Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 127: Cảm xúc mãnh liệt




Cao Lôi Hoa chùi chùi máu mũi mình. Vừa mới mong được nhìn ngắm lại hai ‘nụ hồng’ mê người kia, ai dè liền ngay đó Tĩnh Tâm cởi áo ‘show hàng’ cho hắn coi. Điều này trực tiếp làm cho Cao Lôi Hoa như bị tăng xông não, thiếu chút nữa ngất lịm.

Nhìn dáng điệu của Cao Lôi Hoa hiện giờ, Tĩnh Tâm đỏ bừng mặt giậm giậm chân, trông cái vẻ mặt của Cao Lôi Hoa là đủ để biết hắn đang nghĩ tới cái gì. Tĩnh Tâm liền thò chân vừa dẫm vừa nghiến bàn chân của Cao Lôi Hoa!

- Đừng!!

Cao Lôi Hoa kêu rên lên, tuy rằng khá là đau nhưng hắn vẫn cố nhịn không kêu to lên.

Tĩnh Tâm bất mãn kéo lỗ tai Cao Lôi Hoa lại, để hắn cúi đầu quan sát rõ bộ ngực của mình.

Dưới ánh trăng, cuối cùng Cao Lôi Hoa cũng thấy rõ ràng trên hai điểm nhũ câu của Tĩnh Tâm có cái gì đó khác thường.

Một chất lỏng màu trắng ngà, lại tỏa mùi hương. Là sữa mẹ! Ý thức của Cao Lôi Hoa lúc này mới sáng tỏ.

- Tĩnh Tâm, chẳng…chẳng lẽ thành công! Lẽ nào ‘Âm hồn thảo’ thành công rồi ư!

Cao Lôi Hoa lập tức gạt bay ý nghĩ dâm đãng trong đầu, hưng phấn hỏi to Tĩnh Tâm.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu. Đúng vậy, thành công rồi, ‘Âm hồn thảo’ mà Cao Lôi Hoa trăm cay nghìn đắng mới tìm được rốt cuộc đã thành công! Lúc nửa đêm, vốn Tĩnh Tâm đã đi ngủ rồi thì đột nhiên cảm thấy ngực của mình có cảm giác căng phình, cái cảm giác này giống hệt lần trước khi uống canh gà, chỉ có điều lần này cảm giác còn mãnh liệt hơn. Lần trước ngực chỉ có tưng tức chút xíu thôi, nhưng lần này căng phình tới mức Tĩnh Tâm đau nhức lâm râm.

Từ trước tới giờ Tĩnh Tâm chưa từng trải qua cảm giác như này nên lập tức luống cuống, nàng không biết thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì. Mà đối với những cái gì không hiểu rõ thì con người thường có tâm lý sợ hãi. Giữa lúc hoang mang, trong đầu Tĩnh Tâm liền nhớ ngay tới một người – Cao Lôi Hoa!

Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của nàng là phải đi tìm Cao Lôi Hoa. Nàng luống cuống bò dậy, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, mặc nguyên áo ngủ đi tới gõ cửa phòng Cao Lôi Hoa. Chẳng qua không ngờ khi đó vừa đúng lúc Cao Lôi Hoa và Tra Lý đi ra ngoài nên không có ở trong phòng. Gõ bao lâu mà cũng không có động tĩnh gì, Tĩnh Tâm lại càng lo lắng cho thân thể của mình. Dưới tình huống ấy nàng hoàn toàn không nghĩ tới là phản ứng của ‘Âm hồn thảo’, bởi vì nàng vẫn cho rằng nó không có tác dụng gì cả.

Tĩnh Tâm đứng trước cửa phòng Cao Lôi Hoa mà lòng dạ bồn chồn. Đến khi tưởng chừng như nỗi sợ hãi khiến nàng bật khóc thì vừa vặn Cao Lôi Hoa xuất hiện. Nhưng mà đột xuất Cao Lôi Hoa lại mang về một cô bé, nên Tĩnh Tâm đành phải giúp hắn chuẩn bị cho cô bé kia một gian phòng. Sau khi xong xuôi hết thảy, Tĩnh Tâm mới kéo Cao Lôi Hoa ra phòng sau. Chuyện kế tiếp phát sinh trong cái phòng này khiến Cao Lôi Hoa phụt cả máu….

Lúc này Cao Lôi Hoa vui sướng ngắm nhìn đôi nhũ câu màu hồng này mà không hề có ý nghĩ nào trong đầu. Có, có chăng chính là sự hưng phấn và vui sướng vì đã thành công!

- Cuối cùng, cũng không phụ công bao vất vả của ta!

Cao Lôi Hoa vô cùng xúc động.

Tĩnh Tâm đỏ bừng gật gật đầu. Nàng không thể nói chuyện, cho nên không có cách nào miêu tả tình trạng của mình cho Cao Lôi Hoa thấy. Do đó cuối cùng nàng không thể làm gì khác là để hắn tận mắt xem bộ ngực của mình, như thế Cao Lôi Hoa mới có thể hiểu được tình trạng của mình. Nhưng sau khi làm xong chuyện này rồi, cả người Tĩnh Tâm nóng bừng như ‘thợ điện Quỳnh Phụ bị bắt phơi nắng’. Chính nàng cũng không thể ngờ được mình lại chủ động cởi áo trước mặt Cao Lôi Hoa?!

- Thành, thành công! Cuối cùng ta đã thành công rồi!

Cao Lôi Hoa đột nhiên tiến lên, ôm chặt lấy Tĩnh Tâm, xoay tròn tại chỗ!

- Ta thành công rồi, rốt cuộc ta thành công rồi!

Cao Lôi Hoa không hề để ý tới có thể gây ầm ĩ tới mọi người trong nhà, vui sướng ôm lấy Tĩnh Tâm quay tròn trong phòng.

May mắn là phòng ốc trong nhà Tĩnh Tâm được bố trí khá đặc biệt. Tiếng động trong phòng này không dễ dàng vang tới các phòng khác, tuy rằng giọng nói của Cao Lôi Hoa hơi lớn một chút, nhưng cũng chưa ầm ĩ tới mức đánh thức mấy người đang ngủ say kia.

Nhưng mà Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa ôm xoay tròn thì càng đỏ mặt hơn. Vừa rồi, sau khi cởi cúc áo, nàng còn chưa kịp cài lại! Mà lúc này Cao Lôi Hoa lại đang ôm chặt eo của Tĩnh Tâm. Chiều cao của nàng cũng xấp xỉ với Cao Lôi Hoa.

Cho nên, ngực của Cao Lôi Hoa vừa vặn cùng vị trí với bộ ngực của Tĩnh Tâm. Khi ôm và xoay vòng tròn thì cũng không ảnh hưởng quá lớn, bởi vì thân hình của Cao Lôi Hoa phải hơi ngửa ra sau thì mới xoay được, do đó đầu của Cao Lôi Hoa cũng ngửa ngược với mặt của Tĩnh Tâm. Nhưng sau vài vòng, Cao Lôi Hoa cũng hết đà, vì thế theo quán tính đầu của hắn thẳng lại, nhích gần về phía trước!

Cú áp sát này làm cho môi của Cao Lôi Hoa ‘không cẩn thận’ chạm vào ngực của Tĩnh Tâm.

- Ưm~~

Tĩnh Tâm khẽ rên rỉ, lúc này nàng cảm thấy vú của mình vô cùng mẫn cảm. Phát chạm này của Cao Lôi Hoa lập tức khiến cho cả người nàng run rẩy như bị điện giật kèm theo đó là tiếng rên phát ra từ cổ họng.

Tĩnh Tâm cũng không nghĩ được gì nhiều, ôm chặt lấy đầu Cao Lôi Hoa, khiến cho đầu của hắn ép chặt lên bộ ngực của mình.

Cao Lôi Hoa sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng gì thì đầu của hắn đã bị Tĩnh Tâm quơ lấy, áp lên ngực của Tĩnh Tâm. Hơn nữa, cái miệng của hắn ‘không cẩn thận’ lại ngậm trúng cái gì gì đó to như hạt đậu, ngay tức khắc, một chất lỏng ngòn ngọt bắn thẳng vào trong miệng của hắn…

Sáng sớm hôm sau.

Mới hơn 5h một chút, mà Cao Lôi Hoa đã bật dậy khỏi giường. Chuyện tình đêm qua giống như một giấc mộng, thậm chí Cao Lôi Hoa còn không nhớ rõ khi nào thì mình và Tĩnh Tâm mới tách ra, và làm sao mình leo lên giường ngủ được. Tóm lại, từ thời điểm đầu của hắn chạm vào ngực của Tĩnh Tâm thì trong đầu hắn lập tức trống rỗng.

Điều duy nhất biết được là, sau khi mình tách khỏi ngực Tĩnh Tâm cũng không có hành động gì tiếp theo.

Sau khi quay lại ngủ, Cao Lôi Hoa cảm thấy đầu trống rỗng với vô số tiểu thiên sứ hạnh phúc bay lượn.

- Quên đi, có muốn ngủ tiếp cũng không được. Cứ dậy làm bữa sáng trước đã.

Cao Lôi Hoa thở dài bất đắc dĩ, rồi nhảy khỏi giường.

“Bà mẹ trong thời kỳ có sữa thì lượng dinh dưỡng hàng ngày phải hấp thu bao gồm: 500~700g đường, 4 quả trứng loại 200g, 200~250g thịt, 50~100g đậu phụ, 250g sữa bò, 1~1,5l nước, 500g rau dưa. Trong đó các món ăn rau xanh không được ít hơn 250g”

Sau khi rời giường, Cao Lôi Hoa liền nhớ lại cách bổ sung dinh dưỡng cho các bà mẹ thời kỳ nuôi con bằng sữa. Tuy rằng ngày hôm qua ngây ngất trở về, nhưng Cao Lôi Hoa vẫn nhớ rõ một điều, đó chính là ‘Âm hồn thảo’ đã có hiệu quả, Tĩnh Tâm đã có sữa.

Do đó, ngay buổi sáng, Cao Lôi Hoa cấp tốc chuẩn bị đồ ăn và phương pháp khoa học nhất để bổ sung dinh dưỡng cho Tĩnh Tâm.

“Trứng 200g, loài chim ở dị giới này khá lớn, trứng của nó chắc cũng kém là bao. Thịt và nước thì đơn giản, vì có thể làm canh thịt là xong. Ừm, sáng sớm còn chuẩn bị sữa bò cho Tĩnh Tâm nữa, sau đó là rau xanh.”

Cao Lôi Hoa đi tới phòng bếp liền xem qua sách dạy nấu ăn một chút. Từ giờ tất cả đều vì phụ nữ có sữa làm trọng.

“À, đậu phụ có thể làm vào buổi trưa, buổi sáng sẽ là một suất trứng cộng thêm một phần canh thịt”.

Tay Cao Lôi Hoa hý hoáy dụng cụ làm bếp một cách siêu tốc. Trong tay Cao Lôi Hoa, mọi thứ từ rau củ, thịt, trứng cứ liên tục biến thành các món ngon.

- Ủa? Tiên sinh Cao Lôi Hoa? Sao ngài dậy sớm như vậy?

Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa ngoảnh đầu ra sau thì thấy thánh nữ Bích Lệ Ti đang kinh ngạc nhìn mình. Cũng phải, trong nhà này ngoại trừ thánh nữ thì còn có ai gọi mình là tiên sinh chứ.

- Làm sao thế? Sao lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?

Cao Lôi Hoa nhìn Bích Lệ Ti đang mắt chữ A mồm chữ O, cười nói.

- Tiên sinh biết làm thức ăn sao?

Bích Lệ Ti sửng sốt, dù sao trên thế giới hầu như không có nam nhân nào lại đi học nấu thức ăn cả.

- À, thế có gì là kỳ quái đâu.

Cao Lôi Hoa nhún vai:

- Nấu nướng là sở thích của ta mà.

Sau khi trải qua vài lần, Cao Lôi Hoa cũng đã quen cái vẻ mặt kinh ngạc của người khác khi thấy hắn nấu ăn rồi. Ở cái thế giới này, người ta không quen với việc thấy một cường giả nấu nướng trong bếp.

- Còn ngươi, nha đầu này, sao lại dậy sớm thế làm gì? Không ngủ thêm một lát? Chẳng lẽ là ngủ không quen sao?

Cao Lôi Hoa vừa chiên trứng vừa hỏi.

- Không, không phải, tôi ngủ rất ngon.

Bích Lệ Ti vội xua xua tay nói:

- Chỉ có điều, mọi ngày cứ vào sáng sớm thì việc quan trọng của tôi là phải cầu nguyện với Quang Minh thần. Sự từ ái của Quang Minh thần không nơi nào không có, dâng lên người những lời ca ngợi là việc cần phải làm.

- Ặc!

Cao Lôi Hoa rên rỉ bất đắc dĩ, đúng là ‘fan’ của Quang Minh thần có khác. Cao Lôi Hoa vốn cũng không ưa gì đám người này, đặc biệt là từ sau khi người của Quang Minh thần điện động tới con gái của hắn, hắn lại càng cảm thấy bất mãn.

Nếu không phải do ngại phiền phức, thì Cao Lôi Hoa còn muốn ‘tặng’ hẳn cho Quang Minh thần điện một cấm chú nữa. Chẳng qua nghĩ tới tình hình sau khi tiêu diệt Quang Minh thần điện thì Cao Lôi Hoa liền gạt bỏ cái ý tưởng ‘táo bạo’ này. Mặc dù xóa bỏ Quang Minh thần điện thì đơn giản, nhưng Quang Minh thần điện còn có đám tín đồ, đến lúc đó cái đám này có thể đem lại cho Cao Lôi Hoa những phiền toái mà khó có thể tượng tưởng được. Bích Lệ Ti cũng chợt nhớ tới sự ác của Cao Lôi Hoa với Quang Minh thần điện nên đứng im bên cạnh, không dám hé nửa lời.

- Được rồi, mọi thứ đã xong!

Cao Lôi Hoa đem tất cả bữa sáng đã chuẩn bị xong vào trong nồi, sau đó vặn nhỏ lửa để giữ nhiệt.

- Sắp tới giờ rồi.

Cao Lôi Hoa nhìn đồng hồ ma pháp trong phòng nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi cũng đi chuẩn bị đi. Buổi sáng chúng ta còn có chương trình nữa đó.

- Chuẩn bị cái gì cơ?

Bích Lệ Ti nghi hoặc hỏi.

- Tìm bộ quần áo thể thao nào mặc vào.

Cao Lôi Hoa nói:

- Chúng ta sẽ phải ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

- Tôi làm gì còn quần áo nào khác.

Bích Lệ Ti cười khổ nói:

- Hôm qua ngài đem thẳng tôi tới đây, ngoại trừ bộ quần áo đang mặc hiện giờ thì tôi làm gì còn có đồ gì khác đâu.

- He he, ta thật thiếu sót quá.

Cao Lôi Hoa rửa sạch tay rồi tháo tạp dề ra:

- Đi thôi, bọn nhỏ cũng sắp tỉnh rồi. Dáng người của ngươi cũng tương đồng với Nguyệt Nhị, đến lúc đó hỏi Nguyệt Nhị xem có bộ quần áo nào thích hợp hay không.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Đi theo ta, 6h rồi, gọi mấy đứa nhỏ dậy thôi…