Cực Phẩm Tông Sư

Chương 81




Chương 81

Lời Diệp Phong giống như sấm sét làm bùng nổ cả võ đài, khích lệ tinh thần mỗi khán giả người Hoa Hạ ở đây, bọn họ cảm thấy máu trong người mình sôi trào.

Lúc này tất cả mọi người đều bị kích động bởi khí thế trên người Diệp Phong.

Ở bên kia võ đài, Sato Kojiro tức giận chửi mắng: “Thằng khốn! Mày chỉ là một con kẻ nhỏ bé, bổn đại gia sẽ giết mày như giết chó!”

Vừa dứt lời, Sato Kojiro cầm chặt yêu đao trong tay, khí thế lên đến đỉnh điểm, không động thì thôi, động lại vô cùng kinh người.

“Cư Hợp – Bạt Đao Trảm”

Hắn vừa hét lên, yêu đao nháy mắt rút ra khỏi vỏ, sát ý mạnh mẽ cuốn sạch đất trời, nơi đây xuất hiện ánh đao khắp nơi, vạch ngang không trung.

Với cảnh giới Cửu Phẩm đỉnh cấp của Sato Kojiro, nội kình bên ngoài vừa phóng ra đã tạo thành Đao Mang màu đen, như tử thần giơ lưỡi liềm lên, chém thẳng vào đầu Diệp Phong.

Sato Kojiro tức giận ra tay, chiêu này có tốc độ nhanh như điện, mang theo khí thế chém trời phá đất, võ giả Cửu Phẩm thông thường khó có thể địch lại.

Cho dù cách một khoảng, Diệp Phong vẫn có thể cảm nhận được sát ý ngưng đọng lại.

Nhưng cậu bây giờ không chỉ là người tu tiên Luyện Khí tam trọng, cơ thể cậu còn có sức mạnh đến từ ông Ngụy, thanh kiếm dài trong tay còn là thanh Thất Tinh Long Uyên trong truyền thuyết.

Mặc dù Diệp Phong chưa từng học kiếm pháp, nhưng sau khi cậu lĩnh ngộ được sức mạnh của Thanh Long, cậu dường như có được sự cảm ứng huyền diệu với Thất Tinh Long Uyên trong tay, người đi theo kiếm, bất giác Thất Tinh Long Uyên đã dẫn dắt cậu cách dùng kiếm.

Ngay giâu sau, hai mắt Diệp Phong nhắm lại, dường như không nhìn nữa, đâm trường kiếm về phía trước.

Kiếm này như ngựa thần lướt gió tung mây, không để lại bất kỳ dấu vết gì, nhưng lại đâm trúng vào chỗ sơ hở duy nhất của yêu đao Muramasa.

“Coong!”

Lúc này kiếm Thất Tinh Long Uyên phát sáng ánh sáng vàng kim, ánh kiếm vàng kim lập tức khống chế Đao Mang màu đen.

Sato Kojiro chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn khiến hắn không thể phòng ngự truyền đến từ Thất Tinh Long Uyên khiến tay phải cầm đao của hắn run rẩy, suýt nữa không nắm vững được yêu đao trong tay.

Bất lực, hắn chỉ có thể lùi về sau mười mấy mét, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phong ở đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Lúc này, khán giả xung quanh nhìn Sato Kojiro lúc trước kiêu ngạo bây giờ chẳng thể giết chết Diệp Phong bằng một đòn, lần giao chiến này còn rơi xuống thế hạ phong thì không kìm được hân hoan reo hò:

“Người anh em, giỏi ghê, để cho tên người nước Oa kiêu căng này hiểu được thế nào gọi là công phu Hoa Hạ đích thực đi!”

“Cậu nhóc giỏi lắm! Thế mà được thần kiếm nhận chủ, chém chết thằng nhãi nước Oa đó đi!”

“Anh đẹp trai, anh mà thắng, người ta tối nay sẽ về nhà cùng anh, tùy anh muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”, một cô gái trang điểm xinh đẹp hét lớn.

Tuy nhiên đối mặt với mấy tiếng ồn ào này, Diệp Phong chẳng hề dao động, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sato Kojiro, không dám sơ suất.