Nhìn mấy pháp sư lôi hệ phía dưới, Cao Lôi Hoa đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái từ tâm sinh ra! Cảm giác này mang theo một tia phẫn nộ, khinh miệt. Tiếp đó, tinh thần Cao Lôi Hoa tiến nhập một trạng thái kỳ lạ. Một cảm giác có thể nắm giữ mọi loại lôi điện sinh ra trong thiên hạ.
Cao Lôi Hoa từ từ nhắm mắt lại.
Im lặng trong một lát, Cao Lôi Hoa mở bừng hai mắt, đôi mắt màu vàng tím, đôi mắt của thần!
- Lấy danh nghĩa của ta, Lôi thần Cao Lôi Hoa!
Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn mấy tên pháp sư lôi hệ đang đối kháng với hắn. Cao Lôi Hoa biết cảm giác phẫn nộ vừa rồi đến từ đâu! Đó là từ thần cách của Cao Lôi Hoa! Thần cách của Lôi thần đã truyền đạt sự phẫn nộ tới Cao Lôi Hoa!
Dùng ma pháp lôi hệ để đối phó với Lôi thần, đây là sự sỉ nhục lớn nhất! Mà Cao Lôi Hoa chính là Lôi thần!
- Sỉ nhục thần linh, chỉ có diệt vong! Lôi điện chính là ta!
Cao Lôi Hoa bóp chặt tay phải. Dùng lôi điện tấn công Lôi thần, đây là chuyện buồn cười nhất thiên hạ! Lôi quang tuôn ra đầy trời, biểu hiện sự phẫn nộ của Lôi thần!
Bùm, bùm, bùm! Một loạt tiếng nổ vang lên. Sáu tên ma pháp sư lôi hệ vừa mới thi triển lôi quang cầu dường như thấy được chuyện khủng khiếp nhất trong cuộc đời, hai mắt trợn tròn kinh hãi. Sau đó, lôi quang cầu nổ liên tiếp từ hai tay bọn họ hướng ngược lại
Pháp sư lôi hệ tấn công Lôi thần, giống như nhổ nước bọt lên trời, cuối cùng nước bọt lại rơi trúng vào mặt!
- Chúng ta, cũng dám công kích thần của chúng ta.
Khóe miệng mấy tên ma pháp sư lôi hệ rỉ máu, đổ ầm ngã xuống. Trước khi chết, mấy tên ma pháp sư nói một câu mà không ai hiểu cả.
Vừa rồi, những người khác không nhìn thấy, chỉ có những tên ma pháp sư lôi hệ nhìn thấy. Đó chính là thần thể của Cao Lôi Hoa!
Một người khổng lồ một tay cầm kiếm, một tay cầm trượng, được lôi quang bao bố toàn thân.
Tay trái nắm trượng Thần phạt, tay phải cầm kiếm Tài quyêt! Đây là thần của những ma pháp sư lôi hệ - Lôi thần. Mấy tên ma pháp sư lôi hệ cười khổ rồi lần lượt ngã xuống đất. Tấn công chủ thần hệ của mình, thật là chuyện rất buồn cười.
Sự việc phát sinh quá đột ngột. Mất đi sự ngăn chặn của ma pháp sư lôi hệ, vô số lôi quang không hề lưu tình dội thẳng xuống nhóm cao thủ kia. Đám người đang không hề lo lắng, không hề chuẩn bị nên hoàn toàn không có lực lượng phản kháng.
Người theo người nối chân nhau biến mất khỏi thế giới này!
Cơn mưa lôi quang qua đi, đám cao thủ vừa rồi còn đứng đó đã biến mất, chỉ để lại trên mặt đất một cái hố to, sâu không thấy đáy.
Còn một người sống sót duy nhất đó là lão Kiếm Thánh hộ quốc. Từ lúc mấy tên pháp sư kia nổ tan xác, với kinh nghiệm phong phú của mình, lão liền triển khai đấu khí chạy ra xa. Cuối cùng may mắn thoát được một kiếp.
Cao Lôi Hoa lạnh lùng liếc nhìn tên Kiếm Thánh trong góc hoàng cung. Sau đó bảo Cầu Cầu vỗ cánh bay đi.
- Cao Lôi Hoa. Hắn chính là Cao Lôi Hoa.
Lão Kiếm Thánh nằm trên mặt đất thều thào lẩm bẩm. Đùi phải của hắn đã cháy đen. Cho dù hắn trốn như thế nào, nhưng có thể nhanh hơn lôi quang sao? Một chân hắn đã bị một đạo lôi quang đánh trúng. Cái chân này chắc chắn đã bị phế rồi.
- Trời ơi, không ngờ chúng ta lại muốn đối phó với một người như vậy. Chúng ta thật ngu ngốc.
Kiếm thánh kia thẫn thờ, thì thào nói:
- Chúng ta thật ngu ngốc. Dám động thủ với người như vậy. Chúng ta thật đần độn.
*******************.
Lúc này, ở bên kia, hồ nữ Hồ Mị Nhi từ từ cởi áo choàng của mình xuống, trùm lên người Nguyệt Sư. Vừa rồi Nguyệt Sư biến thân khiến quần áo trên người hắn bị rách hết.
- Chàng trai nhỏ, lần này chúng ta huề nhau.
Hồ Mị Nhi cúi đầu xuống hôn phớt một cái lên mặt Nguyệt Sư. Lần trước, hắn đã nhìn thấy hết thân thể mình, lần này mình lại nhìn thấy hết thân thể hắn.
- Chàng thanh niên này không tồi. Ta quả thật không nhìn nhầm người.
Hồ Mị Nhi mỉm cười, đung đưa chín cái đuôi sau lưng. Lúc này, nàng đã biến thành Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Từ lúc, nàng đem áo choàng trùm cho Nguyệt Sư, đến khi chín cái đuôi hiện ra, tất cả đều đập vào mắt mười một tên lính đánh thuê.
- Có chín cái đuôi?
Mười một tên lính đánh thuê kinh ngạc nhìn chín cái đuôi sau lưng hồ nữ.
- Cáp cáp! Chín cái đuôi. Chẳng lẽ lại biến dị? Dạng như này có thể bán được giá cao đó!
Một tên kiếm sĩ còn chưa cảm nhận được tình trạng, liếm liếm môi nhìn hồ nữ xinh đẹp trước mặt.
Hồ nữ biến dị đối với hắn mà nói thì giá trị càng nhiều.
- Ôi, không ngờ các ngươi dám quay lại nha!!
Hồ Mị Nhin quay đầu lại cười như chuông ngân với mười một tên lính đánh thuê, tiếng cười tràn đầy mị hoặc hấp dẫn.
Nghe tiếng cười này, mười một tên lính đánh thuê nuốt nước miếng ừng ực! Sự quyến rũ của hồ nữ đúng là không phải người thường có thể chịu đựng được. Chỉ đơn giản cười một cái mà thiếu chút đã câu mất hồn bọn chúng.
- Mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi.
Một tên chiến sĩ cầm búa từ trong đám lính đánh thuê đi ra. Vuốt cằm, cười dâm ô với hồ nữ.
- A, ngươi muốn ta theo ngươi ư?
Cửu vĩ hồ xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của mình:
- Nhưng mà, ta không thích diện mạo của ngươi. Ngươi nói xem, làm sao bây giờ ?
- Có nghe hay không, dâm nữ này ghét mặt của ngươi đấy!
Ở bên cạnh chiến sĩ cầm rìu, một tên lính đánh thuê cầm đao khác cười lớn rồi đẩy tên cầm rìu sang một bên, đi tới trước mặt Hồ Mị Nhi:
- Đến đây nào, mỹ nhân, theo ta đi thôi!
- Dâm nữ?
Ánh mắt của Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên trở nên lạnh lùng. Nàng ghét nhất bị gọi thế này. Từ bé đến lớn, nàng rất ghét kiểu xưng hô kiểu này:
- Không ai có thể gọi ta như vậy.
Giọng nói của Cửu Vĩ Yêu Hồ còn vang bên tai những tên lính đánh thuê thì một bóng người đỏ rực lao đến tên lính đánh thuê cầm trường đao tạo thành một tàn ảnh màu đỏ.
Hai tay Hồ Mị Nhi hóa thành trảo, sau đó cắm thẳng vào ngực tên lính đánh thuê cầm trường đao kia.
- Á?!
Tên lính đánh thuê không dám tin nhìn hồ nữ vọt đến trước mặt hắn trong nháy mắt. Sau đó hắn cúi xuống nhìn lại ngực của mình. Ở đó, có một cánh tay trắng mịn đã xuyên vào ngực hắn. Thậm chí hắn có thể cảm giác bàn tay mảnh khảnh kia đang nắm giữ trái tim mình!
- Thật là một trái tim bẩn thỉu.
Hồ Mị Nhi thản nhiên nói:
- Trái tim đã bẩn thế này rồi thì không cần cũng không sao, đúng không?
- Không , không! Ngươi không thể làm vậy!
Tên lính đánh thuê cầm trường đao kinh hoảng kêu lớn, bởi vì hắn đã có thể cảm thấy, bàn tay nắm trái tim hắn đang dần dần bóp chặt lại!
Bụp một tiếng. Tên lính đánh thuê kia cảm thấy trái tim yếu ớt của mình đã bị hồ nữ này bóp nát!
Hồ Mị Nhi kéo bàn tay ra khỏi ngực tên lính đánh thuê. Chầm chậm lau máu trên tay đồng thời, hai mắt tên lính đánh thuê trước mặt biến thành trắng dã, cả người đổ về phía sau.
Nhìn lên ngực tên lính tên lính đánh thuê vừa ngã xuống, có thể thấy rất rõ ràng một cái lỗ to bằng nắm tay. Dường như còn có thể thấy trái tim bị bóp nát trong đó.
- Mẹ ngươi, đồ kỹ nữ này!
Tên chiến sĩ cầm rìu điên cuồng hét lên, vung rìu chém xuống Hồ Mị Nhi!
- Kỹ nữ?!
Khóe miệng Hồ Mị Nhi cười lạnh.
- Hỏa!
Hồ Mị Nhi yêu kiều quát lên một tiếng. Hai tay vung lên, hai ngọn roi do hỏa nguyên tố hình thành xuất hiện trong tay Hồ Mị Nhi!
Hồ Mị Nhi quất hai ngọn roi lửa về phía tên chiến sĩ cầm rìu!
- Cuồng phủ, mau lui lại!
Tên lính đánh thuê cầm trọng kiếm nhìn hai ngọn roi lửa kia, trong lòng cảm thấy không ổn.
Nhưng đã muộn! Hai ngọn roi trong tay Hồ Mị Nhi đã quất trúng tên chiến sĩ cầm rìu.
Trong nháy mắt, tên chiến sĩ cầm rìu giống như một ngọn cây khô bị đốt cháy. Chỉ trong một lát, từ một chiến sĩ mạnh mẽ giờ này đã bị thiêu thành tro tàn!
Chín tên lính đánh thuê còn lại trợn trừng mắt nhìn hồ nữ trước mặt. Lúc này chúng cảm thấy mình giống như một bầy sói tìm thấy một con cừu ngon lành, nhưng chuẩn bị ăn thịt, thì đột nhiên lại phát hiện đây là một con cự long đội lốt cừu!
Đã không được ăn, mà lại bị cự long đánh chết mấy đồng bạn… ….
- Tất cả cùng lên hay là lùi lại?
Lúc này, tên đạo tặc đứng sau mọi người khẽ nói. Lực lượng của hồ nữ này đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn chúng.
- Mẹ nó, tất cả đều tại ngươi.
Tên chiến sĩ cầm trọng kiếm gầm lên với tên đạo tặc:
- Nếu không phải tại ngươi, chúng ta sẽ không trở lại, rồi lại gặp phải loại chuyện này!
Tên đạo tặc trầm mặc một lát, rồi ngẩng đầu lên nói dứt khoát:
- Được! Một khi đã như vậy, ta sẽ tiến lên!
Nói xong. Hắn chậm rãi tiến nhập trạng thái tiềm hành.
- Từ từ, ngươi muốn làm gì?
Tên chiến sĩ cầm trọng kiếm khẩn trương nói. Chỉ có điều hiện giờ đã không nhìn thấy bóng dáng của tên đạo tặc ở đâu cả!
Tên đạo tặc trong trạng thái tiềm hành từ từ tới gần Hồ Mị Nhi!
Mười thước, tám thước! Càng ngày càng đến gần hơn.
Trên mặt tên đạo tặc lộ ra một nụ cười đắc ý. Chỉ cần trạng thái của mình không bị nhìn thấy, thì đối với hồ nữ gầy yếu này, một đao là có thể giải quyết!
Nhưng đáng tiếc, hắn không nhìn thấy ánh mắt hồ nữ kia lóe lên một tia giảo hoạt!
Hồ Mị Nhi cố ý nhìn về phía mấy tên lính đánh thuê ở phía xa, nhưng khóe mắt nàng vẫn không ngừng liếc nhìn tên đạo tặc đang tiếp cận nàng!
Tên đạo tặc không phát hiện ánh mắt của Hồ Mị Nhi, vì hắn không dám nhìn tới đôi mắt màu đỏ kia.
Rốt cục hắn đã tiến đến phạm vi công kích! Hắn mỉm cười rồi tung mình lên, tay cầm dao găm nhằm hồ nữ đâm tới!
Nhưng, khi hắn cảm thấy thời điểm tốt nhất để động thủ thì cây roi lửa đã cuốn lấy hắn. Sau đó, hắn nhanh chóng cảm nhận được cơ thể mình đang bị thiêu đốt, giống tên chiến sĩ cầm rìu xấu số kia.
- Không biết rằng ánh mắt của cửu vĩ hồ có thể phá giải hết tất cả ảo thuật và ẩn thân thuật sao?
Thanh âm yêu mị của Hồ Mị Nhi vang bên tai tên đạo tặc. Chẳng qua, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ rồi.
Đinh. Chiếc dao găm rơi xuống đất còn tên đạo tặc đã bị ngọn lửa của hồ nữ đốt cháy thành tro bụi tan trong không khí rồi.
- Chạy đi!
Tên chiến sĩ cầm trọng kiếm quát to một tiếng. Những tên lính đánh thuê khác bắt đầu chạy trối chết lần hai.
Có điều, bọn họ có thể chạy được một lần, nhưng có thể chạy được lần thứ hai sao?
Hồ Mị Nhi cười lạnh một tiếng, tay phải phất mạnh chiếc roi lửa, cuốn lấy những tên lính đánh thuê còn lại!
Nàng không có dự định để những tên này còn sống, để rồi sau đó lại nhận những rắc rồi từ chúng một lần nữa.
Khi ngọn roi lửa quất vào mấy tên lính đánh thuê còn lại thì cũng là lúc trong không khí xuất hiện mấy ngọn đuốc người… …
Hồ Mị Nhi cười khẽ một tiếng, giải quyết xong mọi việc, nàng lại trở về bên cạnh Nguyệt Sư.
- Thái Thản sư tử, thú hoàng tái thế. Chàng trai trẻ, cuộc gặp gỡ giữa chúng thật sự là một giấc mộng. Nhưng ta sẽ ở bên cạnh cố gắng hết sức để giúp chàng. Trợ giúp chàng, đến khi chàng trở thành thú hoàng chân chính.
- Một ngày nào đó…
Hồ Mị Nhi ôm lấy Nguyệt Sư, giọng nói của nàng run run kèm theo một chút bất đắc dĩ.
Chỉ có thể giúp chàng trai nhỏ này cho tới ngày trở thành thú hoàng, một ngày náo đó, chỉ có thể, như vậy… …
Dường như nghe được tiếng của Hồ Mị Nhi, Nguyệt Sư trong hôn mê mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại không có nói ra.
Hồ Mị Nhi khẽ cười, ôm chặt chàng trai nhỏ này rồi nhẹ nhàng tựa vào người hắn.
Một lúc Hồ Mị Nhi cũng thiếp đi, bởi đây không phải bản thể của nàng, không thể khống chế thân thể này trong thời gian dài. Sau khi nàng ngủ say, chín cái đuôi sau lưng co rút lại, chỉ còn một cái ngoài cơ thể.
Nằm gần đó, đoàn trưởng đại nhân xem xong trận chiến đấu vừa rồi thì lệ đã rơi đầy mặt! Thật xúc động, Thú tộc có hy vọng phục hưng rồi!
Hung phấn qua đi, đoàn trưởng đại nhân cuối cùng thiếp đi vì mệt mỏi. Bởi vì có năng lực kháng độc nên sinh mệnh không bị nguy hiểm nhưng vẫn khiến cho hắn mệt mỏi. Đặc biệt là trúng độc xong hắn còn cố cuồng hóa. Vừa rồi xem xong trận đấu, hắn cũng yên tâm mà ngủ.
*************.
Nguyệt Sư từ từ mở mắt, hắn bị những tiếng ồn xung quanh đánh thức. Sau khi mở mắt ra hắn rất sửng sốt.
Chỉ thấy xung quanh có mấy tên lính đánh thuê bảo vệ cho thương đội tay cầm trường kiếm vây quanh hắn và Hồ Mị Nhi.
- Sao lại thế này? Các ngươi có ý gì?
Nguyệt Sư nhíu mày, theo quán tính cầm thanh trường kiếm của mình.
- Nói. Có phải ngươi giết đồng bạn của chúng ta đúng
không?
Một tên lính đánh thuê hung tợn nhìn chằm chằm Nguyệt Sư. Sau khi bọn họ tỉnh lại, liền phát hiện đồng bạn của mình thiếu mười hai người. Mà trong đó một tên cung thủ không ngờ bị vật nặng ép thành bánh thịt.
Nơi này không có người ngoài, hơn nữa vừa rồi có người bỏ thuốc vào thức ăn, lúc đó vừa vặn là Nguyệt Sư và hồ nữ lại ăn thức ăn riêng.
Lập tức, mọi ánh mắt của họ đều tập trung về phía Nguyệt Sư và Hồ Mị Nhi.
Dưới tình huống này, người đầu tiên bọn họ hoài nghi chính là Nguyệt Sư.
- Nói! Có phải ngươi giết đồng bạn của chúng ta đúng không?
Một tên cao to điên cuồng hét:
- Nếu không đừng trách cái rìu của ta vô tình!
Trong lúc nhất thời, Nguyệt Sư cũng không biết giải thích thế nào cho tốt. Chỉ có thể cười khổ nhìn nhóm lính đánh thuê này…