Cực Phẩm Tông Sư

Chương 226




Chương 226

Lúc này người đàn ông mắt tam giác quỳ phịch một tiếng xuống đất, đôi mắt đỏ hoe dường như đang kìm nén nỗi buồn, gằn từng chữ nói:

“Cha nuôi, con bất hiếu, cha vất vả cả đời chưa được hưởng hạnh phúc, không ngờ cha lại đi như vậy! Nhưng cha yên tâm, con đảm bảo sẽ tổ chức tang lễ chu đáo cho cha!”

“Tuyệt đối sẽ không khiến tập đoàn Chính Thái mà cha gày công gây dựng bị hủy hoại! Con bảo đảm với cha, nhất định sẽ khiến tập đoàn ngày càng vinh quang và phát đạt, để cha ở trên trời có thể yên tâm!”

Nghe được người đàn ông với đôi mắt tam giác nói như vậy, Diệp Phong khẽ nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Từ những lời nói của anh ta, Diệp Phong không cảm thấy chút đau buồn nào, một câu hai câu đều nhắc tới tập đoàn, như thể đang rất mong chờ được tiếp quản vậy.

Ngay sau đó người đàn ông mắt tam giác đi tới bên cạnh mỹ nữ, đỡ cô ta dậy, trầm giọng nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng quá đau lòng, tuyệt đối đừng để hại đến sức khỏe! Cho dù cha nuôi đã qua đời, con sẽ thay ông ấy chăm sóc mẹ thật tốt!”

Cũng không biết vì sao Diệp Phong cứ cảm thấy trong ánh mắt của hai người họ nhìn nhau có một cảm giác rất đắc ý.

Đương nhiên Diệp Phong cũng không quên mục đích thật sự của mình khi tới đây.

Nếu như Vương Chấn ngỏm như vậy thì e là Diệp Phong không thể lấy được pháp khí trong tay ông ta.

Do dự một chút, Diệp Phong đột nhiên tiến lên một bước nói với Lục Vân Phong: “Lục đại sư, chi bằng để ta thử một chút?”

“Thử? Thử cái gì?”

Nghe thấy lời của Diệp Phong, Lục Vân Phong sửng sốt, vô thức hỏi.

Diệp Phong chỉ vào Vương Chấn trên giường bệnh, trầm giọng nói: “Đương nhiên là thử cứu ông Vương rồi!”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diệp Phong.

Trước đó, bọn họ đều ngó lơ cậu thiếu niên này, không ngờ rằng bây giờ cậu lại nói ra những lời kinh thiên động địa như vậy!

Lục vân Phong, Vua châm cứu Giang Nam đã đích thân tuyên bố giấy báo tử cho Vương Chấn, bây giờ cậu thanh niên này lại buông lời ngông cuồng như vậy, chẳng phải ngụ ý rằng y thuật của cậu cao hơn Lục Vân Phong sao?

Lục Vân Phong còn chưa lên tiếng, mắt tam giác ở bên cạnh đã nhảy ra, hung tợn trừng mắt với Diệp Phong, tức giận nói:

“Thằng nhãi, mày là ai, sao lại xuất hiện ở đây, còn không mau cút ra ngoài cho tao!”

Vừa dứt lời tất cả mọi người đều nhìn nhau, phát hiện ở đây không một ai biết Diệp Phong cả, cũng không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng cấp cứu này.

Lúc này, Diệp Phong nhìn mắt tam giác, lạnh lùng nói: “Tôi tới đây đương nhiên là để chữa trị cho ông Vương rồi! Anh căng thẳng như vậy… Liệu có phải là không hi vọng ông Vương được cứu sống à?”

Cậu vừa dứt lời, khuôn mặt mắt tam giác hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng giây tiếp theo liền hung tợn trở lại, chỉ vào mặt Diệp Phong chửi bới:

“Đừng có ngậm máu phun người! Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như mày, bằng cấp không có, làm sao có tư cách chữa trị cho cha nuôi của tao, nếu như xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa… đến Lục đại sư cũng đã bó tay rồi, mày có cách gì được chứ?”

“Ha ha… dù sao không phải mấy người đều cho rằng, ông Vương đã hết đường cứu chữa rồi sao, tôi thấy các người đang mong ngóng tổ chức tang lễ cho ông ấy lắm rồi! Chi bằng còn nước còn tát, để tôi thử xem!”, Diệp Phong trầm giọng nói.