Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 206: Trên bình nguyên tiêu diệt kỵ binh (P1)




Nghe lời Nguyệt Sư nói, 3000 hổ nhân liền trầm mặc. Trong chiến tranh, chết chóc là không thể tránh khỏi, kỵ binh của nhân loại tuy không có sức khỏe bằng Thú tộc nhưng bù lại họ lại có trí tuệ rất cao.

Kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng là ác mộng của thú nhân. Bọn họ được bọc thép từ đầu đến chân, khiến cho vũ khí của thú nhân không gây được nhiều uy hiếp đối với họ.

Nhưng nếu nghe theo Nguyệt Sư mang lương thảo lùi về, khiến tất cả hổ nhân khó xử. Bởi Thú tộc là chiến sĩ trời sinh. Lòng tôn nghiêm của chiến sĩ làm họ không muốn mang lương thảo lùi lại. Đặc biệt trước mặt một đội quân không chính thức mà lại sắm vai kẻ bỏ trốn thì thật là mất mặt.

- Trong các ngươi ai có thể quyết định chuyện này thì bước ra đi.

Nguyệt Sư lôi thanh trọng kiếm sau lưng nói:

- Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với các ngươi.

- Được rồi! Tiểu đoàn trưởng đến từ sư tộc xin được báo cáo.

Lúc này bên trong 3000 hổ nhân, một sư nhân mặc trọng giáp bước lên nói:

- Xin chào, tôi là chiến sĩ Hùng sư tộc, cũng là thủ lĩnh của 3000 hổ nhân chiến sĩ, thống lĩnh Hổ Lâm Khắc. Như lời ngài nói, thú tộc không có chiến sĩ bỏ chạy, cho dù chết chúng ta cũng phải chết trên chiến trường!

- Không được, Hổ Lâm Khắc thúc thúc, người không thể quyết định như vậy được. Thực lực của kỵ binh của nhân loại chúng ta đã chứng kiến qua, chúng ta không nên chiến đấu cùng bọn họ. Vũ khí của chúng ta không thể xuyên qua áo giáp của bọn họ.

Tên hổ nhân lúc đầu định cướp nhẫn không gian của lão hồ ly kia lập tức phản đối. Hắn chỉ vào mặt Nguyệt Sư nói:

- Nếu tiểu tử này nói hắn và đội quân không hỗn tạp này ở lại thì cứ để bọn chúng ở lại, coi như là chặn đường cho chúng ta! Chúng ta đi thôi.

- Bốp!!!

Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc giáng cho tên hổ nhân kia một bạt tai thật mạnh rồi nói:

- Hổ Cương, một tên yếu đuối như ngươi không xứng là dũng sĩ Hổ tộc chúng ta! Đừng để hổ tộc chúng ta mất mặt!

- Hổ Lâm Khắc thúc thúc.

Hổ Cương không cam lòng nói:

- Nhưng chúng ta không phải là đối thủ của kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng, hơn nữa bọn họ còn có ma pháp sư hùng mạnh!

- Hừ!

Nguyệt Sư hừ lạnh một tiếng:

- Nếu lùi về sau như ngươi nói, đó chính là khu dân cư của đế quốc. Ta đã phái người tổ chức cho cư dân rút lui, nhưng cũng cần có thời gian. Nếu chúng ta lùi lại theo lời ngươi nói, nhóm cư dân ấy chết chắc không phải nghi ngờ. Thân là chiến sĩ thú nhân mà ngươi có thể nói được chữ lui này ư?

- Nhưng lưu lại chúng ta cũng chắc chắn chết!

Hổ Cương tuyệt vọng nói.

- Ngươi không phải chiến sĩ thú nhân.

Nguyệt Sư khinh miệt nhìn Hổ Cương:

- Chiến sĩ thú nhân vì đế quốc mà chiến đấu. Nếu như ngươi nhát gan như thế, thì nên về nhà đi. Trên chiến trường không cần những người như ngươi.

- Ngươi!

Hổ Cương cắn chặt răng nhưng vẻn vẹn cũng chỉ có thế. Khí thế trên người Nguyệt Sư khiến hắn không thể nói thêm câu nào.

- Hổ Cương. Đủ rồi!

Hổ Lâm Khắc thống lĩnh quát to:

- Đừng để hổ nhân tộc mất mặt nữa, cho dù chết ở nơi này cũng là cái chết quang vinh. Nếu lùi lại một bước, lão tử không xứng đáng là người Thú tộc!

- Báo!!

Bỗng nhiên, một chiến sĩ Ưng tộc từ trên trời bay xuống:

- Tiểu đoàn trưởng, kỵ binh chỉ còn cách chúng ta mười ngàn thước.

- Tốt!

Nguyệt Sư gật đầu sau đó nói với lão hồ ly vài tiếng.

Lão hồ ly gật gật đầu rồi nhanh chóng lùi về sau đoàn 3.

- Chuẩn bị tốt chưa, hỡi các chiến sĩ đoàn 3.

Nguyệt Sư hô lên, nếu bọn chúng là kỵ binh, ta sẽ cho chúng thấy thế nào là khắc tinh của kỵ binh! Khi cuộc chiến này kết thúc, ta muốn cho mọi người trên đại lục này biết, ở trên bình nguyên kỵ binh không phải là vô địch.

- Thưa! Tất cả đã chuẩn bị xong!

Mọi người trong quân đoàn 3 đồng thời đứng lên, sau đó nhanh chóng mặc những bộ áo giáp khiến cho đám hổ nhân đỏ cả mắt.

Đi được một lát, lão hồ ly thở hổn hển chạy về.

- Thứ đó đã chuẩn bị tốt chưa?

Nguyệt Sư quay đầu hỏi lão.

- Đã được hoàn thành, nhưng do thời gian gấp rút nên số lượng khá ít.

Lão âm hiểm cười:

- Vì chúng ta chuẩn bị tốt, tuy số lượng ít, nhưng cũng đủ cho bọn chúng một bài học.

- Tốt, hiện tại bọn chúng còn cách chúng ta bao xa?

Nguyệt Sư hỏi.

- Tiểu đoàn trưởng! Đã đến! Bọn chúng đã đến!

Trên trời, chiến sĩ Ưng tộc vội vàng hạ xuống nói. Khi trận chiến tới gần, Ưng tộc không dám bay nữa bởi nếu còn tiếp tục, bọn họ sẽ trở thành cái bia ngắm cho cung tiễn thủ cùng ma pháp sư nhân loại.

- Tốt, chuẩn bị!

Nguyệt Sư vung tay phải lên, duỗi ngón trỏ ra rồi phất mạnh xuống. Một chiến sĩ Lang tộc đứng ở trên một đống đất cách đó khá xa nhìn thấy động tác của Nguyệt Sư, ngay lập tức phất chiếc cờ màu lam lên.

Cách Nguyệt Sư năm nghìn thước, khi đại kỳ màu lam được phất lên, tộc nhân Xuyên sơn giáp tộc (tộc Tê tê) nhanh chóng lùi khỏi tiền tuyến.

Xuyên sơn giáp tộc là những người đào hang giỏi nhất trong thú tộc. Nhưng năng lực của bọn họ chưa từng được thú nhân coi trọng. Đối với thú nhân tộc mà nói, đao kiếm mới là vương đạo.

Đồng thời, trong quân đoàn 3, đám chiến sĩ Hùng tộc, Tượng tộc và Ngưu tộc từ từ đi ra. Trên tay họ ôm những thanh gỗ được vót nhọn. Họ đứng thành một hàng ngang rồi đồng loạt cắm thanh gỗ xuống đất chếch lên 45°. Trình độ của thú tộc quá kém, nên không thể chế tạo được loại long thương dài 5 thước khắc tinh của kỵ binh, nhưng những khúc gỗ lớn này hiệu quả cũng không kém.

Sau khi cắm xong, những chiến sĩ cường tráng cầm chắc chiến phủ rồi tiến lên phía trước, dùng thân thể mình che lấp những khúc gỗ lớn.

- Đoàn trưởng Nguyệt Sư.

Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc bước vào.

Đứng cạnh Nguyệt Sư, ông nghi hoặc hỏi:

- Ngài chuẩn bị chiến đấu cùng kỵ binh nhân loại ở trên bình nguyên này sao?

Mọi người đều biết trên bình nguyên, kỵ sĩ có thể phát huy toàn bộ năng lực của mình. Chiến đấu với kỵ binh ở trên bình nguyên gần như là tự tìm đường chết, trừ phi ngươi có một kỵ binh mạnh hơn kỵ binh nhân loại.

- Ừ, đúng vậy. Chúng ta sẽ xử lý bọn chúng ở trên bình nguyên này.

Nguyệt Sư nhìn dải màu đen ở ngoài chân trời đắc ý cười.

Hổ Lâm Khắc nghi hoặc nhìn Nguyệt Sư. Thấy Nguyệt Sư cười tự tin như thế, hắn cũng không biết Nguyệt Sư lấy được sự tự tin từ đâu? Hay là Nguyệt Sư là một con ngựa non háu đá không hiểu gì về chiến đấu?

Khi Nguyệt Sư nhìn thấy kỵ binh nhân loại, nhóm người này cũng nhìn thấy đội ngũ của hắn. Khi bọn họ thấy chỉ có lẻ loi vài tên binh lính cao to của thú tộc cầm chiến phủ che trước người, cả đoàn kỵ binh liền cười hô hố.

Trong mắt bọn họ, đội thú nhân này thật là vớ vẩn. Dựa vào mấy người này có thể cản kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng bọn họ sao?

- Chiến thần tại thượng. Vinh quang cùng tồn tại với chúng ta!

Kỵ sĩ đoàn rống to một tiếng rồi bắt đầu tăng tốc. Bình nguyên mênh mông này chính là địa bàn của kỵ sĩ. Ai có thể cản được bọn họ?

Quả thật, khi đoàn kỵ bonh trang bị vũ khí hạng nặng xông lên ngay cả cự long cũng phải tránh! Gần như không ai có thể đỡ được đợt công kích này. Nhưng không có “người” nào cản được, không có nghĩa là không có gì có thể ngăn cản được!

Lúc vài vạn kỵ sĩ bắt đầu xung phong, đột nhiên dưới chân họ, xuất hiện sợi dây thứng được căng ra. Không có dấu hiệu nào báo trước, những sợi dây thừng này như từ hư không xuất hiện.

Nhóm kỵ binh không ngờ là nơi đại thảo nguyên này có thể xuất hiện nhiều dây thừng đến thế.Vì thế, nhóm kỵ sĩ đi đầu cả người lẫn ngựa đều ngã xuống, sau đó bị chiến mã của đám chạy sau dày xéo.

Thật vât vả mới qua được đống dây thừng gạt ngựa này, đám kỵ binh dốc toàn lực xông lên xử lý đám thú nhân đáng chết kia thì trước mặt họ lại có rất nhiều những hố lớn nhỏ khác nhau. Chỉ cần cưỡi không cẩn thận là chiến mã sẽ tụt xuống đó, rồi đám kỵ sĩ té lăn quay trên đất rồi lại để nhóm kỵ binh đằng sau giã thịt… …

Chỉ trong khoảng cách rất ngắn, kỵ binh nhân loại đã bị tổn thất cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.

Nhìn đồng bạn chết bởi ngựa của mình, đám kỵ binh còn lại gần như phát điên!

Rốt cuộc, nhóm kỵ binh cuối cùng với tinh thần dũng cảm quật cường đã đột phá thành công vô số những cạm bẫy và đến trước mặt thú nhân!

- Yaaah! Chiến thần tại thượng!

Kỵ binh rống to một tiếng rồi tăng tốc hướng đến thú nhân. Mũi thương của chúng tỏa ra hàn quang chói mắt!

Chiến thần tại thượng, hiện giờ trong đầu của những kỵ binh này là xiên đám thú nhân đáng giận trước mắt này lên thương của mình như những xiên thịt vậy!

Cuối cùng, bọn họ đà đến trước mặt thú nhân, thậm chí thấy được vẻ mặt đáng ghét của bọn chúng!

Nhưng đúng lúc này, quân đội thú nhân lại lùi về đằng sau làm lộ ra những khúc gỗ lớn nhọn đầu cắm 45° so với mặt đất.

- Ôi, không! Không!

Kỵ binh ở hàng đầu kêu lên tuyệt vọng!

Điều mà mình không muốn thì đừng ép cho người khác.

Vừa rồi còn muốn xiên thú nhân trên mũi thương của mình, bây giờ họ gặp phải khảo nghiệm sinh tử. Bọn họ bị thú nhân xiên lại.

Kỵ binh trang bị vũ khí hạng nặng khi đã tiến lên thì không thể dừng lại. Bọn họ chỉ có tiến mà không có lùi. Nên cho dù biết tiến lên là chết, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng tiến lên. Hơn nữa, bây giờ dừng lại cũng không được!

- Chiến thần tại thượng! (NB: Có mà Chiến thần tại gỗ)

Nhóm kỵ binh hàng đầu khóc thét khẩu hiệu cuối cùng… …

Trong khi tiếng hí của chiến mã bị đâm thủng, nhóm kỵ binh mặc giáp cũng bị đâm thủng kêu gào kết hợp lại thành bản hòa tấu vang khắp chiến trường… …

Nhìn tràng cảnh đằng trước, thống lĩnh hổ nhân Hổ Lâm Khắc không khỏi kinh ngạc, hắn không ngờ người thiếu niên Nguyệt Sư này lại có nhiều biện pháp như vậy? Chỉ trong chốc lát, đại bộ phận kỵ binh đều bị tiêu diệt. Đây chính là đội trọng kỵ binh tinh nhuệ vừa đuổi giết 3000 hổ nhân chiến sĩ ư? Bây giờ xem ra, đội quân này đã không chịu nổi một kích!

- Mị Nhi, kế tiếp xem em làm đó!

Nguyệt Sư hô lên với Hồ Mị Nhi. Kế hoạch của hắn so với tưởng tượng thì hoàn mĩ hơn nhiều! Đánh rắn phải dập đầu, đây là điều rất quan trọng. Phải nhân cơ hội chó rơi xuống nước mà đập vài phát để nâng tinh thần.

- Tốt, Nguyệt Sư! Chuyện kế tiếp hãy để em!

Thanh âm Hồ Mị Nhi vang lên thật mê hoặc. Thành viên quân đoàn 3 rất ăn ý vây quanh người nàng trông khá thuần thục. Xem ra họ thường xuyên làm điều này.

- Thỉnh Thú thần, lấy danh nghĩa của ta – Hồ Mị Nhi, khẩn cầu ngài mang cho chiến sĩ năng lượng cuồng hóa. Cuồng hóa quang hoàn!

Thanh âm Hồ Mị Nhi như tiếng ca vang lên, tiếp đó quanh người nàng xuất hiện một vòng sáng màu hồng!

Chỉ trong chốc lát, vòng sáng màu hồng khuếch trương càng lớn, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành viên đoàn 3.

- Rống! Cuồng hóa!

Khi vòng sáng màu hồng bao quanh bọn họ, tất cả thành viên đoàn 3 khẽ run lên. Trăn miệng một lời cùng rống lên.

Tiếp đó thân thể họ bắt đầu phình to lên, toàn bộ đều đã tiến nhập trạng thái cuồng hóa.

Ở một bên, thống lĩnh Hổ Lâm Khắc lại một lần nữa kinh ngạc! Quân số đoàn 3 cũng phải trên 3000 người! Thiếu nữ này không ngờ có thể khiến bọn họ đồng thời cuồng hóa. Hơn nữa đây là cuồng háo thanh tỉnh! Thực lực mức này, cho dù là tế tự ngưu nhất trong Thú thần điện cũng không hơn!

Sau khi cuồng hóa, thành viên đoàn 3 thành thục cầm vũ khí của mình ném tới yết hầu của kỵ sĩ trang bị vũ khí hạng nặng. Áo giáp của nhóm kỵ sĩ này có giá trị rất cao. Nếu giữ được nguyên vẹn thì giá còn cao hơn nữa.

Sau khi cuồng hóa, trong tay chiến sĩ đoàn 3, kỵ binh nhân loại thật giống như những con cừu nhỏ “dịu dàng”. Cho dù muốn chống cự cũng không ngăn được lực lượng của thú nhân sau khi cuồng hóa … …

- Rống, tất cả chiến sĩ hổ nhân nghe lệnh, chúng ta không thể lép vế được. Tất cả tiến lên.

Thống lĩnh Hổ Lâm Khắc nhìn quân đội của Nguyệt Sư đang điên cuồng tấn công kỵ binh nhân loại, hắn cũng không ngồi yên được nữa, dẫn theo các dũng sĩ hổ tộc tiến lên chém giết.

Chiến tranh là như vậy, thật tốt! Đánh thoải mái, quân địch chán nản, chiến lợi phẩm nhiều!

Hổ Lâm Khắc hiện tại đã tin rằng những thứ xa hoa của Nguyệt Sư chính là chiến lợi phẩm của hắn.

Mất đi ý chí chiến đấu, kỵ sĩ nhân loại nhanh chóng bị thủ hạ của Nguyệt Sư hạ gục. Ngay khi đám kỵ binh này vừa bị tiêu diệt, phía xa xuất hiện một đám đen.

- Mau xem người đang tiến đến đây là ai.

Nguyệt Sư nắm chắc thanh cự kiếm nói.

- Là tộc nhân của chúng ta.

Bên cạnh Nguyệt Sư, một chiến sĩ Ưng tộc nói, ánh mắt của hắn so với thú tộc khác còn sắc bén hơn nhiều:

- Tuy nhiên, hình như bọn họ đang chạy trốn. Mẹ nó! Phía sau là liên quân nhân loại! Còn có cả ma pháp sư!

- Tại sao lại như vây!

Nguyệt Sư cắm răng, hiện tại cạm bẫy dùng đã gần hết. Mẹ nó, sớm không đến chậm không đến. Bây giờ ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, chỉ có cách là dùng cứng đấu cứng! Nghĩ như vậy, Nguyệt Sư rống to:

- Đoàn 3, chuẩn bị ngăn cản!

- Rõ!

Thành viên đoàn 3 cũng phát hiện tình huống so với bình thường không giống. Mọi người nắm chặt vũ khí trong tay.

Lúc này, ở trong đoàn đội, Hổ Cương vừa nghe được truy binh của nhân loại đang tiến đến đây, trong đó có cả ma pháp sư nhân loại. Lập tức, trong mắt hắn lóe lên sự sợ hãi rồi phất tay với đám thân tín của mình, lén lút lui ra đằng sau.

Tuy nhiên, khi chuẩn bị trốn đi, Hổ Cương chợt nhớ tới điều gì đó. Hắn hướng tới mấy tên thân tín của mình vẫy vẫy tay rồi đi đến chỗ của Hồ Mị Nhi.

Vừa rồi khi Hồ Mị Nhi ra tay hắn cũng thấy được. Hiện tại, chạy trốn mang theo một tế tự có lợi với bọn họ.

Xuyên qua đoàn người, Hổ Cương mang theo thân tín của mình đến trước mặt Hồ Mị Nhi.

- Tiểu cô nương hồ tôc!

Hổ Cương tới sau Hồ Mị Nhi khẽ nói.

Hồ Mị Nhi quay đầu lại nhìn hắn rồi nhíu mày. Nàng nhớ rõ tên hổ nhân này sáng nay đã muốn cướp vật gì đó của lão hồ ly. Đối với loại người này, nàng không có hảo cảm.

- Tiểu hồ nữ, nàng nhân ra vật gì đây không?

Hổ Cương lấy từ trong người một lệnh bài bằng vàng.

- Không biêt.

Hồ Mị Nhi trả lời.

- Cô có phải tế tự không vậy?

Hổ Cương sửng sốt hỏi.

- Mắt ngươi mù à.

Hồ Mị Nhi không khách khí nói:

- Không nhìn thấy ta vừa sử dụng chiến ca à? Ta đương nhiên là tế tự.

- Là tế tự sao không biết vật này.

Hổ Cương nắm lệnh bài nói:

- Đâu là lệnh bài của Giáo hoàng trong Thú thần điện. Tất cả tế tự đều phải nghe lời người nào cầm lệnh bài này!

Hổ Cương đắc ý nói, phụ thân của hắn chính là Giáo hoàng đương nhiệm.

- Bây giờ ta muốn cô đi cùng chúng ta!

Hổ Cương cầm lệnh bài nói với Hồ Mị Nhi.

- Đi theo các ngươi? Làm gì?

Hồ Mị Nhi kinh hãi nhìn vẻ mặt của Hổ Cương. Nàng nhớ rõ lần nàng bị nhân loại bắt, vẻ mặt của bọn họ cũng y hệt như thế này.

- Hổ Cương điện hạ, không cần phải nói gì với nàng. Chỉ cần lệnh bài này, muốn mang nàng đi, không ai có thể nói gì.

Tên thân tín bên cạnh Hổ Cương nhìn vệt đen càng ngày càng tới gần vội la lên.

- Được rồi! Không còn thời gian nữa! Mang nàng đi!

Hổ Cương quát một tiếng, nhưng khi nói lời này hắn không khỏi nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Sư.

Nghe lệnh của Hổ Cương, nhóm người bên cạnh hắn tiến đến giữ lấy tay của Hồ Mị Nhi.

- A~~~! Các ngươi làm gì vậy!

Hồ Mị Nhi kêu to lên. Đồng thời, các chiến sĩ quân đoàn 3 cũng nhanh chóng vọt đến bên cạnh nàng, rút vũ khí chĩa về phía những hổ nhân kia.

Hổ Cương giơ lệnh bài lên nói:

- Các ngươi mù à! Không thấy vật này là gì sao? Ta mang nàng đi, ai dám can thiệp? Nếu can thiệp, các ngươi sẽ là kẻ thù của Thú thần điện!

- Hừ!

Lúc này, một tiếng hừ lạnh sau lưng hắn vang lên…