Cực Phẩm Tông Sư

Chương 62: Chiếm ưu thế




Giữa Diệp Phong và Chiến Thiên Qua có nhiều mối quan hệ đan xen.

Lúc đầu khi ở võ đài thế giới ngầm, đối mặt với Sato Kojiro kiêu ngạo, Diệp Phong đã chủ động lên võ đài để đánh, nhờ vào sức mạnh của ông Ngụy đã giết được hắn bằng thanh kiếm của mình, nhờ đó có được kiếm Thất Tinh Long Uyên mà Chiến Thiên Qua cất giữ.

Sau đó thậm chí Chiến Thiên Qua còn tặng cho Diệp Phong câu lạc bộ Thanh Đằng có giá trị hai ba tỷ.

Mặc dù Diệp Phong biết Chiến Thiên Qua tặng một món quà đắt giá thế là vì thực lực của mình.

Nhưng trong lòng Diệp Phong vẫn nhớ rõ phần ân tình này của ông ta.

Bây giờ Diệp Phong lại đánh con gái nuôi của người ta đến mức rách cả quần.

Nếu Chiến Thiên Qua biết chuyện này thì cậu sẽ mất sạch mặt mũi.

Tần Mi Nhi ở một bên khác thấy Diệp Phong biến sắc lại ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hừ... Tên lưu manh, bây giờ mày mới biết sợ à? Đã muộn rồi. Tao nhất định sẽ bảo bố nuôi của tao thiến mày để trút giận. Mày thế mà lại dám đánh vào chỗ đó của tao, còn nhìn thấy...”

Nói đến đây, mặt của Tần Mi Nhi lần đầu tiên ửng đỏ, cô ta lẩm bẩm bằng giọng không thể nghe được như tiếng muỗi kêu: “Chỗ đó của người ta… còn chưa từng có tên ngốc nào nhìn thấy đâu”.

“Hả… Cô nói gì cơ?”

Vì giọng cô ta quá nhỏ, Diệp Phong không nghe rõ nên vô thức hỏi lại lần nữa, nhưng Tần Mi Nhi lại trợn mắt nhìn cậu.

“Cô Mi Nhi, lúc nãy thật sự chỉ là hiểu lầm mà”.

Diệp Phong gãi đầu nhưng lại không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói thẳng mình quen với bố nuôi cô ta.

Nếu nói chuyện này với Chiến Thiên Qua, thì phong thái cao thủ, khí chất tông sư của Diệp Phong vứt đi đâu, e sẽ bị coi là biến thái.

“Hiểu lầm?”

Nghe thế Tần Mi Nhi như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức bùng nổ cơn giận, gào lên nói.

“Cái tên biến thái mày làm rách quần người ta, lẽ nào không phải muốn làm loại chuyện đó à? Mày còn nói là hiểu lầm hả? Đồ dối trá”.

“Khụ khụ…”

Diệp Phong ho khan một tiếng, trong lòng chợt cao hứng, cười nói: “Cô Mi Nhi, tôi sợ cô mặc quần da bức bối, nếu là đánh rắm, bối bức bên trong sẽ không tốt nên tôi thông khí giúp cô”.

Mặc quần da đánh rắm?

Bức bối bên trong?

Thoáng khí giúp cô?

Nghe được lời giải thích “kỳ quái” này, Tần Mi Nhi trố mắt.

Với thân phận và ngoại hình của cô ta, những người đàn ông cùng tuổi mà cô ta thường tiếp xúc, có ai mà không cúi đầu trước cô ta, nịnh nọt cô ta, chỉ ước gì có thể nâng cô ta lên tận trời, sẵn sàng phục tùng cô ta.

Có bao giờ cô ta nghe thấy mấy lời thô bỉ này đâu.

Mặc dù không phải là chửi thề gì nhưng Tần Mi Nhi đang tưởng tượng ra cảnh tượng Diệp Phong miêu tả, như thể ngửi được mùi hương kỳ lạ.

Hơn nữa Diệp Phong còn lấy “quần da” của cô ta ra đùa càng khiến cô ta cảm thấy vừa ngượng vừa tức giận.

Trong mắt cô ta, Diệp Phong rõ ràng là một kẻ háo sắc, muốn cợt nhả thất lễ với cô ta.

Ngay sau đó cô ta cũng không nhịn được nữa lớn tiếng mắng: “Này, mày muốn chết đúng không, xem đây”.

Nói rồi Tần Mi Nhi chạy về trước mấy bước, sau đó giơ chân phải lên đá vào trước mặt Diệp Phong.



Người xưa nói, muốn xem phụ nữ có đẹp hay không thì phải xem chân của họ!

Phải thừa nhận dáng người của Tần Mi Nhi có thể sánh ngang với siêu mẫu quốc tế, nhất là đôi chân thon dài hơn một mét của cô ta, những đường nét săn chắc không vạm vỡ như cơ bắp của đàn ông nhưng lại toát lên một sức sống trẻ trung, cân đối và mạnh mẽ.

Lúc này cô ta vung một chân, mang theo tiếng xé tan không khí, không ngờ lại có một luồng khí thế hung hãn.

Dường như dù trước mặt là một tấm sắt, cũng sẽ bị cô ta đánh xuyên thủng.

Tay là hai cánh quạt, toàn bộ chỉ dựa vào chân mà đánh người.

Trong võ thuật Hoa Hạ truyền thống, lực chân mạnh hơn lực tay rất nhiều, sức tấn công cũng mạnh.

Không chỉ võ thuật Hoa Hạ mà ngay cả Muay Thái và Taekwondo ở nước ngoài, mặc dù được đặt tên là “quyền đấm”, nhưng đòn sát thủ thực sự vẫn là công phu trên chân.

Trừ khi đó là công phu tay vừa cứng vừa mạnh như “Đại Lực Kim Cang Thủ”, nếu không trong tình huống bình thường, công pháp trên chân tốt hơn nhiều công pháp trên tay.

Từ nhỏ Tần Mi Nhi đã đi theo “các chú” học võ, công phu tay chân đều rất điêu luyện.

Bây giờ trong lúc tức giận, cô ta vô thức chọn công phu chân muốn Diệp Phong phải trả cái giá đau đớn.

“Ầm!”

Đòn tấn công này cực kỳ mạnh, chính là “Đàm Thoái” trong công phu Hoa Hạ, mạnh hơn động tác đẹp nhưng không thực tế như Taekwondo.

Nếu người bình thường bị đá trúng, rất dễ dẫn đến gãy xương, nứt xương, nghiêm trọng thì nguy hiểm đến tính mạng.

Thế nhưng hiện giờ Tần Mi Nhi lại không ngờ quần da của mình đã có vết rách hơn mười centimet.

Động tác đá chân của cô ta khiến chỗ xấu hổ đó lộ ra hoàn toàn trước mặt Diệp Phong.

Lúc này cả người Diệp Phong lướt qua, lùi về sau mấy bước, sau đó nói.

“Mèo Kitty!”

Vừa nghe thế, Tần Mi Nhi mới nhớ ra tình cảnh hiện giờ của mình, cái chân dài mới đá lên không trung được một nửa vội vàng rụt về, hai chân khép lại sợ cảnh xuân lại lộ ra.

Nhưng gương mặt xinh đẹp của cô ta đã đỏ bừng đến mức có thể chảy máu, lan xuống chiếc cổ trắng như tuyết, nhìn từ xa cảm thấy quyến rũ như hoa đào tháng ba, thật sự rất đẹp.

Tần Mi Nhi nhìn Diệp Phong ở phía đối diện, cắn chặt răng tức giận đến run cả người, nói ra vài từ từ kẽ răng: “Mày… đồ khốn kiếp!”

Vừa dứt lời cô ta lại vung nắm đấm về phía Diệp Phong như không chịu thua.

Nhưng cô ta sợ bị lộ nữa nên sải bước rất ngắn, trông có vẻ hơi lúng túng hệt như cô gái được bọc trong bông sen vàng dài ba tấc ở thời cổ đại.

Lúc chạy đến cách Diệp phong ba tấc, Tần Mi Nhi bỗng nhảy lên muốn nhào đến đẩy ngã Diệp Phong.

Với thực lực của cô ta thì nào phải là đối thủ của Diệp Phong.

Ai ngờ sau khi nhào lên người Diệp Phong, Tần Mi Nhi lại há miệng cắn vào cổ Diệp Phong.

Mặc dù cơ thể Diệp Phong đã trải qua thay xương đổi thịt hoàn toàn, nhưng dù sao vẫn là thể xác phàm trần, cơn đau dữ dội ập đến đến mức phải nghiến răng chịu đựng.

Trong lúc không kịp phòng bị, Diệp Phong bị Tần Mi Nhi đẩy ngã thẳng xuống nền đất cứng.

Bịch!

Hai người ngã xuống đất, Diệp Phong ngã ngửa xuống, không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, còn Tần Mi Nhi thì được cậu đệm phía dưới nên không sao cả.

“Tần Mi Nhi, cô là chó à, mau nhả ra”, Diệp Phong đau đớn kêu lên.

Cậu chỉ cảm thấy da mình sắp bị cắn rách, lại không dám sử dụng thần thông “Kim Quang Thần Giáp”, sợ lực phản chấn sẽ làm Tần Mi Nhi bị thương.

Nếu là kẻ địch thì Diệp Phong có rất nhiều cách có thể chế ngự đối phương.

Nhưng bây giờ cậu đã biết Tần Mi Nhi là con gái nuôi của Chiến Thiên Qua, cậu lại không tiện ra tay quá mức tàn nhẫn.

Mặt khác, Tần Mi Nhi dễ dàng “chiếm ưu thế”, cô ta đâu chịu buông tay, sống chết cũng không chịu nhả ra.

Có thế nào Diệp Phong cũng không ngờ mình lại bị một cô gái đẩy ngã.

“Này… cô còn không nhả ra, tôi sẽ đánh vào mông cô đấy”, Diệp Phong nói.

Nói rồi cậu lại giơ tay lên, “bốp” một tiếng đánh vào mông Tần Mi Nhi.

Thế nhưng Tần Mi Nhi hoàn toàn không quan tâm đến cú đánh của cậu, nhưng cơ thể mềm mại của cô ta lại uốn éo trên người cậu như rắn nước, cực kỳ mê hoặc, muốn tránh né cú đánh của Diệp Phong bằng cách này.

Có điều, cô ta cứ uốn éo như thế lại càng kích thích Diệp Phong, khiến huyết mạch trong người cậu sôi trào.

Mãi cho đến lúc này, Diệp Phong mới ý thức được dáng người của Tần Mi Nhi thật sự rất tuyệt, sự mềm mại và đầy đặn đáng kinh ngạc vừa vặn ép vào ngực cậu.

Bởi vì chuyển động quá nhiều, cả người của Tần Mi Nhi đổ đầy mồ hôi, một mùi hương hấp dẫn cứ liên tục xộc vào mũi của Diệp Phong.

Cậu bỗng cảm thấy bụng dưới nóng lên.

Nếu còn tiếp tục như vậy, không lâu nữa cậu sẽ có phản ứng, nơi nào đó trong cơ thể sẽ có sự thay đổi khiến cậu xấu hổ.

Không còn cách nào khác, Diệp Phong đành phải nhượng bộ nói: “Cô Mi Nhi, xem như là tôi sai được chưa? Chị hai à, chị thắng rồi, buông ra”.

Vừa nghe thế cuối cùng Tần Mi Nhi cũng buông ra, hai tay đặt trên vai Diệp Phong, muốn đứng dậy.

Thế nhưng trong “trận chiến” vừa rồi, cô ta không hề hay biết chiếc khóa kéo của áo khoác da bó sát của mình đã vô tình tuột xuống phía dưới, lộ ra đường cong hoàn hảo khiến người ta phải thán phục sự kỳ diệu của tạo hóa.

Diệp Phong bỗng mở to mắt, vô thức buột miệng nói: “To quá! Trắng quá”.