Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 339: Cái giá phải trả cho ma hóa (thượng)




Một tầng màu trắng xanh bao quanh thân thể quái vật, tạo thành một tầng áo giáp.

Nhìn quái vật này, xem ra nó cùng loại với lang nhân của Thú nhân tộc. Đây chính là hình dáng ma hóa của Phong Thần.

- Gào!

Quái vật hét lên một tiếng, mọi thương tổn trên cơ thể hoàn toàn biến mất.

- Phù!

Sau khi hét một tiếng, quái vật hít sâu một hơi, rồi động đậy thân thể.

Ca ca!

Mười tiếng động vang lên ứng với mười chiếc móng vuốt từ đầu ngón tay hắn bắn ra. Móng vuốt tràn đầy năng lượng hắc ám, làm cho người ta không dám khinh thị lực sát thương của chúng.

-Thấy chưa, tên khốn nạn. Đây là trạng thái ma hóa của ta.

Một thanh âm cứng nhắc vang lên. Đây chính là thanh âm của ma hóa Phong Thần. Đây không phải là ma hóa bình thường, bởi vì lúc này Phong Thần vẫn còn lý trí. Nếu mà một vị thần sau khi đã chết mà hóa thành ma, thì không thể có lý trí được.

Như Chiến thần lúc trước. Sau khi ma hóa, hắn cũng chẳng có bao nhiêu trí nhớ cả. Mọi trí nhớ sau khi ma hóa xong sẽ dần dần hồi phục.

Mà Phong Thần trước mặt vẫn còn trí nhớ. Hơn nữa, hắn cũng không phải ma hóa đã lâu. Trên người hắn vẫn còn phong hệ thần lực tinh khiết.

Nói cách khác, Phong Thần cũng giống Cao Lôi Hoa.

- Tên đáng ghét, hãy vinh hạnh vì nhìn thấy trạng thái ma hóa của ta đi.

Ma hóa Phong Thần chỉ vào Minh Vương nói:

- Chết dưới tay ta, chính là hạnh phúc của ngươi!

- Khặc khặc!

Nhìn thấy Phong thần ma hóa xong, Minh Vương cười đểu:

- Trạng thái này của ngươi so với sư phụ ta còn kém hơn.

Minh Vương nhìn Cao Lôi Hoa rồi quay lại nhìn Phong Thần và cười lớn.

- Gầm!

Phong Thần giơ tay, lao tới Minh Vương.

- Khặc khặc!

Minh Vương điên cuồng cười, tùy tiên giơ phá đao lên.

Đương!

Phá đao thoải mái đỡ lấy cốt trảo.

Nhưng khi Minh Vương đỡ trảo này, bạch trảo lại luồn xuống dưới.

- Thật nhanh!

Minh Vương thất kinh kêu một tiếng, rồi dùng phá đao che cản bạch trảo.

Keng!

Đao cùng trảo chạm vào nhau. Nơi đó xuất hiện những tia lửa.

- Gào!

Phong Thần hét lớn một tiếng, rồi dùng thêm nhiều sức hơn. Ngay lập tức, Minh Vương bị hắn ném lên trời.

Dưới mãnh lực của Phong Thần, Minh Vương đã bị ném lên cao.

- Khặc khặc!

Nhưng Minh Vương lại cười rộ lên.

- Nhớ lúc đấy, cùng sư phụ đánh nhau, đó là lúc người ở trên cao, dùng chiêu thức đó.

Bị bay giữa không trung, Minh Vương lại nhớ lại cảnh hắn đánh nhau với Cao Lôi Hoa.

Khi hắn đánh Cao Lôi Hoa bay lên trời. Cao Lôi Hoa đã thi triển một chiêu thức khiến Minh Vương gần như không chịu được.

- Hôm nay, hãy để ta thử sử dụng chiêu thức này xem.

Trong đầu Minh Vương bỗng xuất hiện một ý tưởng điên cuồng.

Nghĩ như nào làm như vậy!

Phá đao trong tay của Minh Vương nâng lên, rồi ấn theo trí nhớ của mình, hắn chém xuống.

- Trời, đây là?

Cao Lôi Hoa nhìn động tác của Minh Vương liền kinh ngạc hô lên:

- Tử lôi cửu kích?!!

Nhìn thấy Minh Vương thi triển “Tử Lôi Cửu kích”, Cao Lôi Hoa thầm than một tiếng. Minh Vương đúng là kỳ tài ngút trời. Khi đấu với hắn, Cao Lôi Hoa cũng chỉ dùng chiêu thức đó một lần, mà hắn lại có thể nhớ kỹ như vậy. Có thể nói rằng động tác của Minh Vương đã đúng nhưng thế cũng vô dụng. Cao Lôi Hoa cười khổ, võ công Trung Hoa chia làm nội công cùng chiêu thức. Trong đó, tuy rằng chiêu thức huyền diệu rất trọng yếu nhưng so với nội công thì lại chẳng là cái gì!

Võ thuật Trung Hoa lấy việc tu luyện nội công là chủ yếu, chiêu thức chỉ là phụ trợ. Rất nhiều chiêu thức phải cần nội công phù hợp mới thi triển được. Nếu không có nội công phù hợp khi thi triển chiêu thức có thể sẽ gây thương tổn co bản thân. Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết tan xác.

Nghĩ vậy, Cao Lôi Hoa liền quát:

- Minh Vương, mau dừng lại! Đừng dùng, dừng lại mau.

- Ách!

Nghe thấy tiếng hô của Cao Lôi Hoa, Minh Vương tuy muốn dừng nhưng cũng không làm được. Thần lực của hắn không ngờ bị đảo ngược. Đây là tình cảnh mà hắn chưa bao giờ gặp phải.

Phải biết rằng,thần lực trong cơ thể không có khả năng di chuyển như chân khí. Thần lực của bọn họ chỉ giống như một cái hố đen, chỉ biết hấp thu năng lượng rồi tập trung vào bên trong thần cách, khi cần mới bộc phát ra. Vậy nên đối với việc thần lực lưu động, Minh Vương cũng cảm thấy bất lực.

Thần lực lưu động khiến Minh Vương rất thoải mái. Nhưng khi Minh Vương tiếp tục sử dụng “tử lôi cửu kích” thì thần lực bỗng loạn cả lên. Bởi vì không có nội công tâm pháp nên thần lực chỉ có thế di chuyển không theo phương hướng nào.

Điều này làm Minh Vương rất lo lắng. Hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện này!

Hiện tại thần lực trong cơ thể hắn phân chia thành nhiều phần. Mỗi phần lại như một chiến sĩ, lấy thân thể của Minh Vương làm chiến trường mà không ngừng chiến đấu

- Aaaaa!

Minh Vương đau đớn hét lớn một tiếng. Trong cơ thể hắn, thần lực ko ngừng xoay chuyển. Cơn đau đến mức một nam tử hán như Minh Vương cũng không chịu được. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống. Mặt của hắn càng trở nên méo mó.

- Cơ hội tốt!

Tuy không biết tại sao Minh Vương lại hét thảm, nhưng đây chính là một cơ hội tốt với Phong Thần. Hắn cũng không để ý xem có phải Minh Vương bố trí cạm bẫy hay không. Lợi trảo của hắn lại lao tới.

- Gầm! Chết đi!

Phong Thần gào to một tiếng, mười ngón tay mang ma lực phong hệ lao về phía Minh Vương.

Minh Vương chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Thần lao tới. Bởi vì bây giờ hắn không thể phản kháng, ngay cả ngẩn đầu lên cũng là một chuyện khó khăn.

Nhìn thấy trảo của mình sắp sửa chạm vào ngươi kia, Phong Thần tàn nhẫn cười.

- Phải biết điểm dừng chứ!

Một thanh âm bình thản vang lên bên tai Phong Thần.

Rồi, hai ngón tay thon dài đột nhiên xuất hiện cản lấy trảo của Phong Thần.

- Đương!

Hai ngón tay vững vàng kẹp lấy lợi trảo của Phong Thần.

- Gừ!

Phong Thần quát một tiếng, rồi rút lợi trảo ra. Nhưng mặc kệ hắn dùng bao nhiêu sức lực, vẫn không thể đem ngón cái rút ra.

- Gầm, ngươi là ai?!

Phong Thần điên cuồng hét lớn một tiếng.

- Ha ha!

Đứng giữa Phong Thần và Minh Vương chính là Cao Lôi Hoa. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay được bao bọc bởi cỗ năng lượng màu vàng luôn luôn di động.

Cao Lôi Hoa khẽ dùng sức, ngón tay khẽ bẻ lợi trảo.

Phong Thần kinh ngạc nhìn hắn. Lợi trảo có thể đối kháng với phá đao của Minh Vương mà giờ này, bị hai ngón tay của nam nhân kia bẻ dần dần.

Cuối cùng!

Ca!

Lợi trảo của hắn bị người đàn ông tóc bạc này bẻ gãy.

- A!!!! Không!!

Phong Thần đau đớn kêu lên.

- Phắn!

Cao Lôi Hoa quát khẽ một tiếng, đạp Phong Thần bay ra ngoài.

Sau khi đá Phong Thần ra ngoài, Cao Lôi Hoa áp tay lên lưng của Minh Vương.

Ngay lập tức, một cỗ thần lực ấm áp truyền từ tay trái của Cao Lôi Hoa truyền vào cơ thể của Minh Vương, nhanh chóng ổn định thần lực đang tán loạn của hắn.

- Phù!

Sau khi Cao Lôi Hoa ấn lên lưng Minh Vương, hắn liền há miệng thở dốc từng đợt.

Thấy Cao Lôi Hoa áp tay vào lưng mình, Minh Vương bỗng cảm giác thấy một cỗ thần lực ấm áp tiến vào trong thân thể. Mà thần lực trong thân thể hắn như đứa trẻ gặp gia đình. Ngoan ngoãn đi theo hướng của Cao Lôi Hoa thần lực. Chúng không còn chạy loạn nữa.

Tai qua nạn khỏi.

Minh Vương thoải mái đứng dậy.

- Phù, may mắn, ta ra tay đúng lúc, nếu không có thể ngươi sẽ lên bàn thờ ăn chuối cả nải rồi.

Cao Lôi Hoa thở hổn hển nói, rồi thu hồi cánh tay đặt trên lưng Minh Vương.

- Ai, lần này thiệt lớn.

Minh Vương mở mắt cười:

- Không nghĩ chiêu thức kia của sư phụ lại ngang ngược như vậy!

- Ai, ta cũng không nghĩ trí nhớ của ngươi lại tốt như vậy, có thể đem “tử lôi cửu kích” nhớ hoàn toàn.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Nhưng để thi triển nó không phải chỉ cần copy là làm được. Cần phải phối hợp với nội công tâm pháp mới có thể sử dụng được chiêu thức đó.

- Hai ngày sau, ta sẽ dạy cho ngươi nội công tâm pháp.

- Rống!

Lúc này, Phong Thần vừa bị đá ra, lại vọt lên, lợi trảo vừa bị bẻ gãy đã mọc lại lần nữa.

- Phù!

Cao Lôi Hoa thở hổn hển. Vừa rồi chữa trị cho Minh Vương đã tốn khá nhiều thần lực của Cao Lôi Hoa. Mà trong khoảng thời gian này, Minh Vương đừng nghĩ tới việc dùng thần lực. Nều dùng tới thần lực, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì nổ tan xác.

- Lùi lại đi.

Cao Lôi Hoa nói với Minh Vương.

Minh Vương cũng không dám cậy mạnh, gật đầu rồi lui xuống đứng cạnh Nguyệt Chấn Thiên.

- Uy, con rể, con có đánh lại được hắn không?

Nhìn Cao Lôi Hoa đối kháng với quái vật kia. Nếu hắn thất bại thì con gái của mình của mình sẽ không chịu nổi một lần đả kích nữa.

- Yên tâm đi!

Cao Lôi Hoa cười nói rồi nhìn Phong Thần.

- Ha ha, tên đầu bạc kia, ta xem thần lực của ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu đâu.

Quái vật Phong Thần điên cuồng cười:

- Vừa rồi để chữa cho tên kia, ngươi đã tiêu hao không ít thần lực.

Đúng như lời Phong Thần vừa nói, thần lực của Cao Lôi Hoa cũng chẳng còn mấy nữa.

- Ta rất muốn xem dựa vào bộ dáng này cùa ngươi làm sao có thể đấu với trạng thái ma hóa của ta?!

Phong Thần điên cuồng cười:

- Cho ngươi xem các chiến đấu của ta.

Ba ba ba!

Tay, chân cùng bả vai của Phong Thần đều lần lượt lộ ra những khúc xương.

Những chiếc xương lộ ra, tưởng chừng như làm năng lực chiến đấu của Phong Thần lại tăng lên một bậc.

- Gầm!

Tiếng gầm của Phong Thần làm nước dâng lên, rồi đè xuống Cao Lôi Hoa.

- Đúng thật là lang.

Chỉ một tiếng gấm có thể gây ra thanh âm hùng mạnh như vậy. Xem ra Phong Thần cũng không phải là cái vỏ không.

- Xuất hiện đi.

Cao Lôi Hoa khẽ quát một tiếng. Hồng quang chợt lóe trên tay hắn. Tài Quyết Chi Nhận hiện ra.

- Mở ra!

Đối với thủy áp tiến đến. Cao Lôi Hoa hét lớn môt tiếng, rồi chém một phát… ….

Dưới tác dụng che mắt của thủy triều, Phong Thần xuyên qua màn nước lao tới Cao Lôi Hoa.

- Con rể!

Hải hoàng cùng Tĩnh Âm nóng nảy hô lên. Dưới tác dụng che mắt của thủy triều, bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Cao Lôi Hoa.

Nhìn Phong Thần xuyên qua tầng tầng lớp lớp nước lao tới Cao Lôi Hoa. Thì Nguyệt Chấn Thiên cùng Tĩnh Âm đồng thời hét lớn một tiếng:

- Con rể, cẩn thận.

Nhưng đã muộn. Ngay khi lời bọn họ nói vừa mới vang lên, Phong Thần đã chém vào bóng người đằng sau màn nước đó.

- không!!!!!

Vợ chồng Hải Hoàng chăn bản không dám nghĩ sau này nữ nhi của mình sẽ ra sao.

- Gừ!! Tên khốn nạn, dám làm thương con rể của ta. Ta liều mạng với ngươi.

Nguyệt Chấn Thiên hét lớn một tiếng, tay nắm chặt “hải hoàng xoa”, dường như muốn lên trợ giúp Cao Lôi Hoa.

Nhưng rồi Hải Hoàng cũng dừng ngay lại. Bởi vì trong tầng nước đó, không ngờ Phong Thần bỗng bị bắn ra.

Hắn hoảng sợ nhìn bên trong màng nước nói:

- Điều này không có khả năng, làm sao có thể như vậy được.

Phong Thần điên cuồng hét lớn.

Ầm!

Một đạo hồng sắc đao quang bay lên trời, chém tầng nước thành hai nửa.

- Thấy khó tin sao?

Một thanh âm từ bên trong màn nước truyền ra.

Rồi một bóng đen từ trong đó hiện ra.

Phong Thần mở to mắt, hoảng sợ nhìn con quái vật này.

Toàn thân con quái vật này bao phủ bởi hắc phiến. Chiếc đuôi không ngừng ve vẩy đằng sau. Sau lưng hắn là một cặp cánh chim đang vẫy vẫy. Mặt hắn được bao phủ bởi những chiếc vẩy đen, còn mái tóc màu trằng vẫn bay trong gió.

Con quái vật này chình là nam nhân đầu bạc kia sao!!

Vừa rôi, khi móng vuốt của Phong Thần chém vào phần eo của nam nhân kia. Bỗng xuất hiện một tiếng kim loại va chạm. Thanh âm này như dùng trường thương bình thường chọc vào vẩy rồng.

Phong Thần ngẩng mặt lên. Ngay lập tức, hắn phát hiện ra trước mặt mình là một con quái vật cao ba thước, cả người bao phủ bởi vẩy đen.

Mà móng vuốt của hắn đang chạm vào người của nó.

- Gào!!!!!!!!!!

Thanh âm của quái vật khiên Phong Thần bị áp chế. Một cỗ lực lượng lớn truyền đến bắn hắn ra.

Đồng thời âm thanh này dường như cũng muốn phá rách lục phủ ngũ tạng của Phong Thần.

Vậy nên, sau khi bị bẳn ra khỏi tầng nước. Phong Thần không nhịn được nôn ra một bụm máu.

- Không có khả năng. Làm sao lại là ma hóa!

Phong Thần kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa. Hắn có thể cảm nhận được ma hóa mà Cao Lôi Hoa thi triển khác với ma hóa của hắn.

- Đây là cái gì?

Đằng xa, vợ chồng Hải Hoàng mở to mắt nhìn bộ dáng bây giờ của Cao Lôi Hoa. Nhìn con quái vật có một mái tóc bạc, và cầm trong tay Tài Quyết Chi Nhận. Điều này nói cho họ biết con quái vật này có thể là Cao Lôi Hoa. Nhưng bọn họ không thể tin, cũng không muốn tin con quái vật này chính là Cao Lôi Hoa.

Mà lúc này, người kinh ngạc nhất chính là Phong Thần.

- Không có khả năng, ngoại trừ chúng ta, không ai nắm giữ được ma hóa thuật! Như thế nào lại có người biết ma hóa! Điều đó không có khả năng.

Phong Thần hoảng sợ nhìn Cao Lôi Hoa.

- Kết thúc rồi.

Thanh âm của Cao Lôi Hoa vang lên.

- Trảm!

Thanh âm của Cao Lôi Hoa vang lên cùng với tiếng kim loại va chạm. Hắn giơ Tài Quyết Chi Nhận lên. Lôi Thần lực nhanh chóng tụ vào tay.

Mục tiêu chính là Phong Thần ma hóa.

Một đao, một đạo lôi quang đỏ như máu phóng lên cao, tạo thành một nửa vầng trăng rồi lao về phía Phong Thần.

Đao mang tạo thành những khe sâu không thấy đáy trên mặt biển trên đường nó đi.

Đao mang hùng mạnh gây ra áp lực cho Phong Thần.

- Rống! Lang Vương chi trảo.

Phong Thần hét lớn một tiếng, không ngờ lại trực tiếp đỡ lấy đao mang của Cao Lôi Hoa.

Chỉ thấy rằng, móng tay hắn dài hơn trở thành một móng vuốt dài trăm trượng

Cự trảo tràn đầy hắc ám ma lực, đánh về phía đao mang của Cao Lôi Hoa.

Nhưng Phong Thần không để ý, một cánh tay đầy vẩy đã xuyên qua không gian xuất hiện phía sau lưng hắn…