Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 237: Thời đại tiên tiến, nhiều việc tiểu đệ cũng làm được




- Đại ca, ý của huynh là chúng ta đi xuống Nhân giới?

Thái Dương thần nghi hoặc nhìn Quang Minh thần.

- Đúng vậy.

Quang Minh thần nói:

- Ngay cả Ngả Âu Lý Á cũng đã chết, đến lúc chúng ta phải ra tay rồi.

- Đại ca, không thể được.

Hỏa thần đứng bên cạnh vội vàng nói:

- Nếu chúng ta đều đi Nhân giới thì Thiên giới ai sẽ quản lý. Đệ nghĩ có ít nhất một người sẽ phải ở lại Thiên giới.

Trong Quang Minh tứ thần, Quang Minh thần đứng đầu, Chiến thần đứng thứ hai, Thái Dương thần đứng thứ ba, còn Hỏa thần nhỏ nhất. Bởi vậy nên, Thái Dương thần và Hỏa thần đều gọi Quang Minh thần là đại ca. Bây giờ Chiến thần đã chết, nên Thái Dương thần đứng thứ hai còn Hỏa thần đứng thứ ba.

- Tam đệ, đệ nói cũng phải.

Thái Dương thần gật đầu rồi nói với Quang Minh thần:

- Nếu không thì như thế này đi đại ca. Một mình đệ sẽ xuống Nhân giới, em cam đoan sẽ mang đầu kẻ giết Ngả Âu Lý Á lên Thiên giới.

- Đúng là Thiên giới cần phải có người ở lại để quản lý. Vậy cứ theo ý của nhị đệ đi, làm phiền đệ xuống hạ giới. Nhớ để phân thân của để đi trước để đề phòng vạn nhất.

Quang Minh thần suy nghĩ thật lâu rồi ngẩng đầu lên nói với Thái Dương thần:

- Đệ quen thuộc với Nhân giới hơn chúng ta. Dù sao đệ có nhiều phân thân đi lại dưới đó nên nhiệm vụ lần này giao cho đệ. Chú ý an toàn.

- Cứ tin tưởng đệ.

Trong mắt Thái Dương thần hiện lên vẻ khát máu. Hắn đã sớm muốn xuống Nhân giới để xử lý tên dám phá hủy phân thân của hắn rồi. Một phân thân hắn phải mất hơn một trăm năm mới luyện chế được không ngờ lại để người khác dễ dàng phá hủy. Cừu này không báo hắn không thể an tâm.

- Hơn nữa, lần này đi xuống Nhân giới đệ cũng đừng nên chọn phương thức giáng lâm.

Quang Minh thần nói:

- Tình huống khẩn cấp, ta sẽ dùng lực lượng của mình mở ra cánh cửa Thiên giới. Sau đó, nhị đệ cố gắng nhảy xuống Nhân giới. Nếu như dùng cách giáng lâm, thực lực của nhị đệ sẽ giảm xuống, bây giờ chúng ta không biết được thực lực của người giết Ngả Âu Lý Á như thế nào. Đề phòng chuyện xấu nhất xảy ra, đệ hãy xuống Nhân giới với trạng thái mạnh nhất đi.

- Ha ha, được rồi, đại ca. Vừa rồi đệ cũng nghĩ như vậy.

Thái Dương thần vuốt ve trường thương hoa lệ của mình. Nếu sử dụng phương pháp giáng lâm, nếu cơ thể không thích hợp sẽ khiến thực lực của hắn giảm xuống rất mạnh. Nhưng nếu sử dụng cánh cửa Thiên giới thì lại có thể bảo toàn 100% thực lực của hắn.

- Quang Minh đại ca, đệ sẽ đi cùng nhị ca.

Hỏa thần ở bên cạnh đột nhiên mở miệng:

- Đệ và nhị ca đều là thuộc tính hỏa. Nếu bọn đệ cùng đi, thì ít nhất cũng có thể hỗ trợ cho nhau.

- Ha ha, tam đệ quá cẩn thận rồi.

Thái Dương thần cười nói:

- Nhân giới có thể xuất hiện cao thủ loại gì chứ? Cho dù có một người lĩnh ngộ được thần cách thì cũng làm sao so được với chúng ta – những người được Sáng Thế phụthần ban cho thần cách chứ. Một mình, nhị ca cũng đủ rồi. Đệ và đại ca cứ ở đây chờ tin vui của ta đi.

- Không phải như vậy đâu nhị ca. Đệ nghĩ nếu đối phương có thể giết Ngả Âu Lý Á mà thần không hay quỷ không biết, vậy có thể không phải là tân thần ở Nhân giới. Rất có thể đó là Vong Linh Nữ Thần, Tử thần, hoặc là Hắc Ám thần, ba vị thần của Ma tộc. Điều đệ lo lắng là nếu đối phương là Tử thần thì nhị ca cũng chỉ có thể một mất một còn chứ chưa chắc đã hơn được gì đâu.

- Tử thần à.

Mặt Thái Dương thần ỉu xìu. Lần thần ma đại chiến lần trước, Tử thần một mình chống lại Quang Minh Tứ Thần liên thủ mà vẫn không rơi vào thế hạ phong. Nếu không phải lúc đó vẫn còn Thú Thần mạnh mẽ đến biến thái thì có lẽ trận chiến đó họ đã thua rồi.

Thái Dương thần cười khổ. Những vị thần có thể nắm giữ nhị trọng lĩnh vực cũng không nhiều. Trong đó, Tử thần và Thú thần đều đã lĩnh ngộ được. Nếu như gặp phải Tử thần thì Nhiệm vụ lần này thật không dễ dàng.

- Tam đệ nói đúng.

Quang Minh thần cẩn thận suy nghĩ một phen,sau đó kết luận việc này có thể do Tử thần của Ma tộc làm ra là có khả năng lớn nhất. Phái hai người bọn họ đi cũng yên tâm hơn.

- Vậy tam đệ đi cùng nhị đệ đi. Huynh sẽ đi chuẩn bị cánh cửa Thiên giới.

- Được rồi, vậy chúng ta cùng đi.

Thái Dương thần cũng gật đầu đáp, đây cũng không phải là lúc làm anh hùng.

- Được rồi, các đệ đi theo huynh, huynh sẽ mở ra cánh cửa Thiên giới.

Quang Minh thần đứng dậy hướng đến cánh cửa Thiên giới.

- Đã lâu rồi không xuống Nhân giới.

Thái Dương thần xoa tay:

- Thật sự hoài niệm cuộc chiến ở Nhân giới hồi xưa.

*****************.

Lúc đó, tại nhà của Cao Lôi Hoa.

Saga đáng thương đang ngồi trên giường đầy tủi thân. Hiện tại, cậu bé cũng không dám ra khỏi nhà một bước. Bởi vì khi phá hiện rằng trên lưng mình xuất hiện một đôi cánh màu đen, so với đôi cánh của Cao Lôi Hoa thì thật khác biệt. Hơn nữa đôi cánh này không thể ẩn vào trong cơ thể. Nghĩ xem, nếu một người có đôi cánh màu đen này ra đường cho dù có võ công cái thế cũng bị dân chúng Quang Minh đế đô đuổi đánh.

Nơi này là Quang Minh đế quốc, tất cả mọi người đều tôn sùng Quang Minh thần. Trong mắt của người dân thành này đôi cánh đen của Saga đại biểu cho tội đồ trong truyền thuyết.

Saga nếu muốn ra ngoài thì hoặc là tìm cách ẩn đi đôi cánh sau lưng, hoặc là làm cho Quang Minh đế đô chuyển sang tín ngưỡng Hắc ám thần đi……

Ở bên cạnh Saga,Thánh nữ Bích Lệ Ti đang chống cắm nhìn Saga. Nếu cảnh tượng này truyền ra ngoài, có lẽ không ai có thể tin được. Thánh Nữ, tín đồ được xưng là thuần khiết nhất của Quang Minh thần không ngờ lại ở cùng một chỗ với một tên hắc ám thiên sứ.

- Ha ha.

Đứng cạnh cửa, Cao Lôi Hoa chỉ mỉm cười rồi bước xuống dưới lầu.

Việc làm ba cũng thật không dễ dàng. Lúc đầu tuy Bích Lệ Ti không chán ghét đôi cánh đen của Saga. Nhưng nghĩ đến tư tưởng tôn giáo của nàng, Cao Lôi Hoa không an tâm, nên đứng ở ngoài cửa thật lâu.

Tới khi xác định đôi tình nhân trẻ này không sinh ra mâu thuẫn gì bởi vì đôi cánh đen này thì Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau khi hắn đi xuống dưới tầng, mọi người đều trông ngóng nhìn Cao Lôi Hoa.

- Không có chuyện gì đâu, tất cả đều yên ổn.

Cao Lôi Hoa cười nó.

- Hì hì, không có gì là tốt rồi.

Nguyệt Nhị cười rồi chỉ ra cửa và nói với Cao Lôi Hoa:

- Ba ơi, lúc nãy Ngô Thiên giáo chủ đến, hiện vẫn đứng ở ngoài cửa đợi ba đó.

- Ồ? Vậy à.

Cao Lôi Hoa lắc đầu cười khổ. Tên Ngô Thiên này hắn cũng không biết làm gì với hắn, tuy tên này rất ma mãnh nhưng hắn không làm điều gì bất lợi cho Cao Lôi Hoa. Thậm chí còn có mấy lần trợ giúp hắn, Cao Lôi Hoa quyết định gặp mặt hắn một lần.

- Quên đi, để ba đi ra ngoài một lát.

Cao Lôi Hoa nói một tiếng với người nhaà rồi đi ra ngoài cửa.

Bước ra ngoài cửa, Cao Lôi Hoa nhìn thấy ngay Ngô Thiên đang “ngắm trăng”.

Ngô Thiên vẫn như trước, mặc bộ quần áo trắng tinh dành cho Quang Minh giáo chủ. Với các ăn mặc bất phàm như vậy, hắn cũng khiến nhiều thiều nữ ở Quang Minh đế quốc phải điên cuồng. Cao Lôi Hoa cũng tự nhận rằng mình không đẹp trai bằng Ngô Thiên.

- Ngô Thiên giáo chủ, sao trời tối thế này mà anh vẫn ở đây.

Cao Lôi Hoa bước về phía Ngô Thiên.

- Ha ha, Cao Lôi Hoa huynh đệ lâu ngày không gặp nha. Tôi đứng đây để đợi anh đó.

Ngô Thiên cười nói dường như hắn cũng không để ý Cao Lôi Hoa ở trong nhà từ lâu.

- Được rồi nếu Ngô Thiên giáo chủ đã thẳng thắn như vậy ta cũng không lòng vòng làm gì.

Cao Lôi Hoa thu lại vẻ tươi cười:

- Anh có cái chuyện gì thì nói đi tôi không thích lằng nhằng.

- Được rồi, để tôi nói.

Ngô Thiên ngẩng đầu lên:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi muốn biết ngài có phải định đối phó với Giáo hoàng đúng không?

- Ừ, phán đoán của anh rất chính xác. Tôi đang muốn giáo huấn tên Giáo hoàng kia một trận.

Cao Lôi Hoa nhíu mắt nói.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài có thể cho tôi thời gian mấy ngày để chuẩn bị không?

Ngô Thiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng:

- Cho tôi 3 ngày, sau đó ngài mới đi đối phó Giáo Hoàng được không? Cho tôi chuẩn bị một thời gian, như vậy tôi có thể nương theo chuyện này để thay thế vị trí Giáo hoàng.

- Ha ha, ta vì sao phải làm như vậy?

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Làm chuyện đó thì ta có gì tốt không?

- Đương nhiên là có.

Ngô Thiên nói:

- Đến lúc đó, khi tôi làm Giáo chủ, tôi có thể bảo vệ gia đình ngày. Nhưng trước hết ngài cứ thong thả một lát, đừng trả thù vội, ba ngày sau ngài ra tay được không vậy, tiên sinh Cao Lôi Hoa?

- Không thể phủ nhận lời nói của anh rất hấp dẫn.

Cao Lôi Hoa cười rồi nói tiếp:

- Nhưng đã quá muộn rồi.

- Đã quá muộn? Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài đã ra tay?

Ngô Thiên knh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Ha ha, cần phải ta tự ra tay hay sao?

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Ở thời đại tiến bộ, có những việc chỉ cần để tiểu đệ đi làm là được rồi. Hiện tại, có lẽ mấy tên đàn em của ta đã tới cạnh giáo hoàng cho hắn một phát rồi.

- A?!

Ngô Thiên kinh ngạc kêu to một tiếng. Hắn ở nơi này lâu như vậy nhưng cũng không thấy ai ra ngoài cả.

Dường như nhìn thấy nghi hoặc của Ngô Thiên, Cao Lôi Hoa cười nói:

- Anh có thể về xem “đệ” của ta như thế nào.

Sau khi thấy Thánh điện kỵ sĩ vây quanh nhà Cao Lôi Hoa, hắn liền ra lệnh Ca Đức cùng 4 gã huyết kỵ sĩ khác dến Quang Minh thần Điện. Ca Đức là một huyết kỵ tướng có trí tuệ nên nhiệm vụ này cũng có thể đã hoàn thành.

Ngô Thiên khẩn trương:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, thứ lỗi cho tôi vô lễ. Xin cáo từ trước.

Nói xong, Ngô Thiên xoay người chạy đi. Hắn không ngờ Cao Lôi Hoa đã ra tay! Thời gian không còn nhiều nữa rồi!

- Trong Quang Minh thần điện, những tranh chấp quyền lực thật khiến người ta chán ghét.

Cao Lôi Hoa thở dài… … …