Cực Phẩm Tông Sư

Chương 232




Chương 232

Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong kinh ngạc thốt lên, muốn giơ tay ra ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không kịp.

Nếu như mắt tam giác ngã lên người Vương Chấn, động vào chỗ kim châm đó, vậy thì tất cả những chuyện mà Diệp Phong làm đều phí công vô ích rồi.

Với tình hình sức khỏe hiện giờ của Vương Chấn, cho dù là thần tiên tái thế cũng hết đường cứu!

Lúc này, cơ thể của mắt tam giác chỉ còn cách Lục Vân Phong mười mấy cm, trong mắt tràn đầy sự vui mừng, tựa hồ một giây sau hắn có thể thành công rồi!

Trong khoảnh khắc mấu chốt này, Diệp Phong không quay đầu lại, cổ tay khẽ rung lên, ném ra một cây kim bạc với tốc độc cực kỳ nhanh, vừa vặn đâm vào ‘huyệt thắt lưng’ của mắt tam giác.

“Phập!”

Kim bạc xuyên qua quần áo, đâm vào trong cơ thể, hai mắt của mắt tam giác như bị điện giật, cả người như bị cố định bởi một lực vô hình, hoàn toàn không thể di chuyển được, cho dù cố gắng dùng sức như thế nào cũng không thể kiểm soát được cơ thể.

Sau đó Diệp Phong xoay người lại, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu, vươn ngón trỏ phải, gõ nhẹ vào trán của mắt tam giác.

“Phịch!”

Giây tiếp theo, cơ thể mắt tam giác như mất trọng lực, đổ nhào về phía trước.

“Đống Lương, con sao vậy?”

Nhìn thấy cảnh này, cô gái xinh đẹp vô cùng căng thẳng, vội vàng lao tới bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy.

Tuy nhiên cơ thể mắt tam giác vẫn như bị hóa đá, không thể cử động được, ngoại trừ chớp mắt, hắn không thể làm được hành động khác.

Cô gái xinh đẹp nhìn Diệp Phong, gào ầm lên: “Thằng nhãi chó má, mày làm gì Đống Lương rồi? Nếu như Đống Lương có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

“Ha ha… Chị Vương, chị đừng kích động vậy chứ, chẳng qua tôi chỉ là điểm huyệt của anh ta mà thôi, mấy phút sau anh ta sẽ hồi phục lại bình thường! Hơn nữa, anh ta cũng chỉ là con trai của chồng chị, chị kích động thế làm gì, giống như là người yêu vậy ấy!”, Diệp Phong đùa cợt.

Cậu vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp lập tức sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, như thể bí mật trong lòng bị người ta vạch trần, cô ta lập tức di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phong, giọng run run nói:

“Thằng nhãi, mày… mày đừng có nói linh tinh, giữa tao và Đống Lương không có gì cả…”’

Cho dù ngoài miệng phủ nhận, nhưng giọng điệu lắp ba lắp bắp càng cho thấy trong lòng cô ta đang hoảng sợ.

Diệp Phong thấy vậy liền lắc đầu, trong lòng chỉ cười khẩy.

“Khụ khụ…”

Đúng lúc này, Vương Chấn nằm trên giường bệnh đột nhiên phát ra tiếng ho khan, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Giây tiếp theo, trước sự chứng kiến của toàn bộ những người có mặt trong phòng bệnh, Vương Chấn từ từ mở mắt ra.

Vương Chấn – người đã bị bệnh viện và cả Lục Vân Phong thông báo giấy báo tử, bất ngờ tỉnh dậy một cách thần kỳ sau vài phút được Diệp Phong châm cứu.

Bàn tay vàng, hồi sinh người chết!

Cho dù trước đây Lục Vân Phong đã khen sự thần kỳ của Độ Ách Thần Châm.