim dài màu vàng. Đây là hung khí mà Nguyệt Tích đã dùng để đâm vào bụng Hải hoàng.
Cái mũi kim này chắc chắn là dùng một loại kim loại bình thường rồi, điều này nhìn vào thì ai cũng biết. Cho nên nó có thể dễ dàng đâm xuyên qua lớp thân thể phòng ngự của một vị thần, hơn nữa còn đâm thần cách bị thương là một chuyện lạ lùng. Cho dù lúc đó Hải Hoàng không có tâm đề phòng con gái Nguyệt Tích của mình, nhưng bản thân phòng vệ, lớp ngoài của thần thể rất chắc chắn, nếu là mũi kim tầm thường thì không thể nào đâm thủng được.
Cho nên, này vấn đề nằm trên cấu tạo của cây kim này.
Cao Lôi Hoa đánh giá cẩn thận cấu tạo của cây kim nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
- Cũng không biết thứ này là do ai tạo, nhưng không thể phủ nhận, tay này là một thiên tài.
Lão Cao vuốt cây kim, khẽ nói.
Tĩnh Tâm nhíu mày, tay nàng ôm chặt cánh tay Cao Lôi Hoa. Xuất phát từ bản năng con gái, nàng không thích những thứ hung khí này.
Cao Lôi Hoa cũng nhận thấy sự khác thường của cô vợ trẻ, hắn cười ha ha, thu luôn cây kim này vào trong vòng tay không gian.
- Ba ba. Ba ba. Ông ngoại bây giờ có sao không ba ba?
Ngồi bên cạnh Hải Hoàng, Bảo Bảo tò mò hỏi Cao Lôi Hoa.
- À, thân thể của ông ngoại không có việc gì đâu, vấn đề chủ yếu nằm ở thần cách.
Cao Lôi Hoa nói:
- Thần cách bị tổn thương, chuyện này không dễ dàng mà chữa khỏi đâu. Phỏng chừng điều dưỡng ít nhất cỡ một năm may ra có tiến triển.
- Thần cách bị thương. Đúng rồi, ba.
Con gái lớn Nguyệt Nhị bế lấy Kim Toa Nhi đưa cho Cao Lôi Hoa nói:
- Khi nãy ông ngoại có nói, có một thứ có thể giúp ông ngoại chữa thần cách bị thương.
Cao Lôi Hoa bế lấy Kim Toa Nhi, nhẹ nhàng bếu má cô bé. Con bé càng lớn thì càng khả ái, cái khuôn mặt tròn trĩnh này làm cho người ta thích nựng quá.
- Có thể chữa thần cách bị tổn thương?! Đó là vật gì thế!
Cao Lôi Hoa vội vàng hỏi.
- Con nghe ông ngoại nói, cái đó hình như tên là xà châu hay sao ấy. Hơn nữa vật đó chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Bé Kim Toa Nhi không chút khách khí cầm lấy tay Cao Lôi Hoa đang bếu má mình đẩy ra, sau đó nói.
- Xà châu?
Cao Lôi Hoa nhíu mày, tựa hồ nhớ đến vật gì.
- Đúng vậy đó ba. Ông ngoại có nói, trong ma thú họ rắn có một loại rắn đặc biệt, nếu đạt đến một trình độ nào đó thì trong cơ thể sẽ sinh ra ngọc rắn còn gọi là xà châu. Đó là thứ duy nhất có thể chữa thần cách bị thương nhanh chóng.
Nguyệt Nhị cười hì hì, nói tiếp:
- Nhưng ông ngoại cũng có nói. Loài rắn trên đại lục này tuy nhiều, nhưng loài có thể sinh ra xà châu thì rất ít, đã vậy đạt đến trình độ để sinh ngọc lại càng ít hơn. Có thể nói rắn sinh ra xà châu ít đến thảm thương, ước chừng trên đại lục chỉ có ba con thôi. Hơn nữa, dù có tìm ra được con ma thú đó thì cũng đừng hòng lấy được xà châu, bởi xà châu này là chí bảo của ma thú nhà rắn. Nếu xà châu này bị mất, con ma thú đó sẽ bị tổn thương, tu vi sẽ bị giảm nặng. Do đó, muốn xà châu cũng đồng nghĩa muốn mạng của con ma thú đó.
- Xà châu, ma thú họ rắn cường đại ngưng kết mà thành?
Lão Cao chống cằm suy nghĩ, trong đầu hiện lên cái gã Phong Xà mà mình xử lý mấy bữa trước......
- Lôi, anh suy nghĩ cái gì thế?
Ngồi một bên Tĩnh Tâm đột nhiên lấy tay chỉnh mặt Cao Lôi Hoa, để Cao Lôi Hoa nhìn thẳng vào mắt mình.
- Anh không phải là nghĩ đến xà châu đó chứ?
Trong lời nói của Tĩnh Tâm có chút lo lắng.
- Ừ, anh đang nghĩ đến thứ này.
Cao Lôi Hoa gật đầu.
- Anh còn muốn đi tìm xà châu sao?
Tĩnh Tâm nhanh chóng ôm lấy tay Cao Lôi Hoa.
- Lôi, kỳ thật anh không cần vì xà châu mà đi mạo hiểm nữa đâu.
Con mắt xanh thẳm của Tĩnh Tâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu đen của lão Cao:
- Vết thương của ba chỉ cần nghĩ ngơi vài năm là khỏi mà, chúng ta đều là thần, sinh mệnh là vô hạn, đối với chúng ta, một vài năm có là gì đâu phải không Lôi?!
- Ha ha.
Lão Cao cười vui vẻ, sau đó hắn ôm lấy vợ mình, cắn lên trên đôi môi xinh xắn đỏ mọng đó.
- Honey, kỳ thật em không cần phải lo lắng thế đâu.
Cao Lôi Hoa cười nói.
- Nếu là xà châu thì ta cũng không cần phải đi mạo hiểm làm gì.
Nói xong, lão Cao cười hè hè, tay hắn sờ sờ vào trong nhẫn không gian. Ngay sau đó, một quả màu xanh lam, lớn chừng chậu nước rửa mặt xuất hiên trên tay của Cao Lôi Hoa!
Trên xà châu còn mang dao động mãnh liệt của nguyên tố phong hệ, hơn nữa còn có một mùi nhàn nhạt, mùi của rắn?
Trên khuôn mặt của lão Cao mang theo một vẻ đắc ý.
Đời là thế đó, đôi khi trùng hợp lạ lùng. Trên tay của lão Cao có một viên xà châu, mà bố vợ thì thiếu một viên này.
Nhớ rõ vài ngày trước, lúc ấy ở bên trong Lôi thần điện trên đảo không trung, Cao Lôi Hoa cùng một đầu Phong Xà đánh nhau. Một chiêu cuối cùng đầy vô ý của Phong Xà đã phun xà châu ra.
Cao Lôi Hoa lúc ấy cũng không để ý. Chỉ cảm thấy thứ này có giá trị nên không hề do dự cầm lấy thứ này cất vào bên trong nhẫn không gian luôn.
Nhưng mà xà châu này đối với cơ thể của Phong Xà đúng là cực kỳ quan trọng. Nhưng đối với cơ thể con người, của thần cách các thần thì viên ngọc này có quan hệ gì?
- Đây là, xà châu?
Tĩnh Tâm tuy chưa thấy qua xà châu, nhưng lúc này nàng cũng đoán được thứ trên tay chồng mình hẳn là xà châu rồi. Nhất thời, trong đôi mắt của Tĩnh Tâm sáng lên những tia sang lấp lánh:
- Lôi, thứ này anh cũng có sao?
- Ừ!
Cao Lôi Hoa đắc ý ôm lấy vợ mình, ở trước mặt Tĩnh Tâm đùa nghịch viên xà châu này. Sau đó, Cao Lôi Hoa giống như đứa nhỏ đòi công với vợ mình:
- Em yêu à, em có nên thưởng cho anh một chút gì chứ?
Đôi mắt Tĩnh Tâm nhìn Cao Lôi Hoa, cười khẽ nói với Cao Lôi Hoa:
- Anh muốn thưởng sao?
Nhất thời Cao Lôi Hoa ra sức gật đầu.
- Ba ba, đây là xà châu có thể chữa trị cho ông ngoại sao?
Nhìn thấy xà châu, Bảo Bảo cùng Rudolph chạy đến bên người Cao Lôi Hoa.
- Cái này, ba à, để con mang đến cho ông ngoại nha!
Bảo Bảo vui vẻ nói với Cao Lôi Hoa.
- Ừ.
Cao Lôi Hoa gật đầu, đem xà châu giao cho Bảo Bảo cùng bé Rudolph.
- Ba ba, ta cũng đi qua.
Ngồi trên đầu gối Cao Lôi Hoa, bé Kim Toa Nhi cũng nhảy xuống, đi theo hai bé Bảo Bảo và Rudolph đang chạy đến chỗ ông ngoại.
- Đúng rồi, ba ba. Thứ này làm sao để cho ông ngoại sử dụng đây ạ?
Bảo Bảo chạy được vài bước, đột nhiên quay đầu, hỏi.
- Nghĩ biện pháp cho ông ngoại nuốt vào là được thôi.
Lão Cao thuận miệng lên tiếng, sau đó đem lực chú ý đặt lên cái mà vợ yêu chuẩn bị thưởng cho mình, hè hè…….
- Ồ.
Bảo Bảo và Rudolph có chút đăm chiêu suy nghĩ, ồ lên rồi tiếp tục chạy đến chỗ Hải hoàng.
Mấy phút sau......
- Hử~~ ặc~~ ặc~~ ặc~~
Trong biển san hô, một hán tử người cao lớn sắt thép đứng dậy, hai mắt đỏ ửng hiện lên những tơ máu. Nhìn dáng vẻ hắn có vẻ như đang chịu đựng cực kỳ khổ sở!
Mà nhìn kỹ một chút, chúng ta có thể thấy rõ nguyên nhân làm cho hắn chịu khổ.
Tại yết hầu của hắn, một viên gì đó nổi cộm lên rõ ràng!
Tay của hán tử này chụp lấy cổ mình, vỗ mạnh nhằm đẩy viên gì đó ra khỏi.
Mà bên cạnh hán tử đó, ba đứa nhỏ đứng cúi đầu như là đã làm gì đó sai…
****************************
Trong tháp Babel.
Ma vương Satan ‘Ám’ cùng với đại thống lĩnh ma thú đều nóng nảy.
Bốn ngày! Đã qua bốn ngày rồi!
Phải biết rằng thời gian mà tháp Babel mở ra chỉ có bảy ngày!
Có trời mới biết, qua bảy ngày thì chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi điều này chưa từng diễn ra ở tháp Babel mà.
Thử hỏi xem thiên hạ này có ai có được chìa khóa của tháp Babel mà lại không hề chạy đến tháp Babel không?
Nếu là người có đầu óc thì lúc này đã chạy một mạch đến tháp Babel rồi!
Đương nhiên, ngoại trừ cái gã Cao Lôi Hoa, không có chút coi trọng cái tháp Babel này một chút nào... ....