Lưu Viêm vừa ra khỏi cửa lớn trang viên, phía sau chính là Kim Ngô Vệ thiếu chút nữa đã nổi khùng lúc nãy, y hơi khó chịu thấp giọng hỏi: “Đại nhân, việc này biết tính sao bây giờ?”
Trên gương mặt thanh tú của Lưu Viêm không có chút biểu tình nào: ” Tình hình hiện tại rất bất ổn, tiểu cô nương kia chỉ lung tung như vậy, chỉ sợ hiện tại đã truyền tới tai nội vệ. Theo ý kiến của bản quan, những người giang hồ đó muốn gây chuyện thì cứ để cho bọn họ gây chuyện đi, chỉ cần không động đến chúng ta là được.”
Mấy Kim Ngô Vệ nhìn nhau, đồng thời cười khổ, âm thầm trừng mắt nhìn Lưu Viêm vài lần, oán hận thầm nghĩ: ngươi nói thì dễ dàng lắm.
Lưu Viêm bước nhanh ra ngoài, lúc không có ai chú ý, trong ánh mắt hắn lộ ra một chút bất đắc dĩ: Sao nàng lại quậy tưng bừng như vậy? Lần này thì không sao, chỉ sợ đám người Bạch Y giáo kia sẽ càng không dễ dàng buông tha nàng.
Đồng thời, hắn cẩn thận suy nghĩ những việc vừa rồi lại một lần, càng nghĩ càng kinh hãi: nếu đúng như lời nàng nói, thì có kẻ âm thầm bày kế sao? Chẳng lẽ, thật sự có người muốn sinh sự tại Thần đô?
Hắn lại cẩn thận suy ngẫm mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần nữa, càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ chốc lát mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo: hôm nay ta tới đây, thật quá lỗ mãng, sợ là đã bị người ta dắt mũi! Nghĩ vậy, lông mày hắn nhíu chặt lại, hai mắt dần dần âm trầm. Lúc ở trên xe ngựa, hai mắt của hắn liếc qua mấy Kim Ngô Vệ kia.
“Đại tỷ, làm sao bây giờ?” Chúng nữ theo sát phía sau Lê tiên tử, biểu tình vô cùng bất an. Gương mặt luôn luôn cao nhã của Lê tiên tử, đến lúc này mới bớt đi vẻ lo sợ không yên. Nàng cười khổ một cái, thấp giọng nói: “Cô gái kia là ai? Sao ta thấy thật quen mắt?” Nói đến đây thì nàng dừng một chút: “Chuyện ngày hôm nay thật sự quá đột ngột, nàng kia khiến chúng ta trở tay không kịp, làm hại mấy người chúng ta đều để lộ chân tướng. Không được, phải mau chóng bẩm báo với giáo chủ.”
Nói tới đây, trong giọng nói của nàng đã mang theo vài phần khổ sở: một chuyện tiếp một chuyện, lại liên tiếp xuất hiện ba lần, chẳng lẽ đây là ý trời? Không được, phải bẩm báo cho giáo chủ, việc lần này tuyệt đối không thể sơ suất! Còn cô gái kia cũng phải tra rõ thân phận. Mặc kệ nàng có thật sự biết được kế hoạch của chúng ta hay không, cũng không thể để nàng ta sống sót.
Con heo băng mới mở miệng, toàn thân Lạc Tiểu Y lập tức cứng ngắc, không thể động đậy. Lam Hòa đang ôm eo nàng. Cảm giác được sự khẩn trương của nàng, không khỏi bực bội trong lòng. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y đang chột dạ, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử này chột dạ như thế, đích thị là trong lòng cũng có hắn.
Trong lòng hắn khó chịu, nhưng không để lộ ra. Chỉ khẽ mỉm cười, tiến đến bên tai Lạc Tiểu Y, thở dài: “Vừa rồi nàng xử lý rất tốt, chính là về sau ra ngoài phải cẩn thận một chút rồi, những người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.”
Giờ khắc này, Lạc Tiểu Y như chim nhỏ nép vào người hắn, giống như cái chăn mặc hắn ôm vào trong ngực nhẹ giọng thầm thị. Biểu tình Lam Hòa rất dịu dàng, động tác vô cùng thân thiết. Thân ảnh cao lớn của hắn hoàn toàn bao Lạc Tiểu Y lại. Con heo băng nhìn hai thân ảnh chồng lên nhau kia, biểu tình xưa nay vẫn lạnh như băng đã hoàn toàn biến thành phẫn nộ, đồng thời, trong cặp mắt hắn trừng về phía hai người kia đã tràn ngập sát khí.
Lạc Tiểu Y ở trong lòng Lam Hòa khẽ giãy giãy, lại không có chút tác dụng nào. Trong lòng nàng vừa trống rỗng vừa mắc cỡ, vừa sợ vừa loạn, cảm giác được hai đạo ánh mắt nóng rực vừa phẫn nộ vừa thương tâm vẫn bám sát trên lưng mình. Nàng thật sự rất bất an, muốn tránh khỏi vòng ôm của Lam Hòa, tìm đường chạy trốn.
Lúc này, tiếng nói của con heo băng lại truyền đến: “Lạc Tiểu Y. Lại đây!” Lời này, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Lạc Tiểu Y lại ra sức giãy dụa vài cái, cảm giác được cánh tay của Lam Hòa càng siết chặt hơn, đồng thời, khí tức của hắn cũng ngày càng cứng rắn như sắt. Lạc Tiểu Y run rẩy, bỗng nhiên đôi mắt đang chuyển động của nàng dừng lại, cả người cứng ngắc ngã ra sau. Cùng lúc đó, miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi!
Lam Hòa cùng Chu Nhạ đồng thời cả kinh, thân mình Chu Nhạ chợt lóe, xuất hiện bên cạnh Lam Hòa. Hắn vội vàng quát: “Lam Hòa, ngươi làm gì nàng ấy vậy? Mau để ta xem xem!”
Lam Hòa cũng lắc mình, thả người bay lên nóc nhà cách đó mười thước, vừa bắt mạch trên cổ tay Lạc Tiểu Y, vừa lạnh lùng nói: “Nàng là nương tử của ta, không dám làm phiền Chu huynh!”
Chu Nhạ cười lạnh vài tiếng, chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra, nhìn chằm chằm Lam Hòa, lạnh lùng nói: “Lam đại công tử, Lạc Tiểu Y đã từng có tiếp xúc da thịt với tại hạ, cũng từng cùng tại hạ thề ước. Chẳng lẽ đường đường là Lam đại công tử, hiệp khách thần bí Nhất Dạ Lưu Phong trong chốn giang hồ, lại cưỡng đoạt thê tử của người khác sao? Cũng được thôi, thời gian này trong thành Lạc Dương tụ tập rất nhiều cao nhân đức cao vọng trọng trong chốn giang hồ, tại hạ cũng không ngại nhờ bọn họ phân xử, xem ai đến trước ai đến sau.”
Khi hắn nói đến”Từng tiếp xúc da thịt, ước hẹn với tại hạ” thì cơ bắp trên mặt Lam Hòa nhảy lên vài cái. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nhạ thì biểu lộ lại là trào phúng cười lạnh: “Ngươi muốn tranh giành cao thấp với ta khi Tiểu Y đang hộc máu sao?”
Chu Nhạ cả kinh, hai mắt hắn vội vàng chuyển về phía gương mặt của Lạc Tiểu Y. Nhưng Lạc Tiểu Y lúc này, đang ngã vào trong lòng Lam Hòa, mái tóc đen hoàn toàn che kín khuôn mặt nhỏ nhắn. Chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, dưới ánh trăng mờ ảo cũng nhìn không ra hư thật .
Hắn cũng không hoài nghi Lam Hòa làm gì nàng, mà không tin tưởng vào nhân cách của Lạc Tiểu Y. Lấy sự hiểu biết của hắn về nàng, trong tình thế khó xử này, nàng rất có khả năng tìm cách phun ra hai cục máu, thuận tiện làm bộ bất tỉnh, giả chết!
Chu Nhạ vừa mới chần chờ, Lam Hòa đã thả người nhảy lên, nhanh như tia chớp phóng về phương xa. Chu Nhạ đang muốn đuổi theo, liếc mắt một cái nhìn thấy mấy kẻ giang hồ hấp tấp đuổi theo, còn có vài Bạch Y giáo đồ đang xì xào bàn tán trong đường tắt phía trước, thì cước bộ không khỏi khựng lại một chút. Hắn nhìn chằm chằm phương hướng Lam Hòa rời đi, thầm nghĩ: ta và Lam Hòa đều là người có thân phận, vào thời điểm mấu chốt này lại gây ồn ào vì một nữ tử, sẽ khiến cho người trong thiên hạ chê cười, đồng thời, cũng làm cho những kẻ có ý đồ với chúng ta chú ý đến Tiểu Y, đẩy nàng vào hố lửa.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vừa nghĩ tới Lạc Tiểu Y thành thành thật thật để Lam Hòa ôm trong lòng, cũng không biết đã thất thân cho hắn chưa, trong lòng liền vừa hận vừa giận vừa đau khổ, hận không thể bất chấp tất cả đoạt lấy nàng.
Lam Hòa ôm Lạc Tiểu Y vội vã chạy về, chỉ chốc lát đã về đến phụ cận Thiên Lý Hương. Thân ảnh hắn chợt lóe, như quỷ mị chui vào gian phòng của mình.
Sau khi ngồi xuống ghế, Lam Hòa cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Y, thản nhiên nói: “Được rồi, đừng giả bộ nữa!” Thấy Lạc Tiểu Y không nhúc nhích, Lam Hòa vừa bực mình vừa buồn cười: “Nàng quyết định nhanh thật đấy, không tiếc tự chấn tâm mạch, bức ra ngụm máu kia. Lạc Tiểu Y, mưu ma chước quỷ của nàng đã bị khám phá, còn tiếp tục giả vờ nữa sao?”