Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 186: Thú nhân vương giả trời sinh




Đuôi của Tĩnh Tâm quấn quanh Cao Lôi Hoa, đây là lần đầu tiên của Tĩnh Tâm, cũng là lần đầu của Cao Lôi Hoa. Đồng thời, đối với Cao Lôi Hoa mà nói thì lần đầu tiên này rất đặc biệt. Có thể nói là trừ Cao Lôi Hoa ra, không một nhân loại có thể 'hưởng thụ' lần đầu tiên như vậy.

Tĩnh Tâm không cho Cao Lôi Hoa xem hạ thể của nàng. Nàng dùng đuôi của ' mình giết chặt phần thân dưới của Cao Lôi Hoa. che kín hoàn toàn chỗ hai người

kết hợp.

- Cao... Lôi... Hoa.

Giọng nói dụ hoặc của Tĩnh Tâm lại vang bên tai Cao Lôi Hoa:

- Từ giờ phút này, anh là của riêng mình em.

- Em. bây giở cũng là 'độc quyền' của anh.

Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm. từ chỗ ấy ấy lại truyền tới cảm giác tiêu hồn. Cái lạnh buốt của nước biển cùng với khí tức băng giá trên người Tĩnh Tâm nhưng vẫn khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy ấm áp. Làm Cao Lôi Hoa 'lên mây'.

Cao Lôi Hoa xoay người đè Tĩnh Tâm xuống chỉếm thế chủ động, hôn lướt từ cổ lên mặt của Tĩnh Tâm.

- Bây giở. em cũng là người duy nhất của anh sao?

Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm khê chớp rồi nàng lập tức nở nụ cười. Nàng chưa từng hỏi chuyện trước kia của Cao Lôi Hoa. nếu Cao Lôi Hoa muốn nói thì sẽ tự nói, nàng cũng không cần phải hỏi. Trong lòng mồi người đều có góc riêng tư. cũng bởi vì giữa hai người có những bí mật nho nhỏ thi mới khiến cho nửa kia cảm thấy thần bí. Nếu cả hai đều đem bí mật trong lòng thổ lộ ra hết thì liệu họ có đi hết cuộc hành trinh khám phá lẫn nhau hay không.

Về điểm này thì Tĩnh Tâm và Cao Lôi Hoa đều có chung cách nghĩ. Nếu cứ tò mò quá mức thì cũng tức là không tin tưởng lần nhau.

- Cao. Lôi Hoa.

Tĩnh Tâm nằm bên người Cao Lôi Hoa thỏ thẻ:

- Từ giờ phút này. em nên gọi anh là gi?

- Gọi anh là honey đi.

Cao Lôi Hoa cười ha hả, đôi tay lại đang du ngoạn nửa trên Tĩnh Tâm. vậy cá trên người Tĩnh Tâm cọ cọ vào cơ thể Cao Lôi Hoa làm hắn có cảm giác thật khó mà tả nồi. (NB: Cái này em cũng chịu không biết tả :D)

Có lẽ là do lần đầu. Cùng có thể do cả hai đều là kiên cường; dũng mãnh. Nên cả hai vẫn duy trì sự ngọt ngào mê ly rất lâu

Cũng không biết bao lâu, Cao Lôi Hoa thở gấp gáp:

- Tĩnh Tâm.

- Ưmmm.

Tĩnh Tâm khẽ rên lên, đồng thời đuôi càng siết chặt.

Cuối cùng; cà hai người rên ri thoải mái vì cũng đạt 'đinh' khoái lạc.

- Phù- phù-

Tĩnh Tâm thở sấp, rồi lẳng lặng tựa vào trong lòng Cao Lôi Hoa, nửa dưới của cả hai vẫn không tách ra.

Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm từ từ ngồi dậy. Lúc này Tĩnh Tâm chỉ để lại chóp đuôi nhúng vào trong nước để tránh việc thiếu nước mà biến trở lại hai chân

. ,

Sau khi ngồi dậy, Cao Lôi Hoa lây một tấm áo choàng trong nhân không gian ra. khoác lên người cả hai.

Vừa rồi hưng phấn trong con mê say tình ái quá nên quần áo của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm đều bị ném xuống nước...

Qua cơn 'mây mưa', trên mặt Tĩnh Tâm thoáng hiện lên một phong thái mị hoặc, yêu kiều. ướt át. Tĩnh Tâm bây giờ, càng làm Cao Lôi Hoa chết mê chết mệt.

- Ưa, cái áo choàng này là chiếc lúc xưa sao?

Tĩnh Tâm thấy chỉếc áo choàng quen quen, tay sở qua áo choàng nói.

- ừ, chính là tấm áo đó. Cao Lôi Hoa cười ha hả nói:

- Lúc ấy ở trên đảo anh không có mặc gì, em đã đưa tấm áo này cho anh, anh vẫn giữ cho đến giờ.

Cao Lôi Hoa hơi vén chiếc áo lên nói:

- Lúc ấy, anh trần truồng đến thế giới này. Bây giở, anh cũng trần... truồng như vậy luôn... ha ha.

- Lôi Hoa.

Nàng khẽ vuốt mái tóc bạc của anh. nàng đang hồi tưởng lại những thời điểm hai người gặp nhau. Lúc ở trên đảo, Cao Lôi Hoa trông thật nhếch nhác, về đến nhà Tĩnh Tâm thì lại bị mấy đứa nhỏ chê là gã công tử bột. Rồi lúc ngăn mình tát Saaga. Còn nữa, có đôi khi mình rất vô tình với anh.

- Làm sao vậy?

Cao Lôi Hoa ôm Tĩnh Tâm ngắm nhìn những vì sao sáng trên bầu trởi. Bầu trởi ban đêm thật lung linh, làm tâm hồn Cao Lôi Hoa cảm thấy thư thái.

- Không có gì. Tĩnh Tâm khẽ lắc đầu:

- Lôi Hoa à, em không thể nói.

-ừh

Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm không nói cũng không sao, đó chẳng phải cũng là một nguyên nhân Cao Lôi Hoa thích Tĩnh Tâm hay sao chứ:

- Em nhìn những vì sao trên trời kìa, chúng thật đẹp phải không? Cao Lôi Hoa chỉ lên trời.

- Em thấy.

Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên nhìn.

- Bầu trời đầy sao nhưng cũng không có một ngôi sao có thể nói... Cao Lôi Hoa cười nói:

- Nhưng ngôi sao đó không biết nói nhúng vẫn rất xinh đẹp. Tĩnh Tâm, em cũng như thế đó.

- Cảm ơn anh, Lôi. Tĩnh Tâm mĩm cười.

- Mỗi một ngôi sao lấp lánh trên cao kia đều có một thế giới như đại lục của chúng ta đó.

Cao Lôi Hoa thì thào.

- Mỗi ngôi sao đều là một thế giới sao? Làm sao anh biết thế? Tĩnh Tâm hỏi.

- Nhà của anh, có thể là một ngôi sao trên bầu trời cao kia. Cao Lôi Hoa nhìn Tĩnh Tâm đang nằm trong lòng mình:

- Đêm nay. hai ta over-night ở đây đi. Tối nay anh không cho em về đâu.

, chỉếc đuôi của nàng quẩy nhẹ trong nước

-Vâng!

Tĩnh Tâm khẽ sật đầu

***************

Sáng hôm sau, Cao Lôi Hoa mở mắt ngắm nhìn Tĩnh Tâm trong lòng mình.

Đúng vậy, hôm qua không phải là mơ. Cao Lôi Hoa mĩm cười nhìn Tĩnh Tâm,

sau đó nhìn lướt xuống phía dưới

Lập tức. Cao Lôi Hoa cảm thấy mũi mình nóng lên, cả đêm qua, Tĩnh Tâm như chú mèo cuộn tròn rúc vào trong lòng Cao Lôi Hoa.

Không còn tiếp xúc với nước biển, chỉếc đuôi cá của Tĩnh Tâm lại biến thành một đôi chân dài trắng nõn nà, tại địa phương chừ 'Y' là một vùng trắng xóa. Dưới một chút, hơi gồ gồ lên, gợi cảm mê người. Đã có ai được quan sát chỗ kia của mỹ nhân ngư có lông hay chưa??

-Ý?

Mi mắt Tĩnh Tâm hơi giật giật, sau đó đôi mắt màu lam mở bừng ra.

- Dậy nào, chúng mình về nhà thôi.

Cao Lôi Hoa có phần lúng túng nói với Tĩnh Tâm.

- Vâng

Tĩnh Tâm đáp, chẳng qua khi nàng đứng lên thì mặt đỏ au.

Quần áo Cao Lôi Hoa không có, thì làm sao nàng còn quần áo cơ chứ?

Tĩnh Tâm ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa chằm chằm.

- Hắc hắc!

Cao Lôi Hoa hiểu ngay ý Tĩnh Tâm, mở nhẫn không gian ra tìm kiếm. Cuối cùng, Cao Lôi Hoa lôi ra được một bộ y phục màu trắng của võ sĩ.

— - * — —

Cao Lôi Hoa đem bộ đồ cho Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm nhận lấy bộ đồ. Sau đó từ trong lòng Cao Lôi Hoa đứng lên. Trong phút chốc, những đường cong hoàn mỹ của Tĩnh Tâm hiện ra trước mặt Cao Lôi Hoa. Ánh mặt trời chỉếu lên trên người Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm khẽ vuốt mái tóc dài rồi mặc bô trang phúc màu trắng trước mặt Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa ngẩn tò te nhìn Tĩnh Tâm dưới ánh mặt trời. Lúc này, Tĩnh Tâm đẹp tựa như nữ thần 'Venus' trên địa cầu.

Tĩnh Tâm mặc quần áo xong quay lại nhìn Cao Lôi Hoa.

Thấy bộ dáng Cao Lôi Hoa như người mất hồn, Tĩnh Tâm mĩm cười. Sau đó

ngồi xuống, lấy một bộ đồ trong nhẫn không gian của Cao Lôi Hoa, giúp hắn mặc

quần áo.

Mặt trời lên cao.

Cao Lôi Hoa ôm bờ eo thon của Tĩnh Tâm:

- Bám chắc chưa.

Tĩnh Tâm gật gật đầu.

Cao Lôi Hoa hơi dậm chân phải một cái rồi cả hai người bay lên trời. Trước đó, Cao Lôi Hoa vẫn cúi nhìn bãi đá ngầm không nỡ xa rời.

Chính chồ này đây, lần đầu tiên Cao Lôi Hoa đã trở thành một người đàn ông đích thực. Một nơi kỷ niệm đầy ý nghĩa. Hôm nào rảnh rồi phải đem khối đá này về nhà mới được.

*****************

Về tới nhà, Cao Lôi Hoa đẩy cổng chính ra.

Không ngờ tất cả mọi người trong nhà đều cùng ngồi một chỗ, dường như đang chờ hắn về. Cao Lôi Hoa tinh ý nhìn thấy, ngoại trừ Nguyệt Sư và hồ nữ kia, mọi người đều ngồi cùng nhau.

"Không phải chờ xét xử ta đó chứ?" Cao Lôi Hoa thầm nghĩ, rồi trong lòng ngầm xem có cách nào ứng phó cuộc xét xử này không.

- Sao vậy? Mới sáng sớm mà tụ tập đông đủ thế?

Cao Lôi Hoa nhìn lên đồng hồ ma pháp, vẫn còn chưa đến sáu giờ.

- Ba, Nguyệt Sư mất tích rồi. Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên nói với Cao Lôi Hoa:

- Đêm qua còn thấy. vậy mà sáng nay đã không thấy. Cả cái vị hồ nữ mà bữa trước ba cứu về cũng không thấy đâu luôn.

- Nguyệt Sư? Mất tích? Cao Lôi Hoa nhíu mày:

- Hay là hai người đó đi dạo đâu đó?

- Không đâu, lâu rồi mà. Nguyệt Nhị nói:

- Nếu Nguyệt Sư có đi ra ngoài cũng sẽ thông báo với bọn con một chút chứ, đằng này lại không nói gì rồi đi luôn.

- Tra Lý, ngươi có biết Nguyệt Sư đi đâu không?

Cao Lôi Hoa suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên hỏi Tra Lý.

Tra Lý lắc đầu. mới sáng sớm hắn cũng bị đánh thức, sau đó lại nghe nói Nguyệt Sư mắt tích.

Cao Lôi Hoa lại quay đầu nhìn mẹ vợ Tĩnh Âm và Hài hoàng Poseidon. Hai vợ chồng họ cũng lắc đầu.

- Thằng bé Nguyệt Sư này không thể mất tích như vậy được. Cao Lôi Hoa nhíu mày

- Trước khi Nguyệt Sư mất tích có nói hay làm việc gi đặc biệt không?

- Không biết, hoàn toàn mù tịt.

Tra Lý thở dài nói. Ngày hôm qua Vong Linh Đại trường lão vì muốn đẩy nhanh tốc độ, nên bây giờ vẫn còn ở trong phòng thí nghĩệm. Mà hắn cũng sơ ý, ngay cả Nguyệt Sư đi ra ngoài lúc nào cũng không biết.

- Thằng bé này, thật là lắm chuyện. Cao Lôi Hoa nhăn mặt:

- Đại trường lão chưa đi ra sao? Ta đi hỏi lão, chỉ e là phải cần tới năng lực tình báo của tổ chức tình báo kia rồi.

- Đạo sư Cao Lôi Hoa! Đạo sư Cao Lôi Hoa!

Lúc này. ở ngoài cửa vang lên một giọng nói quen tai, giọng nói này Cao Lôi Hoa cỏ nghe qua lúc vào thành.

Người đang kêu đó là học sinh Mike Jackson, cũng chỉ có nó mới kêu Cao Lôi Hoa như vậy.

Cao Lôi Hoa quay đầu. Vừa lúc vị học sinh đó chạy như điên tới trước Cao Lôi Hoa:

- Đạo sư Cao Lôi Hoa, em có tin tức muốn báo cho ngài đây.

- Chuyện gì? Cao Lôi Hoa hỏi.

- Vâng. Là chuyện hoàng cung bị cháy với vụ chiến tranh lần này. Mike Jackson đứng trước người Cao Lôi Hoa nói:

- Lần trước ngài vào thành có hỏi em biết vì sao có chỉến tranh không? Ta đã biết rồi. hiện giở, đế quốc chúng ta đang chuẩn bị khai chiến với đế quốc thú nhân!

- Đế quốc thú nhân? Khai chiến?

Cao Lôi Hoa trợn trừng mắt, hắn cảm tháy mình như hiểu được một vài điểm:

- Vì sao lại khai chỉến với đế quốc thú nhân chứ