Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 401: Có người cướp đồ chúng ta




Từ lúc sáu người này nhảy lên ám sát Cao Lôi Hoa cho đến lúc bị lôi nguyên tố trong không khí phẫn nộ đánh cho cháy đen thui chỉ trong nháy mắt mà thôi. Tất cả binh lĩnh Liên Minh Thương Nghiệp đều chìm trong mặc niệm, thương tiếc thay cho sáu vị anh hùng quả cảm đã anh dùng hy sinh!

Tuy vậy, tất cả vẫn ngỡ ngàng không hiểu vì sao sáu người này đột nhiên xông lên hô một tiếng rồi biến thành bánh nướng cháy!

Khóe miệng của Huyết kỵ tướng Ca Đức lộ ra nụ cười. Hắn vuốt ve thanh trường kiếm đỏ như máu trên tay, sáu cỗ thi thể này, cũng không phải là cái kết cho cuộc chém giết đẫm máu, mà nó chỉ là khúc dạo đầu cho chuỗi chém giết điên cuồng tiếp theo mà thôi

- Nhớ rõ, chỉ lưu lại vài người còn sống thôi nhé.

Cao Lôi Hoa vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay mình. Nói.

- Vâng. Thưa chủ nhân của ta, huyết kỵ sĩ vĩnh viễn nguyện ý vì ngài cống hiển hết sức lực mình.

Huyết kỵ tướng Ca Đức là ngươi nhanh nhạy nhất. Kiếm của hắn đã rút ra ngay từ khi Cao Lôi Hoa nói còn chuyện giải quyết! Từ lúc nghe được mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa, cả người Ca Đức như biến thành một tên tử thần. Hung tợn xông thẳng về phía viện quân của Liên Minh Thương Nghiệp.

Mặc dù Ca Đức là người phản ứng nhanh nhất nhưng người chạm trán đối mặt với đội quân Liên Minh Thương Nghiệp đầu tiên thì không phải là hắn!

Người đầu tiên xông lên chém giết đội quân viện binh của Liên Minh Thương Nghiệp chính là thủ lĩnh của tộc Độc Nhãn cự nhân—A Nặc!

Sau khi nghe mệnh lệnh của Cao Lôi Hoa, A Nặc đã nhanh chóng chạy lên dẫn đầu đội hình chém giết. Mặc dù tốc độ của A Nặc không có nhanh bằng Ca Đức, hơn nữa còn chậm nửa nhịp, nhưng thế thì sao. A Nặc người cao to, đi lại thẳng đứng! Một bước chân của hắn đã đến trước mặt đám quân viện binh dày đặc phía trước rồi!

Mà ở ngay phía sau A Nặc là một đám Độc Nhãn cự nhân đang đỏ cả mắt xông theo! Nhìn ánh mắt đỏ như máu của những tên Độc Nhãn cự nhân này đều khiến mọi người hiểu ra, những tên điên này đã vào trong trạng thái điên cuồng vì chém giết rồi!

Có lẽ đời trước của những tên Độc Nhãn cự nhân— thủ hạ của Lôi thần là một đám khỏe mạnh nhưng yêu hòa bình. Nhưng dưới tác dụng cải tạo của luồng ma khí hắc ám trên mặt trăng tím, lúc này đám Độc Nhãn cự nhân không những khỏe mạnh hơn trước mà bọn họ cũng là những tay không hề yêu thích hòa bình chút nào.

Những tên cự nhân trở về từ mặt trăng tím đó không một tên nào là hạng tốt đẹp gì! Hơn một ngàn năm chiến đấu với bộ tộc ác ma đã có thể bồi dưỡng cho thú nhân những chiến sĩ xuất sắc, tất cả bọn họ giống như sinh ra là để làm kẻ cuồng chiến.

- AAA!

Cái chân khổng lồ to như cột đình bước vào trong đội ngũ viện quân Liên Minh Thương Nghiệp, viện quân tuyệt vọng nhìn những cự nhân giẫm chết người xông pha giữa lòng quân, một trăm cự nhân, đối với bọn họ là sự kinh ngạc quá lớn.

Có lẽ, một trăm Độc Nhãn cự nhân cũng không phải là đối thủ của Huyết kỵ tướng Ca Đức khi đã thành Hỏa thần. Nhưng độ ảnh hưởng của một trăm cự nhân này tuyệt đổi vượt xa một mình Ca Đức trên chiến trường!

Đối với tất cả binh chủng trên đại lục này mà nói, chỉ cần để cho đám cự nhân này xông vào giữa lòng quân, tuyệt đối là một hồi tai nạn khủng khiếp!

Thân thể khổng lồ như một cỗ xe tăng di động, mắt như đại pháo bắn tỉa, chân tay chỉ cần quơ cũng làm người ta tan xương nát thịt.........

Có thể nói, mọi bộ phận trên cơ thể cự nhân đều là hung khí đoạt mệnh. Chỉ cần bọn họ lao vào được chỗ đông người thì chỗ đó coi như là địa ngục trần gian. Tay chân tùy ý vung lên thôi là có khối kẻ đã a men gặp thượng đế, ô hô gặp Diêm vương.

- Hách Lạp thần tại thượng.

Nguyên soái Khăn Đức Nhĩ bi thống mà kêu lên. Chuyện phát sinh đến mức độ này thật là oan cho hắn quá. Khăn Đức Nhĩ hắn có thể lấy danh nghĩa của thần ra mà thề. Sáu cái tên sát thủ, sáu cái tên mà mọi người dân thành Nạp Tư nghĩ là anh hùng đó không phải do hắn truyền lệnh ám sát.

Sáu cái tên sát thủ đó. Có thể nói là một đám sát thủ đỉnh cao của đại lục này, bọn họ đã chọn được thời cơ chín muồi nhất như Cao Lôi Hoa lơ là, chăm chú nhìn lên bầu trời để mà tiến hành ám sát, vốn lúc đầu bọn họ tưởng rằng chỉ cần ám sát được Cao Lôi Hoa rồi thì mọi chuyện tiếp theo rất dễ giải quyết. Bởi bọn họ đã nhận ra Cao Lôi Hoa là đầu não của đám người san bằng thành Nạp Tư này. Nhưng mà, thật đáng tiếc, lúc ấy bọn họ đã không hề nghĩ đến hậu quả của việc mình ám sát thất bại là gì!

Nhìn cả đám Độc Nhãn cự nhân ra oai làm dáng trong lòng nhừng tên viện quân của Liên Minh Thương Nghiệp mà huyết kỵ tướng Ca Đức khó chịu vô cùng.

- Ta chém!

Huyết kỵ tướng Ca Đức cầm trường kiếm đỏ như máu xông lên.

- Ai cũng không được dành phần của ta! Thằng nào dành phần của ta ta chém luôn!

Huyết kỵ tướng Ca Đức thu trường kiếm trong tay lại. Sau đó ngẩng đầu hít sâu một hơi.

Ca Đức, là Hỏa thần tân nhiệm. Mà thần với con người khác nhau lớn nhắt chính là cái gì? Đó là lĩnh vực!

Nắm giữ lĩnh vực, đại biểu cho việc có thể nắm giữ được một loại pháp tắc trong thiên địa này!

- lĩnh vực, liệt hỏa phần thiêu!

Ca Đức hét vang một tiếng như con chó sói khát máu.

Lúc này, Ca Đức đã thi triển ra lĩnh vực của Hỏa Thần! Trong truyền thuyết, lĩnh vực này có khả năng đốt cháy tất cả mọi thứ trên thế gian.

Ca Đức triển khai lĩnh vực. Chẳng khác nào đưa ra lời phán xét tử hình cho tất cả những con người bên trong lĩnh vực! Toàn lực triển khai lĩnh vực hỏa hệ, phạm vi của biển lửa đã nuốt đến bảy phần mười binh lĩnh viện quân!

lĩnh vực của thần, lĩnh vực hỏa diễm, tại bên trong phạm vi của lĩnh vực, những ngọn lửa chính là sinh mệnh tối cao ở đó! Mà Ca Đức là chúa tể của những ngọn lửa—Hỏa thần!

Ở bên trong lĩnh vực, vị chúa tề Ca Đức này là trên hết.

Bên trong lĩnh vực, những ngọn lửa màu đen nhạt nhạt lơ lửng trôi nổi. Trong mắt của những binh lính viện quân Liên Minh Thương Nghiệp chỉ có ánh lửa, tất cả đều là lửa, chỉ có lửa và lửa. Mà ngọn lửa đen bập bùng nhờn nhợt này lại như nụ cười của tử thần, chỉ trong một cái chớp mắt, sáu phần mười binh lính bên trong lĩnh vực đã ngã xuống, ngã xuống bởi nhiệt độ kinh khủng của thế giới này. Một thế giới tràn đầy lửa.

Mà trên người những Độc Nhãn cự nhân lại xuất hiện một lớp áo giáp sáng chói bằng lửa, nhờ tấm áo giáp này mà những ngọn lửa trong lĩnh vực không gây thương tổn đến bọn họ.

Ca Đức đắc ý nở nụ cười. Tuy rằng không phải là người tấn công đầu tiên, nhưng không hề nghi ngờ, hắn là người giết được nhiều kẻ thù nhất, hè hè.

Huyết kỵ tướng Ca Đức đắc ý thu hồi lĩnh vực của mình lại. Những gì còn lưu lại khi lĩnh vực trôi qua chính là một mảnh đất bị đốt cháy trơ trụi, về phần những binh lính viện quân Liên Minh Thương Nghiệp ở bên trong thì ngại quá, hình như tất cả đã được an táng hỏa thiêu một cách trang trọng, có điều nhiệt độ cao quá nên tro cốt cùng không còn.

Nguyên soái Khăn Đức Nhĩ của Liên Minh Thương Nghiệp bi thống ngồi bịch xuống đất, cơ thể run rẩy nhìn mảnh đất trơ trụi không còn gì trước mặt mình, hắn, may mắn, là một trong những người mà đám Độc Nhãn cự nhân và thằng cha thích phóng hỏa giết người Ca Đức lưu lại.

- Vì cái gì, vì cái gì lại như vậy.

Hai con mắt của vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ dại ra nhìn những tên Độc Nhãn cự nhân khổng lồ.

Thủ lĩnh của đám Độc Nhãn cự nhân A Nặc khinh miệt nhìn vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ này.

- Vì cái gì lại tha cho ta? Vì sao lại không giết ta luôn đi? Giết ta đi. Để ta được chết cùng với những vị huynh đệ của mình. Các ngươi tha ta, ngược lại lại làm cho ta cảm thấy hổ thẹn. Hu hu...

Vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ không kìm nổi cảm xác phức tạp trong lòng, quỳ giữa binh lính mà khóc rống lên, hắn tự tay dẫn theo mười vạn viện quân đến cứu viện thành Nạp Tư, đã không cứu kịp thì không nói làm gì, nhưng cả mười vạn quân cứu viện đi lần này chỉ trở về một nhúm tro cốt nhỏ nhoi là sao.

- Hừ hừ. Giết ngươi. Cũng đơn giản không khác gì so với việc bóp chết một con kiến thôi.

A Nặc cười lạnh nói:

- Đáng tiếc. Nếu giết sạch đám các người thì ai sẽ biết được chân tướng của việc thành Nạp Tư bị hủy diệt cơ chứ? Lúc đó, mọi người trên đại lục làm sao biết được ai đã đồ thành Nạp Tư của Liên Minh Thương Nghiệp các ngươi?

Đúng vậy, nếu không ai biết được chân tướng của việc thành Nạp Tư bị san bằng thì những toan tính của Cao Lôi Hoa đã thành công cốc rồi. Cao Lôi Hoa hắn muốn nhân việc thành Nạp Tư bị san bằng để cấp cho mọi người một lời cánh báo, muốn đụng vào đế quốc Bỉ Mông thì nhìn thành Nạp Tư đi!

Cho nên, Cao Lôi Hoa mới dặn để lại mấy người còn sống. Chỉ cần có người còn sống thì tin tức thành Nạp Tư sẽ được truyền đi khắp đại lục. Cứ như vậy sẽ cấp cho những tên nào muốn gây bất lợi cho đế quốc Bỉ Mông phải co vòi vào!

- A Nặc. Không còn sớm nữa, đi về thôi.

Cách đó không xa, huyết kỵ tướng Ca Đức kêu A Nặc đi về. Bởời thông đạo truyền tống từ thành Nạp Tư đến đế quốc Bỉ Mông đã mở ra, phải nhanh chóng đi qua.

- Chưa xong! Đợi tý!

A Nặc lên tiếng. Sau đó mang theo một trăm cự nhân chạy ầm ầm về phía truyền tống trận.

Những tiếng chân ầm ầm nện trên mặt đất của những cự nhân đã đi xa. Chỉ để lại vị nguyên soái Khăn Đức Nhĩ mơ hồ ngồi trên mặt đất.

- Sự kiện thành Nạp Tư, chỉ là một cái cảnh báo thôi sao? Nhưng vì sao lại chọn thành Nạp Tư của Liên Minh Thương Nghiệp chúng ta???

Nguyên soái Khăn Đức Nhĩ ngơ ngác ngồi trên mặt đất, lẩm nhẩm.

Bên trong đại điện tiếp khách của đế quốc Bỉ Mông. Một cánh cửa truyền tống sáng rực được mở ra.

Sau đó Cao Lôi Hoa chậm rãi thong thả bước ra khỏi cửa truyền tống. Hoàng Kim Slime Cầu Cầu thì híp mắt ngồi xổm trên vai Cao Lôi Hoa mà ngủ gật.

Mà tay phải của Cao Lôi Hoa thì dắt theo một cô bé trong bộ váy tím đáng yêu. Cô bé này chính là Bạch Ngân long biến thành. Bạch Ngân long biến thành người có dáng vẻ cực kỳ đáng yêu. Nhìn có vẻ chỉ mười hai mười ba tuổi. Mà màu sắc của cự long thường khi biến thành người thì đó là màu tóc, tóc cô bé này cực kỳ đẹp, mái tóc bạch kim. Thậm chí con ngươi cũng có màu bạc.

Sau khi biến thành con người thì cô bé này kiên quyết nắm chặt tay của Cao Lôi Hoa. Cứ sợ Cao Lôi Hoa sẽ bỏ rơi mình thì phải.

Mái tóc bạch kim, con mắt màu trắng, nhìn xa, hai người có vẻ rất giống nhau bởi mái tóc.

Mà sau khi Cao Lôi Hoa bước ra khỏi cửa truyền tống thì một lúc sau A Nặc cùng huyết kỵ tướng Ca Đức cùng bước ra theo.

- Lôi thần điện hạ.

A Nặc vừa đi ra vừa nói:

- Dựa theo dặn dò của người, chúng tôi đã để lại một nhóm binh lính còn sống.

- Làm tốt lắm.

Cao Lôi Hoa vừa lòng gật đầu.

Một cái giáo huấn. Một cái cảnh cáo, được viết lên bằng máu của thành Nạp Tư, chính là một cái cảnh báo đầy kinh ngạc đối với những đế quốc còn nhăm nhăm như hổ đói nhìn vào đế quốc Bỉ Mông.

- Lôi thần điện hạ. Một vạn chiến sĩ thú tộc khuân vác chiến lợi phẩm đang ở đâu ạ?

Bước ra truyền tống trận. A Nặc tò mò nhìn quanh, nhưng lại không hề thấy bóng dáng một vạn chiến sĩ thú tộc ở đâu.

- Bọn họ được truyền tống trước, giờ này có lẽ đang tập trung ngoài quảng trường của thành Lai Nhân cũng nên.

Cao Lôi Hoa vuốt nhẫn không gian trên tay. Cười nói:

- Bọn họ muốn mang toàn bộ của cải cấp cho đế quốc, giờ này có lẽ đang còn chia lại.

Vừa nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, lúc này, từ đằng xa, thủ lĩnh một vạn chiến sĩ thú nhân Bố Lỗ Tư đang đi đến, có điều hình như rất tức giận thì phải.

- Cao Lôi Hoa đại nhân, ngài cuối cùng đã về đây!

Bố Lỗ Tư bước nhanh chạy đến trước mặt Cao Lôi Hoa.

- Có chuyện gì sao?

Cao Lôi Hoa cười hỏi.

- Cao Lôi Hoa đại nhân, có người muốn cướp đồ của chúng ta.

Bố Lỗ Tư phẫn nộ nói:

- Lúc chúng tôi đang ở trong quãng trường phân chia lại những chiến lợi phẩm thì có người đến đòi dấy máu ăn phần với chúng tôi... ... ...