Cực Phẩm Tông Sư

Chương 70




Chương 70

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, quét qua mọi người trong khán phòng, trầm giọng nói:

“Tại hạ Quách Nhạc, là đệ tử của Thiếu Lâm, chuyên luyện Kim Chung Tráo thần công, là võ giả cảnh giới Bát Phẩm!”

Khi nhắc đến “Bát Phẩm”, giọng của Quách Nhạc cao hơn một chút, vang dội và mạnh mẽ, khí phách đầy vẻ đắc ý.

Mọi người trong võ đài nghe vậy càng kinh hãi hơn, không ngờ võ giả đầu tiên lên lôi đài lại có thực lực mạnh đến vậy.

Võ giả phân làm Cửu Phẩm, mỗi Tam Phẩm là một bờ vực lớn.

Cho dù một người bình thường tu luyện cả đời, nếu không có duyên hay thiên phú thì cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Lục Phẩm mà thôi.

Võ giả Thất Phẩm đã có thể coi là cao thủ trong hàng trăm người, muốn thăng cấp lên, độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân.

Mà bây giờ người đầu tiên lên võ đài lại là một cường giả Bát Phẩm, điều này khiến rất nhiều võ giả cấp thấp muốn ăn hôi hoàn toàn từ bỏ ý định!

Nếu như nói Quách Nhạc chỉ là một võ giả Bát Phẩm bình thường, thì những người khác sẽ không tuyệt vọng như vậy.

Bởi vì sau khi biết được có thần binh xuất thế, cao thủ cả Tô Hành, và thậm chí là tất cả thành phố xung quanh đều đến đây, trong đó có không ít cường giả nằm ở cảnh giới Bát Phẩm.

Nhưng Quách Nhạc lại tu luyện thần công “Kim Chung Tráo” của Thiếu Lâm.

Kim Chung Tráo là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, được mệnh danh là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất.

Một khi tu luyện thành công, xương cốt phần ngực và lưng sẽ gắn lại với nhau, tựa như trời sinh một khối, không bàn về quyền cước, cho dù là đao kiếm cũng không thể khiến hắn bị thương, da thịt cơ bắp bên ngoài sáng bóng như kim loại vừa nhìn là biết là sử dụng Kim Chung Tráo.

Nếu như luyện đến mức cao nhất thì sẽ đạt đến trình độ kim cương bất hoại, bách độc bất xâm, không cần động võ cũng có thể vô địch thiên hạ!

Mà bây giờ, Quách Nhạc để lộ cánh tay màu vàng nhạt, đủ để chứng minh hắn đã luyện được thần công Kim Chung Tráo đến cảnh giới thành công.

Trừ phi là võ giả Cửu Phẩm, vận dụng tuyệt đối sức mạnh mang tính áp đảo, còn không cho dù là võ giả cùng cảnh giới, đừng nói đến việc đánh bại hắn, ngay cả gây tổn thương cho hắn cũng khó như lên trời.

Ngay lúc này, dưới võ đài vang lên tiếng cười khẩy: “Hừ… Kim Chung Tráo tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc là thần công vô địch đâu. Lão phu sẽ cho cậu thấy!”

Ngay giây sau một ông lão lao lên, nhảy lên võ đài.

Chỉ thấy ông ta mặc đồ đen, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Đầu tóc bạc phơ, trên mặt không có nếp nhăn, hai mắt sắc bén như chim ưng, huyệt Thái Dương cao cao nổi lên, vừa nhìn đã biết công lực phi phàm.

“Ưng Trảo Môn, Hạ Phi Hồng, võ giả Bát Phẩm, xin thỉnh giáo!”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền kêu lên: “Đây chẳng phải Hạ chưởng môn của Ưng Trảo Môn sao? Nghe nói Ưng Trảo Công của ông ấy đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, đủ để xuyên qua kim loại, phá vỡ đất đá, chỉ một vuốt là khiến đối thủ chết chắc!”

“Đúng vậy! Hạ chưởng môn mười mấy năm trước đã đạt được đến cảnh giới Bát Phẩm, bây giờ chỉ còn cách Cửu Phẩm một bước thôi, biết đâu có thể chiến thắng tên Quách Nhạc kia!”

“Chưa chắc! Theo tôi thấy, chắc Kim Chung Tráo của Quách Nhạc vẫn mạnh hơn một chút”