Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 314: Khiêu chiến nữ thần - Thí thần giả




- Tên bậc bảy yếu đuối kia, cút ra một bên! Đây là cuộc chiến không phải ngươi có thể tham gia!

Một thanh âm kỳ quái từ trong Vong Linh Thần điện vang ra.

- Tên đáng giận, tên đê tiện!

Vong Linh Đại trưởng lão gào lên một tiếng:

- Ta liều mạng với ngươi.

Đại trưởng lão hét lên một tiếng, đôi cánh năng lượng rách nát tản mát ra một đạo hắc quang. Đôi cánh vong linh rung lên, rồi lão lại lao vào Vong Linh Thần điện.

- Đại trưởng lão, ông tránh ra!

Trong Vong Linh Thần điện, Vong Linh Nữ Thần khẽ nói với Vong Linh Đại trưởng lão.

- Nữ thần điện hạ.

Vong Linh Đại trưởng lão nói một tiếng:

- Nhưng.

- Lui ra!

Thanh âm Vong Linh Nữ Thần lại lần nữa vang lên.

-Nhưng, nữ thần.

Vong Linh Đại trưởng lão lo lắng nói.

- Lui ra.

Vong Linh Nữ Thần nóng nảy nói.

- Khặc khặc!

Nghe thấy thanh âm của Vong Linh Nữ Thần, thanh âm kia lại vang lên:

- Tên bậc bảy yếu đuối kia, nghe lời chủ nhân ngươi, ở bên ngoài mà xem đi.

- Gừ!!!!!

Vong Linh Đại trưởng lão ngẩng đầu rống một tiếng. Trong lòng lão tràn đầy sự phẫn nộ cùng sự bất cam! Rồi lão căm tức nhìn tầng phong ấn này, nếu không phải tại nó, thì làm sao Vong Linh Đại trưởng lão Tư Cát Mỗ lão lại chỉ dừng ở thánh giai thôi chứ! Để người khác coi thường chứ!

Nhưng lúc này ngoài việc rống giận, lão cũng chẳng thể làm gì khác được. Phong ấn này đã làm giảm hết thực lực của vong linh tộc, làm cho lão từ người có thực lực bậc tám trở thành bậc bảy.

- Đáng ghét, Vong linh thần kỹ, thần hóa cốt mâu!

Vong Linh Nữ Thần lạnh lung nói. Nàng đã rất nổi giận với tên vừa làm nhục Vong Linh Đại trưởng lão. Không ai có thể làm nhục thuộc hạ của nàng.

- Xoạt!

Một cây cốt mâu thật lớn phóng lên từ mặt đất. Vô số ngọn lửa màu trằng xuất hiện xung quanh đó.

Trên cốt mâu là một thân ảnh như một thây khô. Thân ảnh đó đã bị cốt mâu bắn lên trời.

- Ha ha, đây là thực lượng của Vong Linh Nữ Thần trong truyền thuyết hay sao?

Tuy rằng bị cốt mâu đâm vào và phóng lên trời, nhưng thân ảnh đó lại không có một chút tổn thương:

- Lực lượng của ngươi chỉ như vậy thôi à. Vậy là phong ấn này vẫn phong ấn lực lượng của ngươi.

- Tên đê tiện, có dám cùng nữ thần của chúng tar a ngoài chiến không.

Vong Linh Đại trưởng lão phẫn nộ hét lên:

- Bên trong phong ấn, cho dù thắng cũng chẳng vẻ vang gì.

- Ha ha , thì sao?

Thân ảnh kia đắc ý cười nói:

- Dù sao ta cũng là tân thần!

Nói xong hắn lại cười điên cuồng và hét lên một tiếng. Một làn hắc vụ lao đến quấn quanh cốt mâu của Vong Linh Nữ Thần.

Ngay khi làn hắc vụ đi qua cốt mâu, không ngờ khiến cốt mâu lại biến thành bột phấn.

Hắc vụ này không chỉ hóa giải cốt mâu mà còn lao xuống Vong Linh Nữ Thần.

- Hự!

Vong Linh Nữ Thần khẽ kêu thảm một tiệng. Hiển nhiên nàng đã trúng đòn.

***************.

- Gầm, tên nào dám ăn hiếp vợ của ta? Muốn chết không!

Mắt của Thần Thú đỏ lên, “ Cuồng hóa thần phủ” lập tức xuất hiện trong tay hắn.

- Từ từ!

Lúc này bỗng nhiên thân ảnh màu đen lại tiến tới ngăn trở Tra Lý.

- Gầm, mẹ nó, ngươi đứng ở trước mặt ta làm gì!

Mắt Thần Thú đỏ lên rồi nói với hắc ảnh:

- Ngươi muốn chắn đường ta sao? Tránh ra, nếu không đừng trách chiếc rìu của ta vô tình.

- Bình tĩnh đi Tra Lý.

Hắc ảnh kia quát một tiếng:

- Thấy bọn họ đang làm gì không! Đó làm một tên “thí thần giả” bậc tám, hắn đã khiêu chiến Vong Linh Nữ Thần. Sự khiêu chiến đó được sự bảo vệ của Sáng Thế phụ thần. Đây là một trận đấu công bắng. Nếu chúng ta tham dự sẽ bị thiên lôi trừng phạt.

Sáng Thế Thần đối với những người muốn thành thần thì cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng khi đã trở thành “ thí thần giả bậc tám” thì có thể khiêu chiên với các vị thần khác. Trận đấu sẽ được Sáng Thế Thần bảo hộ. Đó là một trận chiến một một công bằng. Nếu có người nhúng tay vào sẽ bị thiên kiếp trừng phạt.

Tuy rằng quy tắc này có vẻ rất hữu hiệu, nhưng hiệu quả lại không lớn. Nghĩ mà xem, nếu một “thí thần giả” khiêu chiến với thần. Lúc khiêu chiến các vị thần không được hỗ trợ nhưng nếu trận chiến kết thúc thì sao.

Không cần nói việc “ thí thần giả bậc tám” có khả năng rất bé thằng được những vị thần đã lĩnh ngộ thần cách. Mà cho dù thành công đoạt được thần cách thì sao? Thí thần giả làm sao có thể chống đỡ được sự phẫn nộ của các vị thần khác.

- Vậy làm gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn nàng gặp nguy hiểm?!

Thần Thú hét lớn.

Dường như nghe được tiếng gầm của Thần Thú, Vong Linh Nữ Thần cũng quay đầu lại, giương cặp mắt xanh nhìn hắn.

- Khặc khặc, đến đây giúp đỡ sao?

Dường như thân ảnh kia cũng chẳng thèm để đám người Cao Lôi Hoa vào mắt. Hắn không một chút lo lắng. Dường như hắn đã tìm hiểu quy tắc của Sáng Thế Thần rồi, cho bọn người Cao Lôi Hoa có hùng mạnh như thế nào, khi hắn đang chiến đấu, bọn họ cũng chẳng làm gì được hắn. Mà khi hắn chiếm được thần cách của Vong Linh Nữ Thần thì bọn họ sẽ không có cơ hội để rat ay.

Thanh ảnh kia nắm chặt lấy quyển trục trong tay mình, Đó là một truyền tống quyển trục. Loại quyển trục này hồi xưa được Sáng Thế Thần chế tạo ra! Có quyển trục này, khi hắn lấy được thần cách hắn sẽ có thể lập tức rời khỏi đây.

Vong Linh Đại trưởng lão cũng thấy ba người Cao Lôi Hoa, nhưng lão cũng chỉ có thể cười khổ với bọn họ. Với tình hình hiện tại, bọn Cao Lôi Hoa cũng chẳng làm được gì nhiều. Vong Linh Đại trưởng lão giờ này có chút nản lòng.

- Vong linh thần kỹ - vong long bào hao!

Bị dính một đòn, Vong Linh Nữ Thần cũng đã đi ra ngoài Vong Linh Thần điện, bay lên trời rồi hướng đoản trượng về phía thân ảnh gầy gò kia.

Ầm!

Một đạo hắc ám thần lực hóa thành cự long lao về phía thân ảnh kia. Có thể đòn này sẽ làm giảm sỹ khí của tên kia.

- Ầm!

Hắc ám thần lực hóa thành vong linh cự long hung hăng nện vào thân hình kia. Nhưng lại xuất hiện một màn xuất hiện che lấy thân ảnh của hắn.

- Khặc khặc!

Trong màn sương, thí thần giả cười quái dị:

- Quả nhiên tại phong ấn khiến ngươi yếu đến chừng này. Vong linh bào hào trong tay ngươi chỉ có thể uy lực từng này thôi. Khặc khặc! Đây là phong ấn dành cho ngươi, trong này, khả năng thắng của cô là không phần trăm!

Thân ảnh kia đắc ý cười.

- Tên đê tiện.

Sắc mặt Vong Linh Nữ Thần càng tái nhợt, nàng cắn chặt răng. Ở bên trong phong ấn, ngay là một phần mười thực lực nàng cũng không thi triển được.

- Đê tiện thì sao.

Thân ảnh kia đắc ý cười:

- Đê tiện mà ta vẫn có thể có thần các! Sau ngày hôn nay, ta sẽ thay vị trí của ngươi, sẽ là một tân Vong Linh Thần! Từ ngày hôm nay trở đi, ta – Thi Vương sẽ được gọi là Thi Thần.

- Hỗn đản, thi cái bà nội nhà ngươi! Cho dù ngươi lấy được thần cách của Phỉ Ti Hi Nhĩ, ta cũng sẽ không cho ngươi sống mà rời khỏi đây.

Thần Thú nắm chặt rìa rồi hét với Thi Vương. Đầu riu léo lên những tia sáng lạnh lẽo.

- Không sao!

Thân ảnh kia không thèm để lời dọa của Thần Thú vào mắt:

- Ngươi có thể thử! Nhưng cũng phải đợi ta đoạt được thần cách đã.

- Ha ha, ngươi quả thật quá tự tin.

Cao Lôi Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thi Vương nói.

- Bởi vì, ta tự tin vào thực lực của ta.

Tên kia ngạo mạn nói với Cao Lôi Hoa.

- Như vậy, để ta dẫm nát đi sự tin tin của ngươi.

Mắt Cao Lôi Hoa lóe từng đạo lôi quang màu tím, rồi hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn chuẩn bị ra tay để phá vỡ phong ấn này.

- Khặc khặc, ngươi muốn ra tay sao? Đừng trách ta không nhắc nhở nhé. Chú ý đừng ra tay.

Thân ảnh kia đắc ý cười:

- Cẩn thận quy tắc của Sáng Thế Thần đó.

- Ha Ha.

Cao Lôi Hoa cười với Thi Vương rồi đấm lên trời.

Không một thanh âm nào phát ra.

Nhưng sau lúc đó, trên bầu trời lại vang lên những tiếng va chạm.

Vào lúc này, nắm tay của Cao Lôi Hoa đang hướng về phía bầu trời.