Sau khi Cao Lôi Hoa mở mắt ra thì phát hiện mình vẫn đang còn đứng trên thông đạo Già La. Lúc này , những tia hồ quang màu trắng yếu ớt như những đứa trẻ vây xung quanh giống như hắn là ba của chúng vậy. Những tia hồ quang này bập bềnh như nhảy múa !
- Quả nhiên, tất cả những chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ mà thôi !
Cao Lôi Hoa than nhẹ một tiếng. Thì ra những chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ mà mĩnh trải qua. Mà dẫn dắt mình vào giấc mơ này có lẽ là những tia hồ quang màu trắng này. Cao Lôi Hoa nhìn những tia hồ quang màu trắng đang nhảy múa xung quanh mình.
Không hiểu vì sao, mỗi khi nhìn thấy những tia hồ quang đó, Cao Lôi Hoa lại có cảm giác kỳ quái. Cao Lôi Hoa cảm giác được, vừa rồi, hình như những tia hồ quang màu trắng đó vừa giúp hắn ?! Chẳng lẽ những tia hồ quang này cố ý đưa hắn vào mộng cảnh rồi giúp hắn thoát ra để tăng thực lực của hắn lên sao ?
Đúng như Cao Lôi Hoa đoán, không một ai ngờ rằng, là kiếp cao nhất trong các loại thiên kiếp – Tâm ma kiếp lại chủ động giúp đỡ người khác. Và nhất là chủ động làm tăng thực lực người độ kiếp, giúp người độ kiếp thoát khỏi tâm ma của mình.
Thiên kiếp sao lại chủ động giúp người ta tăng cảnh giới cơ chứ ? Chẳng lẽ thiên kiếp cũng có trí tuệ sao ?
Về vấn đề này, các chư thần cũng từng thảo luận bàn cãi rất nhiều, nhưng không một ai dám chắc thiên kiếp cũng có trí tuệ như mình cả.
Trong thần giới cũng có thần đoán rằng thiên kiếp có trí tuệ của mình. Về điểm này chỉ có vị thần nào trải qua thiên kiếp mới có thể hiểu được, mỗi vị thần đều kể lại cảm giác lúc mình độ kiếp . Lúc đó, không phải cứ dùng sức lực hùng hậu trống đỡ là được, mà lúc đó, họ có cảm giác như mình đang cùng một cao thủ so chiêu thức với nhau, cứ như thiên kiếp có trí tuệ và muốn thử tài người vậy.
Mà lần này, thông qua việc Cao Lôi Hoa trải qua cũng chứng minh thiên kiếp có trí tuệ của mình. Chỉ không biết trình độ của thiên kiếp pháp triểu đến mức nào mà thôi. Nhưng chắc chắn là nó cũng có lối suy nghĩ riêng của mình.
Về phần vì sao thâm ma kiếp lại giúp Cao Lôi Hoa thì có thể xem tâm ma kiếp là do băng lôi kiếp trong cơ thể Cao Lôi Hoa tiến hóa mà thành , cho nên có chút thân cận với Cao Lôi Hoa thôi. Dù sao băng lôi kiếp bị Cao Lôi Hoa nén thành pin trong người cũng đâu phải thời gian ngắn, lây nhiễm một chút chân khí cũng lên….
- Hả ?!
Cao Lôi Hoa mở mắt, sau đó nhìn lên con đường phía trước mà nở nụ cười.
Mà bên kia , Quang Minh thần s cùng Sinh Mệnh mẫu thần nhìn Cao Lôi Hoa cười trên màn hình có cảm giác Cao Lôi Hoa đang mỉm cười chào cả hai.
- A? Hắn phát hiên chúng ta ?
Quang Minh thần s nhìn thấy có vẻ như Cao Lôi Hoa đang chào hai người lên có phần kinh ngạc nói.
- Có lẽ phát hiện ra, cũng có thê là ngẫu nhiên mà thôi.
Ở một bên, Sinh Mệnh nữ thần nghiêm trang nói, nhưng lời của nàng, tựa hồ không có ý nghĩa gì cả, nói cũng như không…
- Hà , tốt lắm.
Cao Lôi Hoa nói nhỏ, sau đó phất tay những tia hồ quang màu trắng đang vui vẻ nhảy múa quanh mình.
- Ba, chúng ta đi ra ngoài đi ?
Mộng Ti lắc lắc cánh tay của Cao Lôi Hoa, nhìn Cao Lôi Hoa nói.
- Ừ.
Cao Lôi Hoa gật đầu, bây giờ hắn vẫn còn đang nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ của mình.
Vừa nghĩ đến những cảnh trong giấc mơ, Cao Lôi Hoa vừa ôm Mộng Ti lẳng lặng trên thông đạo Già La.
Ngừng lại chốc lát, đột nhiên Cao Lôi Hoa không bay tới nữa.
- Không gian, cắt.
Cao Lôi Hoa thản nhiên nói ra ba chữ.
Đúng lúc này, đột nhiên một cái thông đạo màu đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Cao Lôi Hoa và tiểu Mộng Ti.Cái thông đạo nhỏ màu đen này cứ như một hố đen sâu không thấy đáy.
- Ha ha .
Cao Lôi Hoa cười ha ha. Thẳng chân dạo bước trên thông đạo màu đen này…
Cao Lôi Hoa vẫn không biết, chỉ một động tác này của hắn đã khiến cho Quang Minh thần s ngơ ngác kinh ngạc không thôi.
- Cái này, hắn là làm như thế nào vây ?
Quang Minh thần s kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa :
- Nếu tốc độ đạt đến một trình đô mà vị diện không chịu được thì có thể mạnh mẽ phá vỡ không gian. Lấy tốc độ của hắn thì có thể làm được chuyện đó. Nhưng nhìn hắn vây giờ, hình như, không phải là lấy tốc độ phá hủy không gian…
- A.
Sinh Mệnh nữ thần nhìn thấy cảnh này trên màn hình, nở nụ cười. Bà đứng dậy rồi đi ra ngoài :
- Đươc rồi, s à ! Thời gian cũng không còn sớm, có lẽ mẹ phải về rồi.
Sinh Mệnh nữ thần bước ra ngoài, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười mỉm.Có lẽ, thực sự có người đột phá được bình chướng mà ông đạt ra rồi, Sáng Thế thần ạ.
Tại thông đạo màu đen không thấy đáy đó, Cao Lôi Hoa thả lỏng người, dùng tốc độ cực nhanh đi qua thông đạo.
Tại thời điểm bên trong thông đạo này, Cao Lôi Hoa có loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu ! Giống như bên trong không gian này, hắn có thể nắm giữ tất cả lực lượng không gian. Cứ mỗi lần sử dụng lực lượng không gian, hắn cảm thấy thêm một phần mới lạ.Có lẽ là lần đầu nắm giữ lực lượng pháp tắc không gian nên như vậy chăng ?
Xem ra, mình phải bố trí thời gian tập làm quen với lực lượng này mới được. Cao Lôi Hoa âm thầm nghĩ.
*********************************
Không gian thông đạo không hổ là phương pháp giao thông tốc độ cao nhất . Chưa đầy buổi trà đã có thể đi đến hết thông đạo nảy rồi.
Bước chân ra khỏi thông đạo, Cao Lôi Hoa đặt chân lên một vùng đất đầy băng tuyết bay trắng xóa, khung cảnh thật lãng mạng. Chỉ có điều, vừa đặt chân xuống, hơn nửa chân đã bị lún sâu vào trong lớp tuyết trắng trên mặt đất.
- Híc !!
Bước chân ra khỏi thông đạo, lão Cao lập tức rên rỉ rồi. Hình như địa điểm truyền tống bị sai thì phải. Vốn mục tiêu là tại Quang Minh đế đô. Không biết đây là nơi nào nữa. Hic, hình như lão Cao thật sự không có duyên với món truyền tống thì phải, ăn rồi lạc bến không à !
Đi ra khỏi không gian thông đạo, lớp áo giáp lập tức thu vào trong cơ thể , sau đó Cầu Cầu xuất hiện bên cạnh Cao Lôi Hoa.
Khôi phục lại bản thể , Cầu Cầu lại tiếp tục đến chỗ ngủ yêu quý của mình,trên vai Cao Lôi Hoa.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa võ nhẹ Cầu Cầu. Lần hợp thể này, tất cả phí tổn về năng lượng đều do Cao Lôi Hoa gánh vác, cho nên nhìn Cầu Cầu có phần khỏe mạnh hơn trước rất nhiều. Vỗ vỗ Cầu Cầu, Cao Lôi Hoa thở một hơi. Hơi thở lập tức trở thành sương. Nơi đây, nhiệt độ thấp quá, cho nên vừa thở ra, hơi nước bên trong hơi thở đã hóa thành băng, tạo lên lớp sương trắng.
- Híc, sao lạnh thế, không biết đây là đâu vậy cà ?
Khóe miệng Cao Lôi Hoa run rẩy, nhìn hơi nước kết thành băng tuyết rơi xuống. Lão Cao cảm thấy lạnh run người.
- A, Slim, slim, me ~~~
Thời tiết lanh giá cũng làm cho Cầu Cầu cảm thấy khó chịu, cậu nhóc rên rỉ sau đó chui vào lòng Cao Lôi Hoa, không thèm đứng trên vai nữa. Nói gì thì Cầu Cầu cũng không ưa mấy chỗ lạnh giá, Cao Lôi Hoa chỉ thích những chỗ ấm áp như lồng ngực lão Cao thôi.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó ngẩng lên nhìn xem xét xung quanh. Cả một thế giới trắng tinh.
- Ba ba, nơi đó, có thành phố kìa.
Lúc này, Mộng Ti nằm trong vòng tay Cao Lôi Hoa phát hiện ra cái gì, cô bé vui vẻ chỉ vào một tòa thành cách đó không xa nói với Cao Lôi Hoa.
- Đâu ?
Lập tức Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn chỗ Mộng Ti đang chỉ. Chỉ thấy tận cuối chân trời, nơi đó có vẻ như có một tòa thành thì phải.
Nhìn thấy tòa thành, Cao Lôi Hoa nói :
- May quá, cuối cùng cũng không phải lò mò trong thời tiết này.
Hơn nữa có thành phố thì có thể xác định được mình đang ở chỗ nào. Sau đó thì truyền tống về Quang Minh đế quốc là chuyện cơm bữa rồi.
Một tay nhấc tiểu Mông Ti ngồi lên vai mình, Cao Lôi Hoa cười cười đi về phía tòa thành phố này. Mà phương thức đi của Cao Lôi Hoa cũng cực kì khoa trương, đồng chý đang chơi chò thuấn di !
Do muốn làm quen với lực lượng không gian mới lạ này, cho nên Cao Lôi Hoa tận dụng mọi lúc mọi nợi, tập tành chút.
Mãi cho đến khi tới gần tòa thành, Cao Lôi Hoa mới dừng thuấn di từng khúc mà đi bộ trên đường.
Đi tới tòa thành này, Cao Lôi Hoa thả Mộng Ti, xuống, dắt tay cô bé cùng nhau dạo phố.
Mà trên đường đi, Cao Lôi Hoa cảm thấy có gì đó không ổn. Mọi người trong thành hình như cứ sợ sợ gì đó, rất là vội vã, lại có phần lo lắng trên khuôn mặt.
Đặc biệt là những vệ binh của tòa thành này, bộ dạng cứ như gặp đại địch…………
Nghi hoặc mang theo Mộng Ti đi vào tòa thành này. Dọc đường đi . Mộng Ti có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Kéo Cao Lôi Hoa dạo từ nơi này sang nơi khác.
- Ba ba, con muốn cái này.
Mộng Ti lôi kéo bàn tay to lớn của Cao Lôi Hoa, cuối cùng cô bé chỉ vào một quán ve đường.
Cao Lôi Hoa cũng nhìn về phía đó, nơi đó có một loại quả trông như những cây kẹo hồ lô mà Cao Lôi Hoa từng thấy trong những bộ phim điện ảnh, cũng là những quả mứt tròn tròn được gắn xuyên qua một cái que. Nhưng thay vì màu đỏ thì những quả mứt này lại có màu trắng như bông tuyết…
- Ông chủ. Cho hai que đi !
Cao Lôi Hoa dẫn tiểu Mông Ti đi vào quán cười nói với ông chủ.
- Có ngay đây anh hai .
Ông chủ quán nở nụ cười dân chuyên, rút ra hai que đưa cho Cao Lôi Hoa.
Mộng Ti đứng cạnh Cao Lôi Hoa đưa bàn tay nhỏ bé ra, cầm lấy một viên bông tuyết cho ngay vào miệng mình.
- Anh hai, cảm ơn đã mua đồ, tổng cộng là bốn đồng lẻ.
Ông chủ chìa tay, tỏ vẻ thu tiền Cao Lôi Hoa.
- Tốt, bốn đống lẻ đúng không .
Cao Lôi Hoa rờ quanh người, sau đó đảo qua nhẫn không gian một lần. Cuối cùng, một giọt mồ hôi lạnh theo từ thái dương Cao Lôi Hoa chảy xuống. Cho dù là đối mặt với kẻ thù mạnh nhất lão Cao cũng không có khẩn trương như vây giờ.
- Hic !!
Mồ hôi lạnh chảy không ngừng. Mà nguyên nhân thì cực kỳ đơn giản, bởi vì đồng chí Cao Lôi Hoa của chúng ta đột nhiên phát hiện ra, trên người mình một cắc cũng không có.
Thì ra, không để ý, nên tiền hết lúc nào cũng không biết. Ngay cả một đống lẻ cũng không còn luôn. Mà bên trong nhẫn của Cao Lôi Hoa cũng có rất nhiều thứ đáng giá, nhưng những thứ này lại không thể quy ra tiền để trả cho ông chủ quán được. Phải biết rằng thất phu vô tội, nhưng ngọc lại có tội. Cao Lôi Hoa chỉ cần tùy tiện lấy một thứ bên trong nhẫn không gian ra đều có thể làm người trong thiên hạ đánh nhau đến chết.
- Làm sao vây ? Anh hai ?
Lúc này, ông chủ thấy Cao Lôi Hoa cứ sờ trên người mình liên tục liền hỏi.
- A.
Cao Lôi Hoa cười gượng.
- Hình như anh hai không mang theo tiền đúng không ?
Ông chủ nhìn thẳng vào mắt Cao Lôi Hoa cười cười.
- Hì hì.
Cao Lôi Hoa cười gượng một tiếng, ngượng ngùng gật gật đầu. Không nghĩ tới Cao Lôi Hoa hắn cũng có một ngày không đồng cắc đi ăn quỵt thế này.
- Ha ha, chú em không cần để ý.
Ông chủ cười ha hả.
- Hai que đường xuyến nhi này coi như ta mời hai ba con. Dù sao cũng không bao nhiêu cả. Hơn nữa, có lẽ mấy ngày sau ta cũng chuyển quán rồi, có mấy đống lẻ thì để ý làm gì cơ chứ ! Ha ha.
- Chuyển quán ? Sao vậy ?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn chủ quán hỏi :
- Ông chủ, có chuyện gì xảy ra sao ? Có cần ta giúp một tay không ?
Cao Lôi Hoa cười ha ha nói :
- Đừng xem thường ta nha, ta là một pháp sư lôi hệ cấp sáu đó !
- A, nhìn không ra. Hóa ra cậu em là một pháp sư lôi hệ cấp sau !
Ông chủ cười lớn một tiếng :
- Nhưng mà câu em không thể giúp ta được cái gì. Ta muốn chuyển đi không phải do cá nhân ta. Không chỉ là ta, có lẽ toàn bộ người dân trong thành này không lâu nữa cũng chuyển đi hết thôi.
- Vì sao vậy ?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi, coi ông chủ này gặp chuyện gì, có thể lão Cao sẽ giúp một tay, lão Cao không muốn thiếu nợ ai hết….
- Bởi gì, chiến tranh.
Ông chủ quán cười khổ một tiếng :
- Chiến tranh , là công cụ giành quyền lực của những người tầng lớp cao, còn chúng ta, những người bá tính nghèo khổ lại càng thêm khổ thôi.
- A, chiến tranh.
Cao Lôi Hoa cười cười :
- Mà nơi này là đâu vậy ông chủ ?
- Ủa , cậu em không biết nơi đây là ở đâu sao ? Nơi này là thành Băng Hùng của đế quốc Bng tuyết. Thành chúng ta rất nổi tiếng về da gấu đó!
Ông chủ quán cười to nói.
- Băng Tuyết, vương quốc.
Con mắt Cao Lôi Hoa tối xầm lại. Băng Tuyết vương quốc, chiến tranh ?
Lúc Cao Lôi Hoa và ông chủ quán đang trò chuyện thì cách chỗ đó không xa, hai bóng người gầy bé đang cẩn thận đánh giá hình dáng Cao Lôi Hoa.
Quan sát rất lâu, cuối cùng cả hai nhìn nhau gật đầu.
Sau đó hai người đi tới chỗ Cao Lôi Hoa. Trên cánh tay của cả hai đều có dấu hiệu hình tia chớp .
- Tham kiến tổ trưởng.
Hai bóng người đi tới cạnh Cao Lôi Hoa, đột nhiên trầm giọng tham kiến Cao Lôi Hoa.
- Hả ?!
Đầu tiên Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn hai người, cuối cùng Cao Lôi Hoa thấy được dấu hiệu trên cánh tay họ là hình tia chớp lập tức mỉm cười. Hắn thiếu chút nữa quên, chính hắn là tổ trưởng của tổ chức sát thủ lôi mà hắn lập ra. Cái tổ chức này nếu so sánh với những tổ chức như mafia, yakuza trên Trái Đất thì hơn gấp trăm vạn lần. Phải biết rằng những tổ chức mafia và yakuza chỉ hoạt động trong phạm vi đất nước mình là chính, sau đó vươn xúc tua ra thế giới, có điều trụ sở ở nước khác rất yếu. Còn tổ chức Lôi thì trụ sở có các nơi trên đại lục. Thậm chí nó là mafia của những nơi đó luôn !
- Hà hà, hai người các ngươi đến đúng lúc quá !
Cao Lôi Hoa cười hà hà, nhìn hai thành viên trong tổ chức nói :
- Trên người cả hai có mang theo tiền không ?
- Dạ ???
Đầu tiên cả hai thành viên đều sửng sốt, sau đó gật gật đầu, hai người đều lấy một túi tiền trên người mình ra.
Cao Lôi Hoa cầm lấy túi tiền, không khỏi cảm thán một tiếng, làm sát thủ thật giàu có, cả hai người này nhìn vậy mà túi tiền toàn là kim tệ.
Cầm lấy mấy miếng kim tệ đưa cho ông chủ, Cao Lôi Hoa nói :
- Ông chủ, ta trả tiền hai xâu cho ông nè !
- Tốt quá, anh hai !
Ông chủ nở nụ cười tươi như bông hoa, sau đó hào phóng cầm một bao đường xuyến nhi đưa cho lão Cao.
Nhìn một bao đầy những que đường mứt xuyến nhi đó, Mộng Ti đứng cạnh Cao Lôi Hoa nở nụ cười ngoác mồm …………
************************************
Dưới sự dẫn đường của hai thành viên trong tổ chức, Cao Lôi Hoa đi vào phân bộ trong thành Băng Hùng.
Cao Lôi Hoa vừa mới đến phân bộ thì một người trung niên hớt ha hớt hải chạy đến ngay.
- Tổ trưởng đến nơi đây, có gì phân phó sao ?
Trung niên này chính là người phụ trách phân bộ Băng Hùng, nghe tin tức Cao Lôi Hoa đến đây, hắn dùng tốc độ nhanh nhất dọt đến đây. Về phần uy danh của tổ trưởng tóc bạc mới này, với năng lực tình cáo của tổ chức, hắn cũng biết rõ một ít. Thực lực của vị tổ trưởng mới nhận này, theo tình báo có lẽ đã vượt qua mức siêu thánh cấp rồi !
Mà đi kèm với thực lực kinh người của tổ trưởng là mạng lưới quan hệ của tổ trưởng. Tổ chức chưa đầy một tháng đã phát triển đến mức này là nhờ người. Thậm chí bây giờ tổ chức đã có phân bộ trong Tinh linh tộc và Thú tộc, điều này trước nay chưa từng có.
- À. Ta chỉ đi ngang qua đây thôi. Sau đó nghe nói nơi này hình như xảy ra chiến tranh phải không ?
Cao Lôi Hoa ngồi xuống ghế hỏi.
- Đúng vậy, tổ trưởng.
Phụ trách phân bộ cung kính đáp :
- Băng Tuyết vương quốc gần đây xảy ra một loạt chiến tranh.
- Có quốc gia nào dám ra tay với Băng Tuyết đế quốc sao ?
Trong mắt Cao Lôi Hoa hiện ra một tia hàn quang.
- Không, không phải tổ trưởng.
Người phụ trách trả lời.
- Là nội loạn, tổ trưởng.
- Nội loạn .
Cao Lôi Hoa nhíu mày , nói :
- Ngươi kể lại chính xác xem nào.
- Chuyện là như thế này…. Tóm lại, nguyên nhân chủ yếu là do tam công chúa sử dụng chính sách cưỡng chế….
Người phụ trách nói tiếp :
- Từ lần tam công chúa cùng tổ trưởng người ra khỏi đại băng nguyên đã dùng kế xử lý nhị công chúa Tuyết Y Nhi. Đồng thời đối phó Đại trưởng lão của Thần điện. Kết quả Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vì mất con gái hợp sức tạo phản. Mấy ngày nay, thừa dịp tam công chúa không khỏe nên mụ ta mới tạo phản. Hiện tại phản quân đã chiếm đoạt được bốn tòa chủ thành rồi.
- Thân thể Tiểu Tam không khỏe ?
Cao Lôi Hoa hỏi.
- Đúng vậy, cả mấy tháng nay thân thể tam công chúa không hề tốt, không hề ra mặt nữa. Hiện tại chủ trì đại lục đều là nữ hoàng điện hạ.
Người phụ trách đáp.
- Thôi, ta biết rồi. Nói cho ta biết, phản quân giờ đang ở chỗ nào?
Cao Lôi Hoa đứng dậy nhẹ giọng nói :
- Tiểu Tam, để ta giúp ngươi một lần cuối đi.
- Tổ trưởng, vị trí của phản quân cách Băng Hùng thành cỡ sáu trăm kilomet. Đó là thành Băng Long. Nếu mấy ngày sau thành Băng Long mà bị phá hủy thì người dân của thành Băng Hùng này cũng bắt đầu chạy nạn.
- Ta, đã biết.
Cao Lôi Hoa đứng lên :
- Lần này công lao của ngươi ta sẽ nhớ kỹ. Nhớ rõ, về sau tận lực thay ta chiếu cố tam công chúa.
- Vâng , tổ trưởng.
Người phụ trách thành Băng Hùng nói tiếp :
- Tổ trưởng, ngài muốn đi đến chỗ của phản quân sao ? Nếu tổ trưởng ngài muốn đi, ta sẽ phái người dẫn đường cho ngài.
- Kêu hai tên đó dẫn đường cũng được.
Cao Lôi Hoa tùy ý chỉ chỉ hai người vừa dẫn Cao Lôi Hoa tới đây.
- Tuân lệnh ! Tổ trưởng !
Hai thành viên nhất thời kích động đáp….
Đối với chiến tranh giữa hai nước với nhau thì lực lượng của một người thật nhỏ bé. Cho dù là cường giả cấp thánh đi nữa. Trước đại chiến quy mô lớn cũng chỉ có tác dụng cổ vũ khí thế binh lính lên thôi.
Nhưng mà, cuộc đời mà, có cái gì là tuyệt đối đâu………………………..